Thu Vũ Tuyền tức giận nói: “Lúc đó ngươi rõ ràng không đánh huyễn cảnh!”
Vẻ mặt Khương Thành bất lực dang tay sang hai bên.
“Lúc đó quả thật ta không đánh huyễn cảnh, chuyện này không phạm luật đâu,
đúng không?”
“Là tự ngươi muốn nghĩ như thế.”
Bây giờ lại còn trách ta à?
Thu Vũ Tuyền suýt nữa thì cho phần tử cặn bã này một cái chết nhân đạo ngay
tại chỗ!
Mà lúc này, những Tiên nhân ở xung quanh vẫn đang vừa hóng hớt xem náo
nhiệt vừa châm ngòi thổi gió.
“Đúng là Thiên Cung song kiêu nha!”
“Ở trong bí cảnh hai người đã nói chuyện vài câu với nhau rồi, giờ ra ngoài lại
không chờ được mà sáp vào với nhau rồi.”
“Hóa ra hai người các ngươi thân thiết với nhau như thế à?”
“Ha ha, Vũ Tuyền Tiên tử và Khương Ẩn Hoàng đúng là một cặp oan gia, hay
cãi vả nhưng thực ra rất yêu thương nhau đấy nha.”
“Sau này sẽ lại là một đoạn giai thoại ấy!”
Thu Vũ Tuyền tí nữa thì tức đến nổ tung.
“Ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
Khương Chưởng môn cũng cạn hết lời.
Ca đây là vai chính độc nhất vô nhị, tại sao lại nói ca đây với nàng ấy là song
kiêu hả?
Hắn không hề hay biết, trong đám người kia có không ít người đang ngứa mắt
với hắn.
Nhất là mấy vị Thượng vị tinh chủ sở hữu tinh lực đặc biệt.
Bị Đạo Thánh đè bẹp, bọn họ chấp nhận.
Nhưng bị Khương Thành và Thu Vũ Tuyền đoạt mất sự nổi trội, bọn họ vô cùng
không vui, thậm chí còn có chút khinh thường.
“Thiên Cung song kiêu, bọn họ mà cũng xứng à?”
“Một người thì đầu cơ trục lợi, một người thì không lâu trước đây mới bước vào
Đạo Tôn, toàn là cái loại căn cơ nông cạn, thiếu hiểu biết.”
“Loại như bọn họ thế mà lại có thể dẫn tới sự săn đón như thế, đúng là nực cười
vô cùng!”
“Nói cứ như chưa ai từng có cái danh thiên tài vậy.”
“Đúng thế, đợi đến vòng thứ tư là được năng lực thật sự của bọn chúng như thế
nào rồi.”
“Vòng thứ nhất bổn tọa ta lười thể hiện mà thôi, đợi đến vòng thi đấu cuối cùng,
chút bối cảnh lai lịch kia của bọn họ…”
“Đến lúc đó để cho song kiêu biến thành một đôi trò cười.”
Thành Ca không hề nghe thấy sự chế nhạo lén lút này của bọn họ.
Mà hắn cũng không hề biết, còn có không ít Đạo Tôn tham chiến là thuộc hạ
của Tu Đế và chư vị Thần Quân cũng đang lặng lẽ âm thầm nhìn chằm chằm
hắn.
Nếu như hắn biết, có lẽ hắn sẽ mong chờ vòng thứ tư hơn một chút.
Lúc này hắn còn đang hoang mang khó hiểu không biết Lăng đi đâu mất rồi.
Sau khi vòng một kết thúc đã không thấy bóng dáng nữ nhân này đâu nữa rồi.
“Không phải muốn ca đây gánh ngươi sao?”
“Nếu ngươi không túm chặt cái đùi lớn này thì không trách ta được đâu đấy.”
Bên trong Tử Tiêu Cung, Lăng đang vô cùng hứng thú nhìn cảnh tượng xảy ra ở
bên ngoài.
Sự tranh chấp của Thu Vũ Tuyền và Khương Thành suýt chút nữa đã khiến
nàng bật cười thành tiếng.
Hóa ra trước đây tên tiểu tử kia còn từng làm chuyện thiếu đạo đức như thế sao?
Đúng là thú vị.
“Chiến Đế, trong cuộc thi ngươi và tên tiểu tử đó dính chặt lấy nhau như hình
với bóng, chắc hẳn ngươi cũng biết hắn đã giở thủ đoạn gì đúng không?”
Tu Đế, Không Đế và Nguyên Đế đến lúc này vẫn không hiểu được, tại sao
Khương Thành có thể tránh được sự tấn công của những huyễn cảnh kia.
Bọn họ rất tò mò chuyện này.
Lăng thuận miệng đáp: “Bởi vì khí chất của hắn xuất chúng, huyễn cảnh không
dám tấn công hắn.”
“Ta khinh!”
Tu Đế nổi cơn giận ngay tại trận.
“Hắn là cái thá gì chứ, lại còn không dám tấn công hắn sao?”
“Quả nhiên tên tiểu tử này cả người đều là điểm đáng ngờ, không thể không diệt
trừ!”
“Chiến Đế, hy vọng trong trận đấu tiếp theo, ngươi có thể nói được làm được,
đừng can thiệp vào bất cứ ai!”
Trận thi đấu thứ hai đã được vén màn trong bầu không khí như vậy.
Sau vòng tuyển chọn trực tiếp trước, chỉ còn lại có 5233 vị Tiên nhân nữa.
Lúc này, hơn năm nghìn người, được dẫn đến một đại sảnh thần bí.
Đại sảnh này rộng mênh mông bát ngát, mái vòm màu bạc toát ra hơi thở thiêng
liêng cao quý.
Xung quanh đại sảnh trống trải đơn điệu, tổng cộng có chín cửa khổng lồ với
màu sắc khác nhau.
Mỗi cửa khổng lồ đều được ngăn cách thành hai bên trái phải.
Xích, Tranh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, Bạch, Hắc na ná tương tự như các
trì luyện cốt của Long tộc năm xưa.
Chỉ có điều lần thi đấu này là khảo nghiệm Đạo duyên huyền ảo như có như
không kia.
Trong hơn năm vạn người được thả xuống nơi này, ngoại trừ một phần rất nhỏ
Đạo Thánh của Thiên Cung đã biến trước phương thức thi đấu ra, những người
còn lại đều đang tò mò không biết ải này thi đấu thế nào.
Lúc này, nhóm năm vị Thần quân của Quân Vương và Cảnh Vương đáp xuống
đại sảnh.
“Chín cánh cửa khổng lồ này đại diện cho sự khảo nghiệm lực Thiên Đạo ở các
trình độ khác nhau.”
“Trong trận đấu tiếp theo đây, việc mà các ngươi cần làm chính là bước vào
trong những cánh cửa khổng lồ kia.”
“Chỉ cần có thể thuận lợi bước ra khỏi cánh cửa đó thì sẽ được coi là đã thông
qua lần khảo nghiệm Thiên Đạo ở cấp độ ấy.”
Tịch Phong Đạo Thánh trầm giọng hỏi: “Thế nếu như không thông qua thì
sao?”
Quân Vương hiển nhiên vẫn rất tôn trong vị Đạo Thánh tiếng tăm lẫy lừng này.
Nghe những lời đó, hắn mỉm cười đáp: “Chắc Tịch Phong đạo hữu cũng nhìn
thấy rồi, mỗi cánh cửa khổng lồ đều có hai mặt trái phải.”
“Bên phải là lối vào, bên trái là lối ra.”
Tịch Phong Đạo Thánh hiểu ra.
“Ý của ngươi là, sau khi vào đó, nếu có thể đi từ bên trái ra thì chính là thông
qua, vẫn đi ra từ cửa bên phải thì coi như là không thông qua?”
Cảnh Vương gật gật đầu: “Tịch Phong Đạo hữu nói không sai chút nào, đây
chính là quy tắc của lần thi đấu này.”
Nhìn thấy tất cả mọi người hăm he xắn tay áo lên chuẩn bị, ai nấy đều nóng
lòng muốn thử, hắn lại bổ sung thêm mấy câu.
“Xích môn là yêu nhất, ngoại trừ mấy phế vật nào đó, những người khác chắc
có lẽ đều thuận lợi thông qua!”
Lúc hắn nói những lời này còn cố ý liếc nhìn Thành Ca một cái, xem vòng này
ngươi lòi mặt xấu thế nào.
“Hắc môn là mạnh nhất, sợ rằng Đạo Thánh cũng khó mà được công nhận,
thậm chí có thể sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi Thiên Đạo.”
“Chư vị có thể đến tham gia Đại hội Thông Thần đều là trụ cột vững chắc của
Thiên Cung, bọn ta cũng không hy vọng các vị bị thương, mọi người cứ cân
nhắc khả năng của mình mà làm thôi!”
“Mỗi người có ba cơ hội.”
“Cuối cùng, Thiên Cung chỉ lấy ba nghìn người đứng đầu tiến vào vòng thứ ba
thôi.”
Những lời này vừa dứt, tâm trạng của tất cả mọi người đều trở nên sợ hãi.
Trong hơn năm nghìn người, cuối cùng sẽ có hơn hai nghìn người bất luận thế
nào cũng đều bị loại.
Mà tiêu chuẩn thông qua rốt cuộc là Tranh môn hay là Lục môn, hiện tại không
có ai biết.
Nó phụ thuộc vào thứ hạng thành tích cuối cùng.
Không nghi ngờ gì, thông qua cánh cửa khổng lồ có độ khó càng lớn thì thành
tích càng tốt.
Nhưng cho dù ngươi thông qua Lam môn ở gần cuối, nhưng nếu như ba nghìn
người đứng đầu đều thông qua Tử môn thì ngươi vẫn sẽ bị loại.
Cho nên việc mà mỗi người cần làm chính là cố gắng hết sức, thử hết mọi giới
hạn của bản thân, đồng thời thuận lợi thông qua.
“Cuộc thi bắt đầu, chư vị có thể tự quyết định thứ tự.”
Nói xong, thân ảnh của năm vị Thần Quân dần dần biến mất.
Nhưng hơn năm nghìn người ở đó không bắt đầu luôn.
Đạo duyên là một thứ huyền ảo như có như không, chín cánh cửa khổng lồ đại
diện cho chín cấp Đạo duyên, không ai nói chính xác dược bản thân mình có thể
thông qua cấp độ nào.
Biết đâu một Chí Tôn có thể thông qua được cấp bảy còn một Đạo Thánh lại chỉ
có thể thông qua được cấp ba.
Lúc này tất cả mọi người đều đang lặng lẽ quan sát, trông ngóng, đợi kẻ khác
thử xem mức độ khó nông sâu thế nào trước.
Mặc dù vòng thi đấu thứ hai này không cần phải chiến đấu với nhau, nhưng trên
thực tế nó đã là một cuộc chiến vô hình rồi.
Bầu không khí ở đại sảnh dần dần có chút nghiêm trọng.
Thành Ca cũng đang nhìn về phía chín cánh cửa khổng lồ.
Vòng khảo nghiệm duyên số với Thiên Đạo này, một người hoàn toàn đối
nghịch với Thiên Đạo như hắn, thực sự chẳng có chút tự tin nào.
Hắn gác suy nghĩ này sang một bên, cuối cùng trong đại sảnh cũng có người
không nhịn được mà đứng ra.
“Để ta thử xem!”
Người đứng ra đó là Tiêu Đoan Đạo Tôn, một vị thống lĩnh trong Thiên Lặc
Quân.
Nhìn thấy cuối cùng cũng có người tình nguyện làm chuột bạch, tất cả mọi
người đều nâng cao tinh thần.
“Tiêu Đoan Đạo Tôn đúng là một người gan dạ!”
“Xin chúc đạo hữu giành được thắng lợi ngay trong trận đầu tiên!”
“Khởi đầu thuận lợi nhé!”
Trước hàng ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Đoan Đạo Tôn
quay mặt lại, cung kính chắp tay.
Sau đó giống y như một tráng sĩ, bước vào cánh cửa thứ hai từ cửa bên phải,
chính là Tranh môn.
Sau mười giây, hắn đi ra từ cửa bên trái, thuận lợi thông qua khảo nghiệm Đạo
duyên của cửa này