những đệ tử Phi Tiên Môn khác.
Ba quy tắc âm, dương, hỏa đều là những quy tắc hấp dẫn, thuở ban đầu vẫn có
không ít đệ tử tu luyện.
Ví dụ như đám người La Viễn, Cam Tử Nghĩa, Đường Như.
Mấy ngày ngắn ngủi, những người trở lại hơn ba mươi người.
Nhóm người này bây giờ cấp thấp cũng Đế cảnh tứ trọng, cao cũng đã có Đế
cảnh lục trọng.
Nhưng tu vi cao nhất, không phải đệ tử đời thứ hai La Viễn.
Mà là Dịch Thần, một trong bốn hình mẫu nhân vật chính ban đầu.
Hắn tu luyện quy tắc âm, đã là Đế cảnh bát trọng trung kỳ, đều vượt xa Kỷ Linh
Hàm chưởng môn rồi.
Khiến cho Thành Ca không thể không cảm khái, có tướng mạo của nhân vật
chính đúng là không theo lẽ thường.
Tốc độ gia tăng thái quá.
Hắn hỏi một chút mới biết, Dịch Thần đã tới Chân giới âm bốn mươi triệu năm
trước rồi.
Lúc đó chính là thời kỳ Phi Tiên Môn bị hai giới Tiên Ma vây công.
Hắn một mình bên ngoài phát triển, tranh đấu quyết liệt với Tiên Minh.
Có một lần trong lúc chạy trốn khi bị truy sát hắn vô tình rơi vào khe hỗn độn,
cứ như vậy mơ hồ bước vào Chân giới m.
Mà ở bên kia, lại tình cờ có được nhiều lần mở hack.
Hôm nay hắn ở Chân giới m, cũng đã có thế lực của mình rồi.
Thủ hạ còn có mấy Đế cảnh thất trọng, một đám Đế cảnh lục trọng, chỉ có điều
lần này không đi theo.
“Khương chưởng môn!”
Vừa thấy được Thành Ca, tuyệt thế thiên tài đã đạt đến Đế cảnh bát trọng, trải
nghiệm vô cùng phong phú và đầy màu sắc, vẫn còn rơi lệ, khó mà kiềm chế
bản thân.
“Sau khi nghe được tên của ngươi, ta thật không dám tin, thật sự có ngày gặp lại
ngươi!”
“Nhiều năm qua, ta nhiều lần phái người đến Tiên giới tìm, nhưng vẫn không
tìm được mọi người…”
“Trời rũ lòng thương, cuối cùng cũng gặp lại ngươi, gặp được Kỷ chưởng môn
và mọi người!”
Thành Ca vỗ vỗ vai hắn an ủi.
“Ngươi làm rất tốt, xem ra ngươi không làm xấu uy danh của ta!”
“Ừ!”
Dịch Thần kích động gật đầu: “Ta luôn luôn ghi nhớ lời dạy bảo của ngươi!”
Dạy bảo của ta?
Thành Ca cẩn thận suy nghĩ một chút, bản thân mình có dạy bảo sao?
Có điều bây giờ mọi người gặp lại sau thời gian xa cách, hắn cũng lười nghĩ về
những chi tiết tầm thường như vậy.
Đoàn người vui vẻ hòa thuận, Thành Ca chợt nhớ tới một người.
Ấn Tuyết Nhi đi đâu rồi?
Ngày trước trong nhiều đệ tử Phi Tiên Môn như vậy, cô em này là người duy
nhất ở lại Tiên giới.
Mà cách nàng ở lại Tiên giới cũng rất không bình thường, cố ý chết ở Tiên giới.
Sau đó, sau khi Thành Ca trở về từ Huyền giới liền hồi sinh nàng.
Ngay sau đó La Viễn cũng hỏi.
“Mà này, Ấn sư muội đâu, nàng không phải cố ý ở lại Tiên giới sao?”
Hắn hớn hở nói: “Chẳng lẽ Khương chưởng môn không hồi sinh nàng?”
Mặt Thành Ca đầy kinh ngạc: “Không, ta đã hồi sinh nàng, lúc ấy còn ở cùng
nàng mỗi ngày.”
Hắn nói như vậy, bầu không khí bên trong phòng liền có chút vi diệu.
Tất cả đệ tử cũng không hẹn mà cùng nhìn Kỷ Linh Làm bên kia, ngay cả Dịch
Thần cũng không khỏi nháy nháy mắt.
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều biết mối quan hệ cạnh tranh của Kỷ chưởng môn
và Ấn trưởng lão ở một phương diện nào đó.
Cách đó không xa, Thương Linh nói.
“Khi Cửu Tuyệt tấn công, Ấn Tuyết Nhi không cẩn thận bị giết rồi.”
Phì!
Lại chết?
Thành Ca cũng dở khóc dở cười.
Theo lý mà nói, có Mãng Dã ở đó, mặc dù hầu hết người lục giới đều khó khăn
chống cự, nhưng hơn phân nữa đều còn sống.
Nhất là Đế cảnh, căn bản là không có người nào chết.
Cô em này vận khí cũng quá kém.
“Ấn sư muội thật đúng là cầu được ước thấy!”
“Có thể trời cao cảm thấy Ấn sư tỷ thích chết, cho nên đặc biệt tặng thêm cho
nàng một lần?”
Chúng đệ tử cũng không cảm thấy xót xa gì, dù sao Khương chưởng môn còn
có thể hồi sinh tiếp.
Sau khi đuổi tất cả đệ tử nam ra ngoài, Thành Ca lấy ra một giọt máu mà Ấn
Tuyết Nhi để lại, hồi sinh nàng lần nữa.
Ánh sáng chợt lóe, Ấn Tuyết Nhi lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.
“Hu hu hu, chưởng môn! Ta lại bị giết, thật là thê thảm!”
Vừa sống lại, nàng giống như một con bạch tuột vậy, thuần thục quấn chặt lấy
Thành Ca.
Miệng vừa kêu thảm, nhưng động tác hai tay vẫn không dừng lại.
Thấy Kỷ Linh Hàm bên cạnh phát cáu.
“Ấn sư muội, ngươi chú ý một chút!”
Đm ngươi có thể mặc quần áo vào trước hay không hả?
Bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kỷ Kinh Hàm, với ánh mắt đầy áp
lực, Ấn Tuyết Nhi bị dọa hét lên tại chỗ.
“Kỷ, Kỷ sư tỷ, sao ngươi cũng ở đây?”
Kỷ Linh Hàm nhàn nhạt nói: “Làm sao, ta không thể ở nơi này sao? Ngươi
không hoan nghênh ta trở lại?”
“Không có không có, ta đây không phải là niềm vui bất ngờ sao?”
Ấn Tuyết Nhi thản nhiên mặc quần áo vào, như thể những năm này không có
chuyện gì xảy ra vậy.
“Những năm qua ngươi đi đâu vậy, muội muội nhớ muốn chết!”
Nàng còn thắm thiết ôm Kỷ Linh Hàm một cái.
“Những năm đó ở Tiên giới, mặc dù ta ở bên Khương chưởng môn mỗi ngày,
nhưng trong lòng lại luôn nhớ tới mọi người, ây…”
Bề ngoài thì tiếc nuối, nhưng thực ra là nở hoa trên mặt, Kỷ Linh Hàm sao có
thể nghe không hiểu?
Đánh giá một chút, nàng mới ở cảnh giới Chuẩn đế sơ kỳ, âm thầm lắc đầu.
“Bọn ta đến thế giới khác, Khương chưởng môn vì tìm ta, cố ý vượt qua vị diện
xa vạn dặm, trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm đón ta trở lại.”
Nàng cố ý nhìn Ấn Tuyết Nhi với ánh mắt tràn đầy hối tiếc.
“Sau khi Khương chưởng môn lấy được tin tức của ta đã quá lo lắng mà quên
mất ngươi, ta đây thay hắn xin lỗi ngươi.”
Ngươi cho rằng mình ngươi biết show sao?
Cao thủ so chiêu, ngoài mặt ân cần hỏi han, trên thực tế đã sớm đánh nhau túi
bụi rồi.
“Được rồi, được rồi, hai tỷ muội các ngươi khách sáo như thế làm gì?”
Thành Ca bên cạnh còn tưởng rằng hai người thật sự thăm hỏi sức khỏe lẫn
nhau, còn vui vẻ an lòng vì tình cảm của hai tỷ muội.
Sau đó, các đệ tử khác của hắn lại đi vào, lại một phen náo nhiệt.
Ấn Tuyết Nhi rất nhanh liền phát hiện, tu vi của ai ở đây cũng vượt xa mình.
Kể cả bốn đời đệ tử, đều đã ném mình ra phía đuôi xe, đều coi thường mình.
Nhất thời cảm thấy như cha chết mẹ chết, suýt nữa ngã quỵ.
“Chưởng môn, chưởng môn ngươi nhất định phải giúp ta!”
“Hu hu hu, bây giờ các nàng ai cũng mạnh hơn ta, chuyện này khiến trưởng lão
ta phải sống thế nào!”
Nàng lại quấn lấy Khương chưởng môn, những người phía sau không nói nên
lời.
Từ khi phi thăng Tiên giới đến nay, ngươi đã hồi sinh ba lần, ta còn chưa thu phí
hồi sinh của ngươi đâu, ngươi còn không biết xấu hổ?
Nhìn xem Kỷ Linh Hàm và La Viễn tiết kiệm bao nhiêu, đến bây giờ cũng
không để Ca phải hồi sinh lần nào.
Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta cho ngươi cảnh giới cao sao?
Như vậy phải lãng phí điểm tiên nguyên.
“Tu luyện vẫn là phải chân đạp đất, từng bước một mà nên!”
“Huống chi tu vi ngươi thấp cũng không sao, ta thấy mọi người vẫn tôn kính
ngươi, ba đời đệ tử vẫn gọi ngươi là sư thúc.”
Ấn Tuyết Nhi vừa nghe, dường như Khương chưởng môn thật sự có cách?
Nhất thời nũng nịu lau nước mắt.
“Không được…”
“Ta là một trưởng lão nội vụ, nhị đại môn nhân, thực lực yếu như vậy, truyền ra
sẽ tổn hại thanh danh của Phi Tiên Môn, mất mặt lão nhân gia ngươi!”
Thời khắc mấu chốt, Kỷ Linh Hàm khẽ mỉm cười: “Vậy còn không đơn giản,
chỉ cần cách chức trưởng lão nội vụ của ngươi, giáng xuống hàng đệ tử đời thứ
tư là được rồi.”
Nhất thời, Ấn Tuyết Nhi không có một tiếng nào nữa.