Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân là chủ của một tông môn, Đoan Phong Thánh Chủ đã quá quen thuộc với

quy trình chiêu mộ đệ tử của các tông môn rồi.

Mà những chiêu trò chiêu gọi đệ tử mới của các tông môn mà hắn đã từng thấy

qua cũng nhiều vô số kể.

Thế nhưng hôm nay, hắn vẫn là được mở mang tầm mắt.

Bản thân cứ như vậy mà trở thành người của Phi Tiên môn rồi sao?

Ta nói ta là Kim Phong thì chính là Kim Phong ư?

Nói ta đến từ Vạn Nhẫn tông, thì chính là đến từ Vạn Nhẫn tông ư?

Nói ta là Đạo Thánh, thì thực sự là Đạo Thánh ư?

Các ngươi đều không điều tra thử sao?

Vậy nếu như ta nói ta chính là Đạo Thần cao giai thì sao?

Để làm giống như thật, hắn trước khi đến đây đã chuẩn bị rất nhiều thứ.

Vạn Nhẫn tông là một tông môn phụ thuộc của một tông môn phụ thuộc Kim

Hàn tông, Đoan Phong không chỉ ra lệnh trước cho chưởng môn và các trưởng

lão ở bên đó thông đồng với nhau để nói cho thống nhất, mà hơn nữa ở đó còn

thật sự tồn tại một vị Đạo Thánh tên là Kim Phong.

Chỉ là gần đây hắn đã bị họ giấu đi mà thôi.

Còn về tu vi, hắn không chỉ áp chế đạo hạnh của mình, mà còn dùng hai bí bảo

cao giai hòng qua mắt người khác.

Vô cùng tự tin bản thân sẽ thông qua bất kỳ thiết bị kiểm tra cảnh giới nào.

Hắn cũng đã diễn tập trước bài thi sát hạch của các tông môn, chẳng hạn như

bài kiểm tra cảnh giới, ngộ tính, tâm tính, lòng trung thành, kỹ năng chiến đấu,

v.v.

Bản thân nên đạt được thành tích như thế nào trong bài thi sát hạch mới có thể

vừa thu hút được sự chú ý của mọi người, vừa có thể nhanh chóng tiếp cận được

Khương Thành?

Về vấn đề này, mười hai vị Thánh Chủ của bọn họ còn tổ chức một cuộc họp để

bàn bạc với nhau.

Kết quả, mọi công sức đều đổ sông đổ biển.

Người ta vốn dĩ chẳng có những quy trình lằng nhằng như vậy.

Đoan Phong Thánh Chủ trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng, như kiểu bản

thân chân thành đến như vậy, mà các người lại làm qua loa cho xong chuyện,

thật sự khiến hắn rất thất vọng.

Theo góc độ đánh giá của một vị chưởng môn, hắn hiện tại rất muốn cho Phi

Tiên môn một vạn đánh giá kém.

Đây mà cũng được gọi là tông môn sao?

Sơn trại còn chuyên nghiệp và tỉ mỉ hơn các ngươi nhiều!

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Vẫn còn rất nhiều người đang đứng xếp hàng kia kìa!”

Vị Đạo Thần sơ giai ở phía đối diện nhanh chóng khua tay đuổi hắn đi.

Vị Thánh Chủ trang nghiêm kia bày ra vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Tự nhủ trong lòng nếu ngươi mà ở trong Kim Hàn tông của ta, đảm bảo không

cần đợi đến ngày mai ngươi sẽ bị trục xuất ngay lập tức.

“Không biết phân đường thứ nhất nằm ở đâu nhỉ?”

Hắn nhìn vào điểm đến được ghi trên bảng tên của mình, có chút bất lực.

Bởi vì vốn chẳng có tiên nhân nào được cử đến để tiếp đón và dẫn đường cho

hắn cả.

Phân đường thứ nhất, địa vị chắc cũng ổn nhỉ?

Dù gì ở trên cũng có ghi hai chữ ‘đệ nhất’ mà, cho dù không phải là đệ tử chân

truyền, thì ít nhất cũng phải là người tinh nhuệ đứng đầu danh sách những đệ tử

nội môn.

Tốt lắm, có thể tiến gần Khương Thành thêm một bước.

Vị Đạo Thần sơ giai kia tức giận, trừng mắt nhìn hắn: “Mắt của ngươi bị mù à,

không nhìn thấy bảng chỉ đường sao?”

Đoan Phong Thánh Chủ nổi giận đùng đùng, suýt chút nữa là nổ tung ngay tại

chỗ.

Nhưng nghĩ đến kế hoạch đánh úp Khương Thành, hắn chỉ có thể tiếp tục tự

nhủ với bản thân rằng phải cố gắng nhẫn nhịn.

Hắn nhìn sang bên cạnh, quả nhiên cách đó không xa có một tấm bảng.

Phía trên có viết chữ phân đường thứ nhất, phía dưới còn có một mũi tên để chỉ

phương hướng.

Thần niệm của hắn nhìn về phía xa, thì thấy còn có những tấm bảng chỉ đường

khác nữa.

Trên đường đi, có không ít tiên nhân vừa mới nhập môn cũng đang bay về

hướng đó.

“Qua loa như vậy sao?”

Đoan Phong lại lần nữa cho Phi Tiên môn một đánh giá không tốt.

Hắn bày tỏ bản thân đã thực sự được mở mang kiến thức rồi.

Làm gì có tông môn nào lại thờ ơ với những người mới vừa mới nhập môn như

vậy chứ.

Lẽ nào không sợ những thiên tài mới ấy sẽ thất vọng tràn trề, rồi bỏ về ngay lập

tức sao?

Men theo bảng chỉ đường, hắn một mạch bay đến đó.

Cuối cùng, hắn dừng lại ở một khu biệt viện cách Phi Tiên môn chưa đến mười

dặm.

Thay vì gọi là biệt viện, chi bằng gọi đây là một thành trì lớn.

Dù gì cũng có gần ba triệu môn đồ của phân đường thứ nhất sinh sống ở đây.

Nhìn vào bốn chữ ‘Phân đường thứ nhất’ trên cổng chính của biệt viện kia,

Đoan Phong lại có chút ngỡ ngàng và ngơ ngác.

Lẽ nào tất cả các người mới đều ở trong Phân đường thứ nhất này sao?

Cái Phân đường thứ nhất này rốt cuộc có tất cả bao nhiêu người vậy?

Còn nữa, người tiếp đón bọn ta thì sao?

Người lo liệu cho bọn ta đâu rồi?

Hoàn toàn bỏ mặc bọn ta như vậy ư?

Hắn không biết rằng Khương Thành vốn chẳng hề quan tâm đến Phân đường

thứ nhất ra làm sao.

Đằng nào đa số bọn họ đều là những tên gió chiều nào theo chiều ấy, hôm nay

gia nhập ngày mai lại chạy đến nơi khác cũng không có gì kỳ lạ.

Vậy nên không cần phải bận tâm đến họ.

Còn đối với những người thực sự muốn gia nhập Phi Tiên môn, chỉ có thể nói

câu xin lỗi, các ngươi đã đến nhầm chỗ rồi.

Thành ca không cần các môn đồ giúp đỡ, cũng không có thời gian để bồi dưỡng

những đệ tử thiên tài.

Thứ mà hắn cần chỉ là giá trị thống trị.

Bất đắc dĩ, Đoan Phong đành phải học theo những người khác, chọn cho mình

một gian động phủ còn trống trong thành trì lớn để sinh sống.

Đồ bày biện bên trong đều được trang bị đầy đủ, xung quanh tiên mạch dồi dào,

khí cơ căn nguyên dày đặc.

Có điều những thứ này đối với Đoan Phong mà nói hoàn toàn không là gì cả.

Không lâu sau, mười một vị Thánh Chủ khác của Kim Hàn tông cũng lần lượt

gia nhập Phân đường thứ nhất.

Họ không biết rằng, ngay lần đầu tiên bước chân vào Phi Tiên môn, họ đã bị

Lăng- vị Cổ Thánh này nhìn thấu rồi.

Tuy nhiên, muội tử này chẳng những không nhắc nhở Khương Thành, ngược lại

còn ôm tâm thái sắp được xem náo nhiệt.

Hận không thể khiến nhóm người này ngay lập tức ra tay, khiến Thành ca sứt

đầu mẻ trán.

Nhưng Lăng cũng không biết rằng, Khương Thành mặc dù vẫn đang bận uống

thuốc và tu luyện, nhưng thật ra hắn cũng đã cảm nhận được sự bất thường.

Mười hai vị này đều là Thánh Chủ, tuy bọn họ không thật sự trung thành với

Khương Thành, nhưng dù gì cũng là thuộc hạ trên danh nghĩa, vì vậy đành phải

chịu sự thống lĩnh của hắn.

Mặc dù trình độ thống trị của họ rất thấp và hệ thống đánh giá cấp của họ cũng

không cao, nhưng mười hai vị Thánh Chủ này cũng vẫn mang về cho hắn ta cả

trăm ngàn Huyền Tinh.

“Trong chốc lát đã tăng lên nhiều Huyền Tinh như vậy, lẽ nào đột nhiên xuất

hiện một nhóm Đạo Thần cao giai?”

Khương Thành không ngờ đến họ chính là mười hai Thánh Chủ.

Dù gì thì chỉ cần họ để lộ thân phận Thánh Chủ, đám người Trường Dương và

Diệu Du sớm đã chạy đến báo cho hắn rồi.

Hắn đang suy nghĩ bản thân có nên lộ diện hay không, tự mình đề bạt những

Đạo Thần cao giai này vào bản bộ của Phi Tiên môn, thăng cấp họ thành đệ tử

ngoại môn để bày tỏ lòng tôn kính đối với những cao thủ đồng giai.

Nhưng cuối cùng hắn lại lắc đầu.

“Không, không, để họ gia nhập ngoại môn chẳng phải sẽ chi trả cho họ cung

phụng sao?”

“Lãng phí quá, vẫn là nên để họ tiếp tục tỏa sáng ở phân đường vậy”.

Đoan Phong Thánh Chủ không biết bản thân suýt chút nữa đã được thăng cấp,

hắn rất nhanh đã cùng mười một vị đồng môn hộ pháp bí mật tụ tập lại với

nhau.

“Ta đã nghe ngóng được rồi, cái Phân đường thứ nhất này ngay cả ngoại môn

còn không được tính nữa là.”

“Không có tiên bổng, ngoài việc được Khương Thành che chở ra thì những thứ

khác đều phải dựa vào bản thân, cơ bản chính là tự sinh tự diệt.”

“Làm gì có cái đạo lý đó chứ!”

“Coi thường người mới đến như vậy, Phi Tiên môn đang làm cái quái gì thế?”

“Thật không ra cái thể thống gì cả, đây chẳng phải là đang chôn vùi nhân tài

sao? Ta còn cảm thấy bất bình thay cho những môn đồ mới gia nhập đó nữa!”

Bởi vì nơi này rất kỳ lạ, bọn họ thậm chí còn quên đi mất nhiệm vụ ban đầu,

điên cuồng chửi rủa tới tấp.

Nhưng ngay lúc cơn phẫn nộ của họ đang sục sôi ở bên này thì từ ngoài cửa đột

nhiên truyền đến một tiếng nổ vang trời.

Ầm!

Cánh cổng cấm vào của động phủ này đã bị phá vỡ tan tành.

Tiếp sau đó, hai vị Đạo Thần sơ giai lỗ mãng xông vào.

“Ai đó?”

Đám người Đoan Phong, Đoan Dịch hốt hoảng, còn nghĩ rằng bản thân đã bị bại

lộ thân phận nên người của Phi Tiên môn mới đến đây để vây đánh họ.

Đến khi nhìn thấy ngoài cửa chỉ có hai người, lửa giận của bọn họ phút chốc

liền sục sôi dâng trào.

Khốn kiếp, từ lúc nào đến lượt hai tên nhãi nhép Đạo Thần sơ giai lại dám hỗn

xược ở trước mặt bọn họ.

“To gan!”

“Các ngươi muốn chết à?”

Hai vị Đạo Thần sơ giai nhìn nhau một cái, đồng thời lộ ra nụ cười lạnh nhạt

giễu cợt.

“Thực lực của các ngươi không tốt, mà gan cũng to quá nhỉ.”

“Động phủ này bọn ta nhắm trúng rồi, mau cút ra ngoài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK