Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chân Anh Vương phát hiện ra điểm này, nội tâm của hắn trở nên vô

cùng phức tạp.

Người ta từ dị thế giới đến, cũng không phải Thiên tộc.

Hắn cũng không thể dùng chuyện đại nghĩa của Thiên tộc để yêu cầu Khương

Thành.

Thời khắc này, hắn cuối cùng cũng nhịn không được mà chửi thề quốc sư Tinh

U và đám nguyên sĩ kia.

Cái gì mà Ma thai chứ?

Nếu không phải các ngươi làm loạn lên, tên đại sát khí này bây giờ còn ở đang

ở lại Vương triều Tinh U ngon cơm biết mấy.

Bản thân hắn vốn thuộc về phe Thiên tộc, vốn nên là đồng đội cùng chiến hào.

Nhưng bây giờ nếu muốn hắn ra tay thì phải phí cả tiền công.

“Hầy!”

Hắn thở dài một hơi, biết bản thân không thể thay đổi được tâm ý của Khương

Thành.

Chỉ có thể hỏi dò: “Ngươi muốn thù lao thế nào?”

“Toái Linh phiến.”

Thứ này Khương Thành vẫn cần lắm.

Đại chiến hai trận liên tiếp khiến hắn cảm thấy uy lực của Thiên giai cửu trọng

vẫn chưa đủ, vẫn cần thăng cấp một chút.

“Ngươi cần Toái Linh phiến làm gì?”

Nguyệt Khinh hiển nhiên không nghe ngóng kĩ sự tích bên Vương triều Tinh U

trước kia nên cảm thấy chuyện này rất khó hiểu.

“Ngươi đã mạnh như vậy rồi, lẽ nào còn muốn học công pháp mới?”

“Đừng bận tâm ta cần làm gì, các ngươi có đưa không?”

“Ngươi muốn mấy mảnh Toái Linh phiến?”

Thành ca giơ một ngón tay lên.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõng.

“Một cái thì có là gì chứ, vẫn có thể chấp nhận được.”

Nguyệt Khinh móc ra một Toái Linh phiến thấp giai, Thành ca liền lắc lắc ngón

tay.

“Ý của ta là mỗi người một cái.”

“Trên Thiên giai cửu trọng, Toái Linh phiến cao giai.”

“Những người khác thì trung giai trở lên.”

“Cái gì?”

“Ngươi nói cái gì?”

Kể cả Nguyệt Khinh trong đó, toàn bộ 127 tộc nhân Thiên tộc đều muốn phát

nổ.

“Mỗi người một cái, sao ngươi không đi cướp luôn đi.”

“Lại còn muốn từ trung giai trở lên, sư tử há lớn mồm cũng không như ngươi.”

“Ngươi có biết Toái Linh phiến khó tạo ra như thế nào không, nhét ý chí của

bản thân vào trong đó, đó là chuyện tổn thương cảnh giới linh ý của bản thân

đó.”

“Ta biết.”

Thành ca tỏ vẻ chả bận tâm điều bất mãn của bọn họ.

“Nhưng ta cũng biết, mỗi người lên xe đều cần mua vé, đây là chuyện rất hợp

tình hợp lí mà.

“Chê mắc thì có thể không lên xe, trốn vé là không thể.”

Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt các ngươi sao cũng được.

Những tộc nhân Thiên tộc này bắt đầu mở họp riêng.

“Hắn cũng chơi xấu quá nhỉ?”

“Đúng là giá trên trời mà.”

“Uổng công chúng ta vừa rồi còn cảm thấy hắn là người của mình có lòng tốt,

rốt cuộc lại phí tiền sai.”

“Không đưa không đưa, nhất định không đưa.”

“Ta không tin không có sự bảo hộ của hắn chúng ta sẽ về không được.”

“Ta vốn dĩ không có Toái Linh phiến trung giai, muốn ta đưa cũng không đưa

được.”

Ầm ĩ nửa ngày trời, Khương Thành cũng thấy phiền rồi.

“Nếu các ngươi thấy bị làm khó quá thì ta không ép nữa.”

Nói xong hắn xua tay định bỏ đi.

“Đừng.”

Chân Anh Vương chỉ có thể ngăn hắn lại lần nữa.

“Bọn ta đồng ý rồi.” Hắn cắn răng nói.

Tuy những người đang còn do dự đều không tình nguyện, nhưng có người có

thể tu luyện đến Thiên giai đều không phải đồ ngốc.

Chỉ cần bảo toàn được tính mạng thì cái giá là Toái Linh phiến thật ra có là quái

gì đâu.

Mà ở nơi nội địa của kẻ địch này, người duy nhất bọn họ có thể trông chờ cũng

chỉ có Khương Thành.

Rất nhanh, rất nhiều người ở hiện trường đều không tình nguyện giao ra Toái

Linh phiến.

Có người không có loại trung giai, nhưng Khương Thành cũng rất dễ ăn nói.

“Không có cũng không sao, chế tạo ngay hiện trường, ta chờ được.”

Nguyệt Khinh suýt chút bị hắn chọc cho phải chửi thề.

Ngươi còn có thể đợi được luôn?

Lúc trước không phải năm lần bảy lượt đòi đi sao, dáng vẻ rất vội vã mà.

Đến bước này rồi, hình tượng thần tượng Thành ca trong lòng nàng đã hoàn

toàn bị đánh tan.

127 tộc nhân Thiên tộc chỉ có Nguyệt Khinh và Chân Anh Vương là hơn Thiên

giai cửu trọng.

Cuối cùng, Khương Thành có được hai Toái Linh phiến cao giai mà 125 Toái

Linh phiến trung giai.

Tuy không thể bằng lúc ở Vương triều Tinh U năm ấy có được nhưng thế cũng

rất khó có rồi.

“Bây giờ được rồi chứ.”

“Đương nhiên là được.”

Nguyệt Khinh mang ánh mắt như muốn khoét cái tên thần tượng làm mình thất

vọng này, “hi vọng ngươi đừng có bị Tiên tộc giết chết.”

Sau khi thu tiền vé, Thành ca cũng không quan tâm thái độ của muội tử này.

Nói nói cười cười: “Yên tâm đi, xe của ca trước giờ luôn rất thoải mái, các

người nằm cho chắc là được.

Nói xong, hắn móc ra hành cung xa hoa của mình.

Nhìn thấy món đồ này, những người Thiên tộc đều có phần không hiểu.

“Đây là?”

“Công cụ thay cho đi bộ, lẽ nào các ngươi không muốn bay về hì hà hì hục?”

Tộc nhân Thiên tộc trước nay đều dung nhập vào thiên địa, sau đó đẩy về trước.

Loại tiên khí này bọn họ cũng đã nhìn thấy tộc nhân Tiên tộc sử dụng, bản thân

thì thật sự chưa từng ngồi thử.

“Chắc hắn có dụng ý của mình.”

Chân Anh Vương cảm thấy bản thân có thể nhìn được ra suy nghĩ của Thành ca.

“Không ngoài dự liệu thì bảo vật phi hành này có thể che giấu được tung tích

đường đi, hơn nữa còn mang hiệu quả công kích.”

Nghe thấy hắn suy đoán, những người khác cũng lũ lượt gật đầu, tỏ vẻ tin phục.

Sau đó bọn họ lên hành cũng xa hoa này, bắt đầu hành trình trở về.

Khi vừa bắt đầu, mọi người còn cảnh thấy khá mới mẻ.

Nhưng sau khi bay được vài phút thì phát hiện có gì đó không đúng.

“Bảo vật phi hành này” làm gì có che giấu hành tung chứ?

Rõ ràng là nghênh ngang mà.

Hành cung to lớn như vậy bay trên trời nổi bậc vô cùng, còn thu hút hơn khi tất

cả mọi người cùng hiện thân.

Bọn họ quan sát kĩ càng một chút cũng không phát hiện có trang bị bất kì công

kích nào.

“Chuyện này…”

Chân Anh Vương không thể không nhắc nhở Khương Thành.

“Ngươi như thế có phải sẽ dễ để lộ vị trí của chúng ta không?”

Nguyệt Khinh cũng cho hắn một đánh giá kém: “Phải đó, hơn nữa tốc độ bay

cũng chậm quá thì phải?”

Đối với chuyện này, Thành ca rất bình tĩnh.

“Ta tự có tính toán, các ngươi cứ nằm yên là được, những chuyện khác không

cần phải lo.”

Nhìn hắn nằm dài trên ghế, Nguyệt Khinh hận không thể đá cho hắn một đá.

Đây là ngươi bảo bọn ta nằm hay ngươi nằm?

Tuy mơ hồ cảm thấy có phần không đáng dựa, nhưng sau đó mấy canh giờ, bọn

họ đều trời yên biển lặng.

Chuyện này khiến Khương Thành cũng thấy có phần ngoài dự liệu.

Bản thân đã giết chết ba Đạo Thần, xử đẹp nhiều người như thế, đối phương

không phải nên hành động lớn, khí thế hung hãn đến báo thù à?

Sao một người cũng không có chứ?

Chân Anh Vương và Nguyệt Khinh hiển nhiên cũng thấy rõ sự bất thường.

“Có gì đó không đúng.”

“Trước đây ta có cảm nhận được có hơn trăm tông môn hợp lại bao vây chúng

ta.”

“Sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?”

“Lẽ nào có âm mưu?”

Nghĩ đến đây, Chân Anh Vương cũng ngồi không yên.

Liền lập tức nhắc nhở Khương Thành.

“Chúng ta không thể bay về trước nữa phía trước rất có khả năng có mai phục

đang chờ chúng ta lao đầu vào.”

Lòng Thành ca nói chỉ sợ không có đám cường tráng nào từ trong lùm cỏ nhảy

ra vây công thôi.

Như thế thì vừa hay có thể chết một cái.

Thế là hắn xua tay một cách cao thâm khó lường: “Yên tâm đi, tất cả đều ở

trong dự tính của ta.”

Chân Anh Vương cũng thật sự tin lời hắn.

Còn thật sự cho rằng hắn sớm đã có vạn kế sách vẹn toàn rồi, hoàn toàn không

hề biết ca này chỉ lặng lẽ bay thẳng về trước.

Lại qua một phút nữa, phía trước đột nhiên có vài động tĩnh.

Ngay sau đó, hai bóng dáng nhanh chóng bay vụt lại gần.

Mọi người kinh hoàng.

Nhìn về phía trước, chính là hai Đạo Thần Mạch Phong và Vu Thận trước đó rời

đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK