Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thời gian đến mốc bốn canh giờ sau, thế cục của vòng thứ ba đã hoàn toàn

rõ.

Ngoại trừ Khương Thành bị bỏ lơ ra, những người khác đều liên tục bị giết và

tự lo lấy mình.

Thương Môn cung bên này, trước mắt mười hai Địa Thần đã tổ thành ba chi đội.

Số người của ba đội lần lượt là ba người, bốn người và năm người.

Cho ở trong sân không thể có góc nhìn của thượng đế nên bọn họ cũng không

biết Thường Lục châu bên này còn lại bao nhiêu người, có tổ thành đội ngũ

mười mấy người không.

Vậy nên vẫn duy trì sự cẩn thận dè dặt, vốn không dám ngang tàng.

Còn Thường Lục châu bên này chỉ có bốn Đạo Thánh tổ thành một đội.

Bọn họ may mắn tìm được một đại trận phòng ngự bát giai.

Trước mắt mỗi người đều cố thủ ở một góc của đại trận, dự định dựa vào đại

trận chơi xấu mấy tên Địa Thần lạc loài.

Còn có ba Đạo Thánh khác chạy thục mạng, chạy đông trốn tây một mình, căn

bản không có ý chí chiến đấu.

Nhưng mà vẫn chỉ uổng công mà thôi.

Trong trận đấu pháp, nếu số lượng một bên không về số không thì sẽ không kết

thúc.

Cho dù có lẩn trốn kĩ đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ bị tìm ra.

“Toi rồi.”

Những tiên nhân bên ngoài đã không biết hét lên cảm thán như vậy bao nhiêu

lần.

“Hoàn toàn không còn hi vọng nữa rồi.”

“Thảm bại! Thảm bại đã định sẵn.”

“Ngoại trừ bốn Đạo Thánh tổ đội, người khác đúng là không phải đến để tỉ thí

mà.”

“Vốn đâu có đáng phải vậy…”

Sự hụt hẫng to lớn hoàn toàn bao trùm những tiên nhân này, cuối cùng đã trở

thành chỉ trích Khương Thành.

“Đều do tên Khương Tuấn Soái kia, thật đáng ghét.”

“Nếu như không phải hắn không màn đại cục thì há lại rơi vào tình thế như

thế?”

“Thực lực của người này quả thực mạnh, nhưng hắn cũng không nên vì sự ngạo

mạn của mình mà trả cái giá như vậy.”

“Hắn sẽ hối hận…”

Trong mắt bọn họ, Khương Thành đối mặt với Địa Thần nhiều nhất là có thể lấy

một địch hai.

Gặp phải ba tên thì tính mạng mình khó giữ.

Suy cho cùng thì ở trận chiến đấu trước hắn vẫn có vẻ ở thế hạ phong.

Bây giờ với việc đồng đội càng ngày càng ít, khoảng cách về số người càng

ngày càng lớn, cho dù Khương Thành có giết lại từ đầu cũng chẳng làm được gì

nhỉ?

Sắc mặt những cấp cao các tông môn và những trưởng lão thánh địa đều chẳng

tốt chút nào.

“Đáng chết, hắn còn lấy của chúng ta mười lăm phần phần thưởng nữa.”

“Kết quả hắn lại báo đáp chúng ta vầy đây?”

“Chiến thắng đã nói đâu?”

“Sớm biết vậy thì không nên gửi gắm hi vọng vào hắn.”

“Lãng phí không không nhiều đan dược và tài nguyên…”

Nếu như Khương Thành bị giết thì bảo vật trên người hắn tự nhiên sẽ bị đệ tử

Thương Môn cung cướp đi.

Đến lúc đó là dâng không món hời cho kẻ địch rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy lòng buồn bực vô kể.

Chỉ có đám người Minh Khánh Giới Thần ở bên kia là vẫn cố ý ra vẻ cổ quái,

nhìn sang bọn họ xát muối vào vết thương.

“Thanh Tiêu Ngộ Sơn, đa tạ quà tặng của các ngươi ha!”

“Bọn ta chỉ đến đấu pháp thôi, không ngờ lại nhận được sự ưu ái của chư vị,

còn tặng lễ vật cho bọn ta nữa, chuyện này nhân tình sao chịu được chứ?”

“Các ngươi cũng không cần hà khắc với Khương Tuấn Soái kia quá, hắn tốt xấu

gì cũng tạo nên vào trắc trở nhỏ trong trận tỉ thí này, cũng xem như là tăng thêm

màu sắc rồi mà!”

“Ha ha ha ha…”

Theo tiếng cười của hắn, ba chi đội của Thương Môn cung trong trường cuối

cùng cũng đã phát hiện ra nhau.

Khi mười hai Địa Thần toàn bộ đã tập trung lại với nhau, giao lưu chiến tích với

nhau, bọn họ nhanh chóng tinh ra được bên Thường Lục châu này đại khái còn

lại khoảng bảy tám người.

Bảy tám người này dù có tụ tập lại hết cùng với nhau cũng không phải là đối thủ

của bọn họ nữa rồi.

Thế là bọn họ chẳng còn cẩn thận dè dặt giống như trước đó nữa.

Mười hai Địa Thần kết thành một đội tản thần hồn ra xung quanh tìm kiếm

chẳng chút kiêng kị.

Bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra một Đạo Thánh cô đơn đầu tiên.

Mười hai người cùng hô hào xông tới, chẳng cần đến một giây đã giết Đạo

Thánh kia thành bã rồi.

Đúng là quá sức nhẹ nhàng.

Sự tĩnh mịch ngoài kia giờ chỉ còn lại đám người Minh Khánh Giới Thần khua

tay múa chân hò hét ầm ĩ, đúng là chói tai lạ thường.

“Đến rồi!”

“Thời khắc săn mồi cuối cùng đã đến rồi.”

“Mau diệt sạch toàn bộ bọn họ, khiến lũ tu tiên kia ý thức được một chút!”

“Hai vòng trước đúng là cho các ngươi mặt mũi quá rồi, thật sự cho răng tu tiên

có thể thắng tu thần sao?”

“Giết giết giết!”

Theo giọng hò hét ầm ĩ của bọn họ, Đạo Thánh thứ hai ẩn nấp dưới đất cũng bị

bọn họ tìm ra, sau đó nhanh chóng tập hỏa giết chớp nhoáng.

Tên Địa Thần dẫn đầu chẳng cần nhìn lấy một cái đã huơ tay.

“Tiếp tục tìm!”

“Lôi hết đám chuột này ra!”

Giọng nói của hắn còn chưa dứt đã cảm nhận được có mỗi lực thần hồn đang

thăm dò trên cơ thể hắn.

Chuyện này khiến hắn có phần không hiểu.

Quay đầu nhìn sang đám người phía sau cũng đều mang vẻ mặt lạ thường như

vậy.

“Ai lại to gan như vậy?”

“Bên kia lại có người dám chủ động mở thần hồn ra sao?”

“Chê chết không đủ nhanh à?”

Khương Thành cuối cùng cũng có hành động rồi, còn những người đang yên

ắng bên ngoài cũng nhịn không được lại lần nữa ồn ào.

“Đáng chết, hắn giờ biết đi ra rồi à?”

“Muộn rồi, đã kết thúc rồi!”

“Bây giờ ra còn có tác dụng gì nữa chứ? Tìm cái chết à?”

Nghĩ đến cục diện tốt đẹp lúc trước bị “lãng phí” mất, trong lòng bọn họ đều đổ

huyết.

Sự oán hận mang theo với Khương Thành cũng lớn hơn.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hán đi ra, lại chủ động bay về phía đám mười hai

Địa Thần đã kết đội nữa, lại càng bị chọc cho tức cười hơn.

“Hả? Tên này lại ngu ngốc đến mức phóng thần hồn ra để cảm nhận, để lộ vị trí

của bản thân chứ gì?”

“Thế thì cũng thôi đi, hắn chắc đã phát hiện ra được đội hình của đối phương rồi

nhỉ, thế mà còn dám chủ động chạy sang đó?”

“Ta thật sự không biết đầu tên này đang nghĩ gì nữa.”

“Điên rồi, tên này thật sự là một tên điên.”

“Sự kì vọng to lớn gửi gắm vào hắn lúc đầu, đúng là mù mắt mà…”

Khương Thành và mười hai Địa Thần trog sân đều tiếp cận nhanh chóng về

phía đối phương.

Chỉ sau mười mấy giây ngắn ngủi, hai bên đã gặp được nhau.

Nhìn thấy đối diện là Thành ca, mười hai Địa Thần đều hi ha hí hửng.

“Ha ha ha, thì ra là ngươi!”

Phản ứng giống hệt như hai Địa Thần trước đó, bọn họ cũng hệt như nhặt được

bảo vật.

“Hai vòng trước đó để ngươi thu hút hết, ngươi lại không biết bản thân họ gì rồi

à?”

“Vòng thứ ba này cũng là lúc cho ngươi nhận ra hiện thực rồi.”

“Lui hết ra sau cho ta, ta muốn một mình nghiền chết hắn!”

“Dựa vào đâu mà ngươi giải quyết chứ, phải là ta chứ!”

“Không, giao hắn cho ta, ta sớm đã thấy hắn chướng mắt rồi.”

Nhìn thấy bọn họ lại xem mình như con mồi mà giành giật, Khương Thành có

phần dở khóc dở cười.

Hắn vốn còn muốn nói bọn họ chủ động nhận thua thì có thể giữ lại một cái

mạng.

Nhưng nhìn tên nào tên nấy ở phía đối diện đều có vẻ mài đao xoàn xoẹt, chút

tâm ý này có lẽ cũng chẳng được nhận.

“Được rồi được rồi, các ngươi không cần tranh nhau nữa.”

“Cùng nhau lên là được rồi, hà tất phải người này tranh người nọ có vui gì

đâu?”

Còn chưa chờ mười hai người nổi giận, hắn đã mở pháp cảnh ra, huơ kiếm về

phía trước.

Linh ý gia trì, “thái thượng hóa đạo” phát động.

Lực thiên địa của cả bí cảnh đều được hắn khống chế trong tay.

Mười hai người đột nhiên phát hiện bản thân không thể dùng ra nguyên thuật

được nữa rồi.

Bởi vì toàn bộ căn nguyên ở thiên địa nơi đây đều bị Khương thành nắm giữ.

Chỉ dựa vào chút thần đạo cỏn cỏn yếu ớt kia căn bản không thể phá bỏ được

phong tỏa của hắn.

“Không…”

Nhìn pháp cảnh và biển kiếm đạo đang ùa ùa tập kích đến, mười hai người biến

sắc, nhưng mà cũng đã muđến, mười hai Đạo Thánh mặt biến sắc, nhưng đã

muộn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK