trong lòng Dịch Nguyên Đạo Tôn, cũng chính thức bị phán tử hình.
Ta đường đường là Dịch Đan Lưu lão tổ, lúc ra lệnh cho những Tiên quan tam
phẩm Kim Phi và Chính Hư, bọn hắn kháng cự một chút vẫn có thể thông cảm
được.
Bích Anh ngươi chẳng qua là Tiên quan ngũ phẩm mà thôi, là cái thá gì chứ?
Ta còn không chỉ hủy nổi ngươi?
Vốn cái điều kiện thứ ba là xử tử Bích Anh, hắn còn có chút không nỡ.
Hiện tại hắn một chút do dự cũng không có.
Thậm chí cũng chẳng muốn nhiều lời, trực tiếp thúc giục Tiên Lực và Thần
Hồn, mạnh mẽ trấn áp về hướng Bích Anh Thiên Tôn!
Tiên uy hùng dũng như núi, suýt chút nữa đè bẹp Bích Anh tại chỗ.
Còn đám người Kim Phi và Chính Hư ở một bên thì bị dọa câm như hến, căn
bản không dám lên tiếng.
Bản năng của Bích Anh lôi ra Tiên Lực để chống lại.
Nhưng mà hắn mới chỉ là Thiên Tôn, đâu gánh vác được sự áp chế của Đạo
Tôn.
Chỉ một nháy mắt, Tiên Lực của hắn tán loạn ngay tại chỗ.
Cả người trực tiếp rơi xuống từ giữa không trung.
“Tổ sư gia, tổ sư gia tha mạng…”
Dịch Nguyên Đạo Tôn căn bản không để ý tới.
Tử hồn của hắn tiến thẳng một mạch, xông vào bên trong hồn hải của Bích Anh,
tấn công đánh vào Hồn Chủ của Bích Anh không lưu tình chút nào.
Đối mặt với Tử Hồn cấp bậc cao, cộng thêm Tiên Lực cũng bị nghiền ép, Bích
Anh lúc này không có chút sức chống cự nào.
Chủ Hồn của hắn chẳng mấy chốc liền thủng trăm ngàn lỗ, rách nát không chịu
nổi, cả người suýt chút nữa mất đi ý thức.
Dịch Nguyên Đạo Tôn không chút lưu tình, hoàn toàn không để ý tới hậu quả
của việc làm như vậy.
Nhanh chóng trói buộc Chủ Hồn ở trong một góc Hồn Hải của hắn.
Mà quyền chủ đạo thân thể của Bích Anh, đã bị hắn chiếm đoạt hơn phân nửa.
Loại tình huống này không phải nhập xác, nhưng hiệu quả cũng không khác
mấy so với nhập xác.
Đến bước này, Bích Anh cơ bản biến thành con rối của hắn, muốn hắn làm gì
thì phải làm cái đó.
Cứ như vậy, Dịch Nguyên Đạo Tôn khống chế thân thể Bích Anh Thiên Tôn
của hắn, đi tới trước mặt Nguyệt Dao, quỳ thẳng xuống.
Nguyệt Dao theo Bích Anh nhiều năm, sớm đã quen bị khi dễ.
Nhìn thấy hắn đi tới trước mặt mình liền hoang mang lo sợ.
Lại thấy hắn quỳ xuống trước bản thân, càng bị dọa đến hồn vía lên mây, cũng
vội vàng quỳ xuống theo.
Khương chưởng môn một tay đỡ lấy nàng.
Nói đùa, Ca cho một điều kiện này là để làm ngươi tự tin một chút, ngươi đừng
lãng phí chứ.
Sau đó, ngay trước mặt bao người, “Bích Anh Thiên Tôn” tới ba quỳ chín lạy
theo tiêu chuẩn cho Nguyệt Dao.
Đám người Kim Phi và Chính Hư phía sau nhìn thấy hai tay nắm chặt, toàn thân
run rẩy, suýt chút cắn nát răng.
Mặc dù không phải bọn hắn quỳ, nhưng hôm nay bọn hắn là chỗ dựa cho Bích
Anh.
Tình cảnh này, có nghĩa Dịch Đan Lưu hoàn toàn thua.
Đối với bọn hắn, thực sự là quá nhục nhã!
Nhưng mà không có cách nào, bọn hắn ở trước mặt Dịch Nguyên Đạo Tôn cũng
không có quyền nói chuyện.
Chỉ có thể nhìn “Bích Anh” hướng đến người kế tiếp quỳ xuống.
Ngay cả Thái Hành Đạo Tôn đối diện cũng bị rung động.
Hắn với vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Dịch Nguyên Đạo Tôn, hoàn toàn không
biết trong lòng hắn có mưu đồ gì.
Thậm chí cảm thấy đối thủ kiêm đồng liêu qua lại nhiều năm như vậy lại xa lạ
trước nay chưa từng có.
Tất cả những điều này không sao hiểu được, hoàn toàn nhìn không thấu!
“Dịch Nguyên, ngươi… đổi tính rồi?”
Trong lòng Dịch Nguyên Đạo Tôn tự nhủ ta đổi tính cái rắm, ta hận không thể
tiêu diệt tất cả các ngươi.
Đây chẳng phải là mang “Lịch sử đen tối” ra, uy hiếp đến hết cách sao.
“Hừ, trong mắt bổn tọa dụi không ra nổi hạt cát, từ trước đến nay làm việc chỉ
hỏi đúng sai, không hỏi thân thích!”
Dù sao làm cũng làm rồi, hắn cũng chỉ có thể bịa một cái cớ dễ nghe.
“Cho dù là người của ta, đã làm sai chuyện nên phạt vẫn phải phạt!”
Hắn không nói như vậy còn tốt.
Vừa nói như vậy, cái cằm của mọi người cũng suýt chút nữa rớt xuống luôn.
Càng nghi ngờ hắn có phải trúng tà rồi hay không.
Thái Hành Đạo Tôn trực tiếp cười ra tiếng.
“Loại lời quang minh lẫm liệt này… là Dịch Nguyên ngươi có thể nói ra sao?”
“Ngươi đang đùa với ta?”
Sắc mặt Dịch Nguyên Đạo Tôn không được tự nhiên, nhưng vẫn phải giả bộ ép
xuống.
“Hừ, ngươi cho rằng ta và Cổ Đan Lưu cùng một giuộc giống nhau sao?”
Những người khác bên cạnh, cũng sắp không phân rõ hắn nói thật hay giả.
Nhưng mà bọn hắn ít nhất biết rõ, thay đổi này là sau khi Khương Thành truyền
âm mới xuất hiện.
Cho nên, Dịch Nguyên Đạo Tôn sở dĩ trở nên khác thường như vậy, tất cả là bởi
vì Khương Thành.
Bọn người Lưu Duyên vừa nhìn Bích Anh Thiên Tôn dập đầu, vừa không kiềm
chế được sự hiếu kỳ.
“Khương chưởng môn, ngươi đã thi triển pháp thuật gì?”
“Đúng vậy, trước đó ngươi rốt cuộc nói cái gì với Dịch Nguyên Đạo Tôn?”
“Hắn tại sao lại phối hợp như vậy?”
“Cũng quá khó tin rồi…”
Thành Ca liếc mắt nhìn bọn hắn, sau đó lại nhìn thoáng qua Yên Dĩ cũng đang
hiếu kỳ một cách đầy chế nhạo.
“Không phải các ngươi nói ta nhượng bộ nhiều với hắn, hứa cho hắn nhiều lợi
ích sao?”
“Vậy các ngươi tiếp tục đoán như vậy đi.”
Đám người Lưu Duyên và Thanh Hoán rối rít lắc đầu cười khổ.
“Ngươi cũng đừng đùa bọn ta, lão tặc Dịch Nguyên khác thường đến tình trạng
này, làm sao có thể là nhượng bộ được?”
“Ta nhìn ra, hắn rõ ràng rất không cam lòng.”
“Đúng thế, đồ đần mới cảm thấy đây là hứa hẹn cho lợi ích gì.”
Yên Dĩ bên cạnh khóe mắt run rẩy, sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên.
Vừa rồi chính là nàng khăng khăng nói Khương Thành tự mình truyền âm
nhượng bộ, vậy nên mới thả người.
Hiện tại đây không phải trá hình mắng nàng là kẻ ngu sao?
Vậy thì rất xấu hổ.
“Không thể nói, không thể nói!”
Thành Ca lắc lắc ngón tay, cười tủm tỉm nhìn Dịch Nguyên Đạo Tôn đối diện
đang nhìn mình chằm chằm.
“Từ trước đến nay ta có phẩm đức nghề nghiệp, chuyện nên bảo mật nhất định
giữ bí mật.”
Nghe được những lời này của hắn, Dịch Nguyên Đạo Tôn mới thở dài nhẹ
nhõm.
Nhưng mà hắn cũng sẽ không bởi vì điều này, sinh ra một chút xíu thiện cảm
nào đối với Khương Thành, vẫn hận không thể chém hắn thành muôn mảnh như
cũ.
Mà lúc này, Bích Anh Thiên Tôn cũng ở dưới sự khống chế của hắn, liên tiếp
hoàn thành bảy lần ba quỳ chín lạy.
Đến bước này, hắn mới thu hồi Tử Hồn của bản thân.
Phù!
Bích Anh Thiên Tôn rốt cuộc cũng dần dần khôi phục thần trí.
Trước đó hắn đang giả vờ bị thương, mà lần này hắn thật sự đã bị trọng thương.
Lúc Dịch Nguyên Đạo Tôn cướp đoạt quyền khống chế thân thể của hắn, hoàn
toàn không kiêng dè sẽ mang đến hậu quả gì cho hắn, áp dụng phương thức kịch
liệt nhất.
Tấn công mang đến tính dủy diệt cho thần hồn và đạo tâm của hắn.
Lần này, hắn thực sự giống như khi nói diễn kịch trước đó vậy, căn cơ bị hủy.
Nghĩ đến từng cảnh tượng vừa mới phát sinh, nhìn những ánh mặt phức tạp của
Dịch Đan Lưu Đế đan sư trước mặt, Bích Anh Thiên Tôn cảm thấy nhục nhã vô
cùng.
Người khởi xướng sự kiện lần này, tâm tư hoàn toàn sụp đổ.
Hắn nhìn chằm chằm Dịch Nguyên Đạo Tôn đối diện, vị Dịch Đan Lưu lão tổ
này hắn đã từng tôn kính nhất.
“Ha!”
“Ha ha ha ha…”
Hắn bỗng nhiên ngửa mặt cười ha hả.
Trong tiếng cười, mang theo phẫn nộ và sự thù hận vô tận.
“Lão tặc Dịch Nguyên! Ngươi thật độc ác…”
Sư tôn Kim Phi của hắn sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng ngắt lời hắn.
“Bích Anh, chớ có nói lung tung!”
Ở trước mặt chửi mắng lão tổ là lão cẩu, đây là hành vi làm phản ngỗ nghịch
phạm thượng không hơn không kém.
Nếu là Chân Giới Đan trước kia, chắc phải bị thanh lý môn hộ.
“Bích Anh ngươi điên rồi sao…”
“Lão tổ, tinh thần Bích Anh mơ hồ, ta dẫn hắn xuống dưới chữa thương!”