Thậm chí còn cho rằng hắn là gỗ mục.
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy chủ soái mới nhậm chức này, vẫn có thể tranh đấu
với mấy phái tiên tướng kia.
Mặc dù hắn không có nền tảng gì ở Thiên Lạc Quân, nhưng sức mạnh của hắn
thật sự đủ mạnh mẽ mà.
Chắc chắn không thể thu phục được toàn bộ tiên tướng, dù sao Túc Vương
trước kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cục diện tôn trọng lẫn nhau.
Nhưng kiểm soát một phần, hẳn là vẫn không thành vấn đề.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn hiến kế, đề nghị muốn lôi kéo ai, Khương Thành
đã rất ngạc nhiên hỏi ngược lại một câu.
“Ta có cần phải làm gì không?”
Ca xuôi tay: “Ta chỉ hỏi tình hình mà thôi.”
Nói xong, hắn cứ thản nhiên như vậy trở về Hoá Tiên phủ.
Mà ở bên kia, hai người Hoàn Thường và Lăng Hầu vẫn còn đang chờ đợi tin
tức từ bên ngoài.
Đang chờ Khương Thành đến cầu xin bọn họ giúp đỡ, đuổi đám Tà Tiên đó đi.
Chờ trái chờ phải, nhưng đợi mãi vẫn không thấy có người đi qua.
Ngược lại nghe ngóng được một số tin tức bất ngờ.
“Khương Thành đã gọi Mông Thuần và Xích Linh đi qua.”
“Còn bảo bọn họ điểm đủ nhân mã!”
Cho dù là Hoàn Thường hay là Lăng Hầu, khi nghe được tin tức này, đều hơi
bối rối.
“Hắn gọi hai kẻ vô dụng đó làm gì?”
“Lẽ còn trông cậy vào đám ăn hại đó giúp hắn đánh lùi kẻ thù?”
“Hơn chục ngàn người không ngừng đào binh chạy trốn trên đường, đã có rất
nhiều người đã bỏ trốn.”
“Còn chưa đến kết giới, đã mất một nửa số người!”
“Ha ha ha, ta đã biết đám vô dụng đó không trông cậy vào được.”
“Tiểu tử đó thật sự là suy nghĩ viển vông…”
Mặc dù Hoàn Thường và Lăng Hầu không ở cùng nhau, nhưng bọn họ vẫn có
cùng quan điểm về ‘đại đội bảo vệ’ đó.
“Bọn họ ra kết giới rồi!”
“Cái gì?”
“Hắn điên rồi sao?”
“Thật sự đi ra ngoài rồi?”
“Lẽ nào hắn cho rằng Tà Tiên sẽ nể mặt hắn?”
Hai nhóm người Hoàn Thường và Lăng Hầu, tất cả đều hơi bối rối.
Thế mà Khương Thành thà ra kết giới, cũng không đến cầu xin bọn họ.
“Hừ! Hắn tìm chết!”
“Chỉ cần Tà Tiên nhận ra hắn, biết thân phận của hắn, vậy thì sẽ xé nát hắn một
cách nhanh chóng!”
“Ta thấy hắn chỉ đang làm bộ làm tịch, làm màu, nhưng trên thực tế vẫn đang hy
vọng vào chúng ta chạy tới từ phía sau.”
“Vậy thì hắn đang nằm mơ giữa ban ngày rồi…”
Cả hai bên cứ chờ mãi chờ mãi như vậy.
Đợi đến khi mây đen bên ngoài đều tan hết, Khương Thành vẫn không xuất
hiện.
Lúc này, vốn dĩ tiên thành bên ngoài vì Tà Tiên tập kích mà trở nên yên tĩnh,
bỗng dưng trở nên huyên náo.
Ngay sau đó, tiếng hoan hô và tiếng chúc mừng rung động bầu trời, tựa như
từng trận sấm mùa xuân.
“Khương chủ soái đã đánh bại kẻ thù!”
“Hoá Tiên phủ vẫn ổn!”
“Tà Tiên đến xâm lược toàn quân bị diệt rồi!”
“Đại thắng trước nay chưa từng có!”
“Tin mừng, tin mừng đây!”
Với sức mạnh của Hoàn Thường và Lăng Hầu, đương nhiên có thể nghe rõ tình
hình ở bên ngoài.
Cả hai người đều nghi ngờ tai của bản thân.
Mà tâm phúc và thống lĩnh bên cạnh hai người, tất cả đều kêu lên.
“Cái gì?”
“Hắn thắng à? Còn tiêu diệt toàn bộ trăm ngàn Tà Tiên?”
“Điều này là không thể!”
“Chắc chắn là giả!”
Hai đám người không hẹn mà cùng bay ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy trên mỗi một phố lớn vùng trời của Hoá Tiên phủ, đều có tiên
nhân chúc mừng.
Thậm chí có một số nơi còn treo đèn kết hoa, giống như lễ hội.
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, lan truyền tin tức.
Đối với những tiên nhân bình thường sống trong phạm vi Thiên Cung, Tà Tiên
là tồn tại mà bọn họ căm ghét nhất cũng sợ hãi nhất.
Một khi Hoá Tiên phủ bị công phá, hậu quả sẽ như thế nào, thậm chí bọn họ
cũng không dám nghĩ đến.
Có thể ép Tà Tiên rút lui, bọn họ cũng đủ thoả mãn rồi.
Mà có thể giết sạch Tà Tiên ở phía đối diện, như vậy chưa đủ để ăn mừng sao?
Không khoa trương chút nào khi nói rằng Khương Thành - chủ soái mới nhậm
chức cách đây không lâu đã trở thành ‘thần bảo hộ’ trong mắt vô số tiên nhân
nơi này.
Chỉ một trận chiến đã có thể giết chết nhiều Tà Tiên như vậy, hắn đã làm được
chuyện mà ba chủ soái trước đó không làm được.
Bởi vì chiến đấu bên ngoài kết giới cho nên có rất nhiều người không thể nhìn
thấy được.
Cho nên ngay cả Mông Thuần và Xích Linh cũng được liên tục tung hô lên trời,
được nói là cánh tay đắc lực của Khương chủ soái.
Nhìn không khí ăn mừng vui vẻ trước mắt, nghe vô số lời bàn tán của mọi
người, Hoàn Thường cảm thấy hoang đường vô cùng.
“Làm thế nào mà trăm ngàn Tà Tiên có thể bị tiêu diệt chỉ trong một lần?”
“Lúc này mới bao lâu?”
“Lời bịa đặt phải bị vạch trần!”
“Buồn cười vô cùng!”
Để tìm ra sự thật, bọn họ bay ra khỏi kết giới một cách nhanh chóng, đến bên
ngoài.
Nơi Khương Thành chiến đấu cách đây không lâu, đã không còn ai.
Sau khi hơn sáu ngàn Thiên Lạc Quân vơ vét các thi thể trên mặt đất xong, đã
tốt bụng chôn cất một tý.
Sau đó dưới sự chỉ huy của Mông Thuần và Xích Linh, trở lại bên trong một
cách vô cùng vui vẻ.
Vừa trở lại Hoá Tiên phủ, bọn họ còn nhận được sự hoan nghênh chào đón của
rất nhiều tiên nhân, như thể đối xử với anh hùng chống lại kẻ thù bên ngoài.
Điều này làm cho ‘đại đội bảo vệ’ này ai cũng vừa xúc động, vừa lúng túng.
Xúc động là vì từ khi gia nhập Thiên Lạc Quân cho đến nay, hầu hết bọn họ đều
bị đối xử lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên bọn họ nhận được hoa tươi và tiếng vỗ
tay.
Lúng túng là vì trận chiến đó không liên quan gì đến bọn họ, toàn bộ quá trình
đều do Khương Thành một mình biểu diễn tất cả.
Điểm khác biệt duy nhất giữa bọn họ và những tiên nhân trong thành là mua vé
xem trong sân mà thôi.
Lúc này, những kẻ đào binh lúc trước cũng từ từ chạy đến.
Nhìn thấy đội ngũ này được hoan nghênh chào đón, từng người một muốn chen
vào bên trong, cũng lợi dụng đi theo.
Có người còn để ý tới sáu ngàn người đó, rất nhiều người đã thay đổi trang bị,
phối hợp với bí bảo.
“Mẹ kiếp, mấy thứ này của các ngươi đến từ đâu?”
“Thế mà ai cũng có!”
“Lẽ nào tìm được đại bảo tàng thượng cổ để lại sao?”
Thiên Lạc Quân trong đội ngũ đó vô cùng tự hào.
“Sai rồi, tất cả đều là chiến lợi phẩm!”
“Là Khương chủ soái thưởng cho bọn ta.”
Đám đào binh lúc trước lập tức đỏ mắt ghen tị.
“Thế mà còn được ban thưởng?”
“Cho ta một bộ nữa!”
Nhưng còn chưa đợi bọn họ chen vào, những đội trưởng và thống lĩnh trong đội
đã đẩy tất cả bọn họ ra ngoài.
Mông Thuần Xích Linh ra lệnh ngay tại chỗ.
“Đào binh cách chức ra khỏi Thiên Lạc Quân, không bao giờ thu nhận nữa!”
Mặc dù hai người bọn họ đều thích nịnh hót, nhưng đối với người phản bội, vẫn
căm thù đến tận xương tuỷ.
Không trị tội những kẻ đào binh này, đã xem như là đặc biệt khai ân rồi.
Ngay lập tức, đám đào binh này ai nấy đều như cha mẹ mất, đau khổ than khóc
khắp nơi, hối hận đến mức ruột xanh.
Thật không may, đã không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng ở bên ngoài, nhìn dấu vết để lại phía dưới chiến trường, đám người
Hoàn Thường đã tìm được đám Tà Tiên được chôn cất một cách nhanh chóng.
Sau khi mọi người nhìn thấy gò đất mới xuất hiện với quy mô khổng lồ trải dài
đó, tất cả đều không hỏi hít một hơi khí lạnh.
“Trời ơi!”
“Rốt cuộc có bao nhiêu người chết?”
“Những Tà Tiên đó, toàn bộ thật sự đã bị chém chết hết rồi!”
Hoàn Thường là Đạo Thánh, cũng không khỏi tự lẩm bẩm với chính mình.
“Làm sao có thể?”
Hắn biết rõ, nếu đổi lại là bản thân thì cũng không làm được đến chiến tích như
vậy.
Mà chẳng phải Khương Thành chỉ là một Đạo Tôn thôi sao?
Lẽ nào tin đồn hắn giết chết Đạo Thánh ở đại hội thông thần lúc trước là thật
sao?
“Điều này là không thể!”
Từ trên cao vang lên tiếng thét chói tai khó tin của Lăng Hầu.
Ngay sau đó, hắn và mấy tên đế tử kia nhanh chóng bay xuống dưới.