Môn phái này trước đây ẩn mình trong bụi nhỏ, nay đã nở rộ ở những ngọn núi
gần đó.
Các nữ tiên đã mở ra những động phủ mới ở khu vực xung quanh.
Nhiều nơi thích hợp cho việc tu luyện của tộc cũng đã được xây dựng môt cách
nhanh chóng.
Hộ tông đại trận và cấm chế cũng nhanh chóng được hoàn tất.
Ban đầu Thành ca còn dự định sẽ thể hiện tài nghệ của Đạo trận sư bát phẩm để
làm sáng mắt cẩu của các nữ tiên.
Nhưng sau khi nghĩ lại, lỡ đâu trận pháp mà mình tạo ra quá mạnh, khiến kẻ
địch muốn tấn công mà không tìm được đường vào thì phải làm sao?
Đó không phải là khiến cho người khác đi một chuyến không có tác dụng gì
sao?
“Thái thượng Cung chủ, ta đã sai.”
Tuyết Diệt Chí Tôn bị cưỡng ép thức tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, từ từ ngưng
tụ những mảng tuyết thành hính.
Khương thái thượng phớt lờ ánh mắt muốn giết người của nàng, hai tay chắp
sau lưng khẽ gật đầu như một trưởng lão môn phái thực thụ.
“Ừ, tu luyện chăm chỉ, đừng chểnh mảng.”
Sau đó, hắn đã tránh đi trước khi Tuyết Diệt Chí Tôn mở miệng nói ra những từ
ngữ nguyền rủa, che giấu bản thân mình đi.
Ca này thực sự biết cách làm gián đoạn việc tu luyện của người khác, đúng là
vô đạo đức.
Nhưng mà, vì trong lòng các ngươi không coi ta là thái thượng Cung chủ, nên ta
chỉ có thể xem xét và đánh giá các ngươi mỗi ngày để khắc sâu trong ấn tượng
của các ngươi.
Cũng không lâu sau, hắn lại xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi tỏa sáng như một
kho báu.
Sau đó, hắn rất thông thạo mà đi qua cấm chế, gõ lên cách của lớn của động phủ
của Lâm Tinh Chí Tôn.
“Ngươi tới đây làm gì vậy? Có kẻ thù đang đến sao?”
Thành ca nhún vai: “Không có, đang sóng yên biển lặng.”
“Là do Cung chủ yêu cầu ngươi đến gọi ta đi tham gia nghị sự sao?”
“Ta đường đường là thái thượng Cung chủ, từ lúc nào lại trở thành một người
đưa tin vậy?”
“Ý của ngươi là căn bản là không sao cả hả?” Khóe mắt Lâm Tinh Chí Tôn run
lên.
“Đúng vậy.”
“Nếu không có việc gì thì ngươi làm gián đoạn việc tu luyện của ta làm chi,
ngươi có…”
“Ta ở đây để nhắc nhở ngươi đừng quên việc thỉnh an mỗi ngày.” Thành ca cười
nói.
“Ngươi!”
Lâm Tinh hít một hơi thật sâu, nghiếng răng tạo ra âm thanh kèn kẹt.
“Thái thượng Cung chủ, ta đã sai.”
Rõ ràng là đang muốn chửi ầm lên, nhưng trước tiên vẫn phải nhận lỗi với đối
phương, đây là chuyện quái gì vậy?
Nàng muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đã thấy Khương thái thượng đã biến
mất tại chỗ, căn bản là không cho nàng ấy cơ hội để đánh trả.
Giọng nói an ủi của hắn vang lên từ nơi không trung ở phía xa.
“Cố gắng lên Đạo Tôn càng sớm càng tốt, ta rất xem trọng ngươi!”
Nếu là thân bằng máu thịt, Lâm Tinh có thể tức ói máu ngay tại chỗ.
Đối với Khương Thành không có việc gì làm, một môn phái toàn các em gái là
mong ước ấp ủ từ lâu của hắn.
Bây giờ hắn đã coi như thực hiện được điều ước của mình, điều hắn muốn chỉ là
một chút vui vẻ.
Trong những ngày qua, mỗi ngày của hắn diễn ra đều đặn và buồn tẻ.
Cả ngày đều trầm mê trong những tiếng gọi “Thái thượng Cung chủ”, không thể
nào kiềm chế được.
Chỉ sau năm ngày, hắn đã bị cả môn phái đồng lòng tấn công.
Trong Băng Tinh chính điện, năm Chí Tôn trưởng lão và hàng chục trưởng lão
trong trình trạng hổn loạn, tất cả đều đang buộc tội Khương thái thượng.
“Thật quá đáng!”
“Đường đường là Thái thượng Cung chủ, vậy mà cả ngày không làm việc gì.”
“Hơn nữa không bao giờ tu luyện, không có chút lòng cầu tiến nào, là một tấm
gương tiêu cực khủng khiếp cho các đệ tử của môn phái…”
Nếu như là trước đây, Cung Tình hẳn là đã khiển trách tất cả mọi người một
cách nghiêm khắc.
Nhưng lần này nàng cố tình giữ im lặng.
Mong rằng Khương chủ công sẽ trở nên đầy tham vọng dưới sự kích thích của
bọn họ, bắt đầu chinh phục thế giới bên ngoài, mở rộng phạm vi ảnh hưởng của
Băng Cung.
Nhưng đáng tiếc, kỳ vọng của nàng sẽ không thành sự thật.
Đối với những lời buộc tội của những người phụ nữ, Thành ca không quan tâm
chút nào.
Thậm chí còn khiêm tốn chắp tay về phía những người phụ nữ.
“Ha ha ha, quá khen quá khen rồi.”
“Ta đã nhận được lời khen của các ngươi, sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn
trong tương lai.”
Nếu không phải Cung Tình đang ở đây, các nữ tiên sợ là bản thân sẽ không nhịn
được mà đung đôi bàn tay trắng hồng của mình đánh hắn.
“Nhưng theo quy tắc của tông môn, mọi người nên ra ngoài theo định kỳ để
chiêu mộ người mới.”
Vụ Duyên Chí Tôn cả người phủ một tầng sương trắng đột nhiên chen vào một
câu.
Những người khác ngay lập tức đồng ý.
“Đúng vậy, mọi người đều có nhiệm vụ tìm kiếm người mới.”
Thành Ca sững sờ, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía “người
của mình” – Cung Tình
“Còn có loại quy định của môn phái yêu cầu lôi kéo người mới sao?
Cung quân sư khẽ gật đầu.
“Quả thực có quy tắc này, không chỉ có chúng ta, mà hầu hết các môn phái Vân
Di Đạo đều có quy tắc này.”
Vẫn câu nói đó, tình hình ở đây và bên ngoài khác nhau.
Ở đây, người sống quá quý giá, mỗi người là một tài nguyên chiến lược.
Ra ngoài chiêu mộ người mới tương đương với việc mở rộng môn phái, không
kém phần ý nghĩa so với việc làm nhiệm vụ khai thác mỏ chế tạo đan dược cho
môn phái.
“Băng Cung của chúng ta tương đối khoan dung về mặt này, dù không tuyển
được thì cũng không thành vấn đề, chỉ cần cố gắng hết sức là được.”
Cung Tình nói thêm: “Một số môn phái khắc nghiệt ép buộc dung hợp thần hồn,
thậm chí phân chia các chiêu thức của họ, nếu số người không đạt chỉ tiêu thì sẽ
có hình phạt.”
Trước khi Khương Thành có thể bày tỏ ý kiến của mình, nhóm mấy người Lâm
Tịnh Tuyết Diệc đã ngay lập tức bắt ép Thành ca.
“Mặc dù không bắt buộc ngươi phải được chiêu mộ người thành công, nhưng
với tư cách là Thái thượng Cung chủ, ngươi vẫn nên làm gương cho mọi người
chứ?”
“Đúng là vậy, những người khác cũng có thể không chiêu mộ được thì thôi đi,
nhưng một Thái thượng Cung chủ như ngươi mà lại không thể chiêu mộ được
người mới thì đúng là quá xấu hổ.”
Lam Diệu Chí Tôn cười khúc khích: “Tất cả chúng ta đều được chiêu mộ bởi
Cung chủ, nếu như ngươi muốn có thể đứng trên Cung chủ, vậy thì số người mà
ngươi chiêu mộ được phải nhiều và mạnh hơn Cung chủ.”
Những Thiên Tôn khác cũng đồng loạt đồng ý.
“Đúng vậy, thái thượng Cung chủ không thể làm chúng ta thất vọng.”
“Chúng ta cầu chúc cho thái thượng Cung chủ chiến thắng!”
“Hì hì, thái thượng Cung chủ lợi hại như vậy, hẳn là có thể chiêu mộ được một
vài vị Chí Tôn đúng không?”
“Chí Tôn? Ngươi xem thường Khương thái thượng sao? Dù sao thì cũng phải là
Đạo tôn!”
“Đúng là vậy, người ta cũng rất sùng bái thái thượng Cung chủ, ta tin tưởng hắn
sẽ đem mấy nghìn người trở về!”
Thành ca nhếch miệng, ngoài miệng nói là sùng bái ta, nhưng ta không nhìn
thấy bất kỳ sự sùng bái nào trên khuôn mặt của ngươi.
Mà Cung Tình còn dở khóc dở cười hơn.
Cũng giống như tài nguyên sẽ ngày càng ít đi sau khi được khai thác hết năm
này qua năm khác, mặc dù hàng năm sẽ xuất hiện những người sống mới,
nhưng có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, ít đồ nhưng nhiều người tranh giành.
Vân Di Đạo đã phát triển nhiều năm như vậy, cơ cấu ổn định, hiện tại càng ngày
càng khó tuyển tân binh.
Thực lực của Băng Cung không phải cặn bã yếu ớt, dù sao cũng có Đạo Tôn
trấn tọa.
Nhưng trong toàn bộ Vân Di Đạo, nó thậm chí không thể lọt vào top 100, không
có sức hấp dẫn đối với những người mới.
Thông thường khi nàng đi chiêu mộ, có thể tuyển được ba hoặc hai người đã là
một thu hoạch lớn.
Hàng chục nghìn?
Lần cuối cùng một tông phái chiêu mộ được hàng chục nghìn người cùng một
lúc, vẫn là cách đây ba mươi tỷ năm.
“Các ngươi có phần ép người quá đáng rồi.” Thành ca sờ cằm, cau mày.
Đây là lần đầu tiên tất cả phụ nữ nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt “u sầu” như vậy,
trong lòng bọn họ rất sảng khoái.
Có thể xem như là làm khó ngươi rồi ư?
Ngươi thử cố tỏ ra kiêu ngạo nữa xem?
“Sao nào, ngươi không tự tin hả?”
Lâm Tinh Chí Tôn là người đầu tiên nhảy ra nói lời xem thường.
“Đây không phải là phong thái mà một vị thái thượng Cung chủ nên có!”
“Đúng vậy, có phải là Khương thái thượng sợ không chiêu mộ được người sẽ bị
mất mặt không?”
“Không không không…”
Thành ca lắc đầu cười.
“Ý ta là tầm nhìn của ngươi quá ngắn, chỉ chiêu mộ được mười ngàn người thì
làm sao có thể xứng đáng với thân phận thái thượng Cung chủ của ta?”