Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện ba tộc không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng chó sủa và tiếng

cười đùa từ bức ảnh truyền ra.

Lãnh đạo ba tộc mặt mày trắng bệch.

Đầu họ còn đang ong ong, sắp mất đi năng lực suy nghĩ.

Có người còn sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Có người phong bế ngũ giác, không dám nghe không dám nhìn nữa.

Có người ngừng thở, hận không thể quay ngược thời gian, bản thân coi như

chưa từng xem đống ảnh này.

Họ cũng không ngốc, biết đó không phải bản tôn Chung Thác mà là phân thân

của hắn.

Nhưng dù là phân thân thì chả lẽ không phải là đại diện cho Chung Thác?

Mức độ nhục nhã đúng là vượt qua cực hạn luôn.

Tuy không biết mấy ngày trước rốt cuộc Chung Thác đã dùng kế hoạch gì đối

phó với Lý Tuấn Lãng nhưng rõ ràng hắn đã thất bại.

Không chỉ thất bại mà ngay cả phân thân cũng bị người ta bắt lại.

Thảo nào!

Chả trách hắn lại không cho ai nhắc đến…

Trong đại điện không ai dám thảo luận, cũng không ai dám hé răng.

Thấy phân thân của Chung Thác lưu lại đến mức này, sâu trong nội tâm họ có

thứ gì đó thâm căn cố đế đang dần đổ vỡ.

Hắn cũng có lúc thất bại ư?

Nhưng rất nhanh vẫn bị những ảnh hưởng lâu dài thay thế, lại quay về nỗi sợ

hãi.

Choang!

Huyền khí lưu ảnh chợt vỡ tan.

Cùng lúc đó, tên Thiên Huyền cảnh đưa huyền khí lưu ảnh đến cũng im hơi lặng

tiếng mà ngã xuống.

Người đứng đầu Đế Huyền cửu trọng của Kim Huyền tộc thong thả thu tay về,

nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Các ngươi nghe cho rõ đây.”

“Chúng ta không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì cả.”

“Hôm nay cũng không có ai tới đây hết.”

Hắn không ngốc, nếu bị Chung Thác biết được mình và những người khác đã

nhìn thấy hình ảnh này, vậy sợ rằng sau này tất cả đều sẽ bị hắn tìm cách diệt

khẩu.

Tên kia hành sự tàn nhẫn, tuyệt đối không để cho lịch sử đen của mình bị người

ngoài biết được.

Các cao thủ trong điện cũng không ngốc, dù sao đều là người sống mấy chục tỷ

mấy tỷ năm, nội tâm ai cũng sáng như gương cả.

Mọi người đều gật đầu lia lịa.

Quyết định ém nhẹm chuyện này trong lòng, cả đời cũng không nhắc lại, coi

như chưa từng xảy ra.

Lúc lãnh đạo ba tộc đều ăn ý quyết định như vậy, bên phía tộc Bạch Huyền tầng

thứ ba lại vô cùng náo nhiệt.

Dưới mưu kế của Khương Thành, Lê Hàn Ngọc dắt phân thân của Chung Thác

đi rêu rao khắp bên ngoài thần điện.

Ngay từ đầu, tộc nhân tộc Bạch Huyền thấy đế tôn vẻ vang của họ lại bò bằng

cả tay lẫn chân học chó sủa, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, sợ đến nỗi nhao nhao

chạy trốn.

Nhưng dần dần nhìn nhiều cũng thành quen.

Lại nghĩ tới trước kia tộc Bạch Huyền bị ức hiếp.

Lại liên tưởng đến mấy chục năm trước, toàn bộ tầng thứ ba bị đại quân ba tộc

liên thủ bao vây tiêu diệt, rất nhiều tộc nhân bị sát hại tàn nhẫn, chạy trốn tứ

tán…

Đầu sỏ gây ra hết thảy không phải vị đế tôn này sao?

Nếu không phải vì hắn, thì bây giờ tộc Bạch Huyền đã cùng tồn tại bình đẳng

với ba tộc khác, tất cả mọi người đều sống tốt.

Cũng bởi vì hắn mà phần lớn đại điện chủ lâu năm của tộc Bạch Huyền đều bỏ

mình.

Không chết thì cũng bị đầy đến tầng thứ sáu không rõ tung tích.

Nếu không có sự xuất hiện của đại hiền giả Khương Thành thì những năm tháng

cực khổ đó vẫn còn kéo dài đến tận hôm nay.

Nghĩ tới đây, mọi người mới to gan vây quanh.

Dần dần cũng bắt đầu dắt chó đi dạo.

Được một thời gian dài, chuyện này cũng biến thành một phong cảnh của thần

điện Bạch Huyền.

Mỗi ngày đều có vô số người đến từ sớm, nghe tiếng tới đây ngắm chó văn

minh.

“Cẩu đần, bò một vòng cho ta xem nào!”

“Cẩu đần sủa mấy tiếng nghe coi.”

“Ha ha, ngươi xem con cẩu đần này còn khó chịu cơ đấy…”

“Ta cưỡi thử được không?”

“Được chứ, hôm qua ta cũng cưỡi mà, cảm giác cưỡi đế tôn đúng là khác biệt

thật, phê hết cả người.”

Khương Thành đứng đằng xa cười tủm tỉm nhìn cảnh này.

Chung Thác ơi là Chung Thác, cho ngươi sĩ diện này.

Chỉ là phân thân mà cũng định lên mặt với anh, qua trận này thì vua làm màu

chả còn là của chú nữa đâu.

Trở lại Hiền Giả cung, hắn lại tiếp tục vội vã thăng cấp huyền văn.

Thời gian cứ ngày lại ngày trôi qua.

Mấy ngày nay, hắn chỉ chú tâm nâng Huyền văn tử đến thất trọng.

Không ngoài dự kiến của hắn, huyền văn này đến thất trọng sẽ dung hợp với

huyền phách thành một thể.

Từ nay về sau khi chiến đấu có thể đồng thời đi cùng với những huyền văn

khác.

Lực chiến đấu của hắn cũng tăng vọt.

Tâm trạng rất tốt, hắn lại xuất quan ra ngoài.

“Mấy ngày nay có kẻ địch nào tập kích không?”

Tân Linh và những người khác lắc đầu.

“Không có ai cả, hình như Chung Thác không hề có động tĩnh gì hết.”

“Ba tộc Kim, Ngân, Hắc ở tầng thứ sáu cũng không phái cao thủ xuống.”

“Đây chắc chắn là đang ấp ủ một âm mưu cực kỳ đáng sợ.”

“Đúng vậy, lần trước Chung Thác thua một vố lớn, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý

đồ…”

Thân Lương vừa mới dứt lời.

Không gian bốn phía đột nhiên bị ngăn cách.

Ngay sao đó, hàn khí vô biên phủ lên mỗi người đứng ở đó.

Rõ ràng trời đất bên ngoài rất quang đãng nhưng Tân Linh, Thân Lương và mọi

người không hề nhìn thấy gì cả.

Cũng không nhận biết được bất kỳ sự tồn tại nào.

Thần hồn và ngũ giác của họ đều bị áp chế tạm thời.

Mà ở nơi trung tâm, sát khí kinh khủng nhất tập trung toàn bộ lên người

Khương hiền giả.

Cả quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến nỗi mọi người còn chưa

kip phản ứng.

Chung Thác đã xuất hiện lần nữa.

Thân là Vị diện chi tử, trận này hắn nhất định phải tìm lại thể diện.

Lần này vẫn là phân thân như trước.

Đành chịu thôi, bản thể của hắn còn đang bận luyện hóa hạt giống huyền lực,

không thể thoát ra được.

Mà lần này hắn tiếp thu kinh nghiệm từ lần thất bại trước, thay đổi chiến lược.

Lần trước thất bại là do hắn quá khinh thường kẻ địch.

Không nên nghĩ thu phục Khương Thành, khiến hắn trở thành nô bộc của mình.

Kết quả không thể phong tỏa “triệu hồi” của hắn, Lý Tuấn Lãng vẫn xuất hiện.

Vậy bây giờ mình sẽ không dây dưa dài dòng nữa, trực tiếp ám sát là xong.

Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng giết về phía Khương Thành

Thiên Huyền bát trọng.

Không để cho hắn có bất kỳ cơ hội phản ứng nào.

Giết hắn ta là chấm dứt mọi chuyện.

Kế hoạch của Chung Thác rất hoàn mỹ, phân thân Đế Huyền bát trọng ám sát

một Thiên Huyền bát trọng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Mà tiền đề là Khương Thành thật sự là một Thiên Huyền bát trọng bình thường.

Trong nháy mắt huyền khí của hắn gần như sắp chạm đến Khương Thành,

Chung Thác đã ngửi thấy mùi của thành công.

“Chết đi!”

Có lẽ vì sự đả kích của lần thất bại trước, vẻ mặt phân thân cũng trở nên hơi dữ

tợn.

Sau đó, huyền khí của hắn dừng lại.

Một thanh trường kiếm rực lửa đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.

“Lý Tuấn Lãng!”

Chung Thác thấy được thanh kiếm quen thuộc lần thứ hai, vẻ mặt của hắn trở

nên vô cùng khó tin.

“Sao có thể!”

Sao có thể là tên đó được?

Chẳng lẽ không phải mình đang giết Khương Thành sao?

Triệu hồi của hắn nhanh vậy cơ à?

Chung Thác không sao hiểu nổi…

Ngay sau đó, huyền văn tử, huyền văn tốc độ, huyền văn kiếm, ba loại lực

lượng được tiên lực rót vào ầm ầm phá vỡ phòng ngự của hắn.

Ngay sao đó, huyền văn huyền phách đánh vào kinh mạch trong thân thể hắn.

Cũng giống như lần trước, thần hồn nhanh chóng cắt đứt liên hệ giữa phân thân

và bản thể.

Khi hàn khí biến mất, sát khí tản đi.

Mọi người còn chưa tỉnh hồn đã thấy Chung Thác như bao tải rách bị ném

xuống đất.

“Bảo Lê Hàn Ngọc qua dẫn chó canh cửa mới đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK