Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi các tộc quần xung quanh đang cảm thấy chiến lực của Phi Tiên môn ngoài

dự liệu thì phía bên U tộc này cũng đang bàn về việc này.

“Liêm Thiên vậy mà lại bị giết ư?”

“Chuyện này thật đúng là khiến người ta không thể ngờ.”

“Thật đúng là vô năng, cho dù có bị đánh bại cũng đâu có đáng nạp mạng luôn

vậy chứ?”

Người nói lời này là tộc trưởng u tộc - U Giới.

Liêm Thiên bị giết, trên gương mặt hắn không thể nhìn thấy gì gọi là buồn bã

cả, suy cho cùng thì trong mắt hắn, đó chỉ là một con cờ dùng để thăm dò mà

thôi.

“Nghe nói người ra tay lần này chỉ có một mình chưởng môn Khương Thành

của Phi Tiên môn, nữ nhân kia vẫn chưa ra tay.”

“Khương Thành này lại từ đâu mò ra đấy?”

Hai Sư Yêu lão tổ bên dưới nghe thấy cái tên này không hẹn mà cùng lộ ra vẻ

mặt thù hận.

“Lần trước ta có gặp qua, là một Thánh Tôn.”

Nghĩ đến việc lần trước Thành ca không ngừng đặt các điều kiện, rồi lại nghĩ

đến cái chết của Bích Dương, hai lão tổ này hận không thể rút gân lột da Thành

ca.

“Một Thánh Tôn bình thường thì không thể nào đánh lại Liêm Thiên đâu.”

“Chứ đừng nói đến việc Liêm Thiên còn mang theo ba tế tư và mười mấy thiên

vu nữa.”

Lão tổ U Thiềm lần trước có đến Vu tộc một chuyến lại không lập tức đòi đánh

đòi giết.

“Tuy Liêm Thiên chỉ là một phế vật trong mắt chúng ta, nhưng không thể không

thừa nhận vu thuật trong tay hắn trước mặt những tộc quần khác vẫn vô cùng

cường thế.”

Các cao thủ U tộc ở hiện trường chậm rãi gật đầu.

Nếu như không phải là thiên phú tộc quần khắc chế thì thực lực của Vu tộc thật

sự vẫn ở trên U tộc.

“Xem ra Khương Thành này cũng không đơn giản.”

“Lại thêm vào nữ nhân mạnh mẽ thần bí kia, Phi Tiên môn quả thật có tư cách

để chiếm lấy Thiên Sư cốc.”

Lời này vừa nói ra, hai Sư Yêu lão tổ liền sốt sắng.

“Bọn họ chiếm lấy Thiên Sư cốc vậy chúng ta phải làm sao?”

“Lẽ nào thật sự phải nhường cho bọn họ?”

Hai người bọn họ vẫn luôn mơ mộng phản công trở lại, tương lai trả thù Phi

Tiên môn.

“Chuyện này quả thực phải tính kế lâu dài.”

U tộc quả thực bằng lòng giúp Sư yêu ra mặt, nhưng tiền đề là bản thân không

được bị tổn hại.

Tộc nhân của bọn họ cũng không nhiều, tất nhiên không bằng lòng trả một cái

giá không đáng.

U Giới chau mày một hồi, trong mắt lóe lên ánh sáng.

“Muốn đối phó Phi Tiên môn, vẫn nên tiếp tục mượn đao.”

“Mượn đao? Mượn đao của ai cơ?”

“Vu tộc.”

U Thiềm không cho là vậy, nói: “Liêm Thiên đã bị giết rồi, những người còn lại

của Vu tộc dù có ra trận e là cũng không thể thắng được.”

“Càng huống hồ gì Vu tộc và Phi Tiên môn có chút gốc gác với nhau, lần này

bọn họ không ra tay, lần sau lại càng không.”

U Giới cười một cách quái dị: “Cũng bởi vì bọn họ có chút gốc gác với nhau

nên mới phải ép bọn họ ra tay đó.”

“Phải xem thử Khương Thành đó có nỡ giết hay không đây.”

“Nếu như hắn nỡ giết thì sau đó người phải chết là người của hắn.”

Toàn bộ các cao thủ của U tộc ở hiện trường đều ngây cả ra, đến cả hai Sư Yêu

lão tổ cũng mang vẻ cạn lời.

Suy nghĩ kĩ thì tâm địa thật xấu xa đến đau mới nghĩ ra được cái trò vô nhân

tính này chứ?

Một khắc sau, ở hiện trường lại vang lên tiếng cười sảng khoái.

“Ha ha, hay!”

“Cứ như vậy mà làm!”

“Đi đi đi, bây giờ đến Vu tộc!”

“Ta đã chờ không được để xem vỡ kịch hay này rồi.”

Lãnh địa của Vu tộc, một đám tế tư và thiên vu cò chưa kịp tiêu hóa tin tức toàn

bộ đại quân của Liêm Thiên bị giết thì đã đón lấy đám khác không mời mà đến

này.

“Cái gì? Muốn bọn ta đi tiến công Phi Tiên môn?”

Giọng điệu của U Giới mang vẻ chân thật đáng tin: “Không sai, toàn bộ Vu tộc

các ngươi đều phải tiế công, một người cũng không thể lọt lại.”

“Chuyện này?”

Toàn bộ những nếp nhăn trên đại tế tư Minh Đồng đều hiện cả ra, trong lòng đã

mắng đám người này lên tận trời xanh.

Nhưng ở trước mặt U Giới và U Thiềm cả mười mấy người cấp cao của U tộc,

hắn cũng không dám dùng từ ngữ cứng nhắc để từ chối.

Chỉ có thể từ chối khéo.

“Bọn ta và Phi Tiên môn không thù không oán mà…”

Hai Sư Yêu lão tổ liền nhảy ra.

“Nhưng bọn ta có thù với bọn họ.”

“Mọi người đều là tộc quần hạ du của U tộc, lẽ nào các ngươi không muốn giúp

đỡ qua lại?”

U Thiềm hờ hững nói: “Thấy chết không cứu thì không đáng sinh tồn ở hạ du

của bọn ta, ta vẫn khuyên các ngươi nên tính toán kĩ một chút.”

Đám tế tư của Vu tộc đều hận không thể mở mồm chửi rủa rồi.

Trước đây sao không thấy các ngươi giúp đỡ qua lại?

Đến lượt các ngươi có chuyện thì lại muốn bọn ta đỡ à?

“Bọn ta nào có thấy chết không cứu, trước đó đại tế tư Liêm Thiên đã đích thân

xuất chiến rồi, chỉ là hắn không may đã bị giết, bọn ta lực bất tòng tâm mà.”

“Tộc ta hiện giờ đang chìm trong nỗi đau, căn bản không có lòng nào mà xuất

chinh.”

“Không có lòng nào mà xuất chinh?”

U Giới đến chút an ủi cũng chẳng có, trực tiếp nhảy ra bắt bẻ.

“Đại tế tư của Vu tộc các ngươi đã bị giết rồi, các ngươi đã có thù hận rất lớn

với Phi Tiên môn rồi.”

“Sao hả, các ngươi không bằng lòng đi báo thù?”

Minh Đồng tỏ ra bản thân thật sự không muốn báo thù.

Đám người Liêm Thiên bị giết quả thực có tổn thất cho Vu tộc.

Nhưng một mặt khác, sau khi tên đầy mưu kế này chết đi, Vu tộc bên này cũng

đoàn kết hơn rất nhiều.

Càng huống hồ gì vô duyên vô cớ đi đánh Phi Tiên môn, về tình nghĩa đạo lí gì

Vu tộc cũng chẳng có.

Lùi cả vạn bước mà nói, người giết chết Liêm Thiên là Khương Thành.

Đó là đại tiên tri của Vu tộc, bọn họ còn có thể nói gì chứ?

“Khụ, chuyện báo thù vẫn nên tính kế lâu dài vậy.”

“Tính kế lâu dài?”

Sư Yêu lão tổ nói một cách quái dị: “Ta thấy là các ngươi với Phi Tiên môn bên

đó cấu kết với nhau, muốn trở thành kẻ địch với Sư tộc bọn ta chứ gì?”

Minh Đồng liền xua tay: “Hiểu lầm rồi, bọn ta thật sự không có.”

“Mấy năm nay bọn ta nào có qua lại gì với bọn họ, vẫn luôn rất an phận, mọi

người đều rõ như ban ngày mà.”

U tộc là khắc tinh của Vu tộc, hắn thật ra cũng không dám đắc tội.

Hắn lúc này thật ra đã nghĩ đến chuyện rời đi rồi.

Suối nguồn thứ nhất này đã không dễ sống nữa rồi.

Nhưng cách cục của những suối nguồn khác đều đã cố định cả, bây giờ Vu tộc

sang đó rất khó tìm được một chỗ đứng thích hợp.

Nghĩ đến điều này, hắn lại đau đầu lần nữa.

“Hừ.”

Hai Sư Yêu lão tổ sẽ không hiểu cho chỗ khó của hắ, chí muốn đẩy hắn xuống

hố mà thôi.

“Phi Tiên môn là do Vu tộc các ngươi đưa đến, lại còn nói không có can hệ gì?”

“Theo như ta thấy, lần hành động này của Phi Tiên môn ấy à, Vu tộc các ngươi

chính là người đứng ở phía sau.”

U Thiềm hừ lạnh nói: “Chả trách các ngươi cứ đùn đẩy, chính là không muốn

xuất chinh, xem ra Vu tộc không cần phải giữ lại nữa rồi.”

“Oan quá, bọn ta thật sự không có.”

“Hành động của Phi Tiên môn đâu có nằm trong sự kiểm soát của bọn ta, hoàn

toàn không liên quan gì đến bọn ta…”

Trong lúc đám tế tư giải thích, trên không đột nhiên vang lên tiếng cười nhẹ.

“Sao lại có thể nói là không liên quan chứ?”

“Chúng ta là người một nhà mà.”

Ngya sau đó, bóng dáng Thành ca lơ lửng trước mặt mọi người.

Tất cả tộc nhân Vu tộc có mặt ở hiện trường cùng với hai Sư Yêu lão tổ đều

kinh ngạc.

“Khương Thành!”

“Khương tiên tri!”

“Sao ngươi lại đến đây rồi?”

Nếu như không có U tộc ở hiện trường, mọi người chắc đã chạy đến hỏi thăm

ngắn hỏi thăm dài rồi, sẽ là một cảnh tượng lâu ngày gặp lại.

Nhưng thật đáng tiếc, đám cấp cao của U tộc đang ở bên cạnh.

“Đây chính là Khương Thành?”

Đám người U Giới và U Thiềm liền nhìn sang bốn phương, cố gắn cảm nhận

khí tức thiên địa ở gần đó, giống như bên ngoài đang có vô số cao thủ mai phục

vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK