Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bốn người xếp hạng đầu tiên bị loại, Cư Nhạc của Thiên Đan Tư vươn

lên vị trí đầu tiên một cách thần kì.

Theo lí mà nói, chuyện này sẽ khiến cho toàn trường náo nhiệt lên.

Nhưng mà lúc này lại chẳng hề có ai quan tâm cả, mà cũng không phải do bọn

họ không thèm chú ý đến Thiên Đan Tư.

Mà là sau khi trải qua cảnh tượng như vậy những bốn lần, bọn họ cũng đã mệt

tim lắm rồi.

Theo như bọn họ thấy, vị trí đứng đầu của Thiên Đan Tư này chắc cũng chỉ là

tạm thời mà thôi.

Cũng không đến mấy mươi giây nữa, thể nào Cư Nhạc cũng sẽ bị đánh bật ra.

Thậm chí đến cả mấy người cấp cao như Thiên Lâm, Thái Hành, Hà Bắc của

Thiên Đan Tư bọn họ cũng không chúc mừng ngay.

Bởi vì bọn họ nghĩ chắc Cư Nhạc này cũng sẽ nhanh thôi đi vào vết xe đổ của

bốn người trước.

Bây giờ chúc mừng nhiệt liệt bao nhiêu, lát nữa sau khi bị loại sẽ lại càng nhục

ra bấy nhiêu.

Mà lúc này, Khương Thành bên trong Ngọc Hà cũng đã chạm mặt với Cư Nhạc

Chí Tôn.

Vừa nhìn thấy hắn, Cư Nhạc đã trực tiếp hét ngay lên.

“Khương Thủ Tọa!”

Là một Tiên quan ngũ phẩm của Thiên Đan Tư, hắn đương nhiên quen biết

Khương Thành, hơn nữa lại còn rất thân.

Thế là liền lên nghênh đón, vui đến mức không có cách nào nói cho phải.

“Sao ngươi lại đến đây rồi?”

“Hơn nữa lại còn đột nhiên xuất hiện trong đây?”

Là một đội viên đang tham gia thi đấu, hắn vốn không hề biết tình hình gì ở bên

ngoài.

Hắn cũng chả biết những đối thủ ở trước mình đều đã bị loại sạch rồi, thậm chí

cũng chẳng biết xếp hạng hiện tại của mình.

“Bên ngoài đang chế nhạo chúng ta không ra gì cả.”

Thành ca bĩu môi: “Nếu ta còn không đến, thể diện của Thiên Đan Tư sẽ mất

sạch sành sanh cả.”

Tuy hắn chẳng hề có cảm giác quy thuộc gì với Thiên Cung cả, nhưng là Thủ

Tọa của Thiên Đan Tư, chuyện như thế này sẽ ảnh hưởng đến tư chất làm màu

của hắn, không thể nào để xảy ra được.

“Hi hi hi, để Khương Thủ Tọa ngươi thất vọng rồi…”

Hắn nói như vậy, Cư Nhạc Chí Tôn chỉ có thể gãi đầu, lộ ra điệu cười vừa lúng

túng lại vừa thất lễ.

“Ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mà cũng hết cách.”

Đối mặt với sự khiển trách từ Thủ Tọa, hắn chỉ có thể tìm cho mình một lí do để

đổ thừa.

“Lạc Quân Chí Tôn của Cửu Chuyển Đan tông đó quả thật quá yêu nghiệt, đủ

để áp chế biết bao đan sư, nếu đổi thành ai thì cũng sẽ bị giẫm bẹp.”

“Lại còn có Độ Phùng Chí Tôn là đệ tử chân truyền cả năm mươi tỷ năm của Tử

U Cung, bọn họ chơi thế chẳng phải chơi chó quá sao?”

Thành ca khoanh hai tay trước ngực, cười như không cười.

“Ý của ngươi là ngoại trừ hai người này ra thì những người khác ngươi đều

không sợ?”

Cư Nhạc Chí Tôn gật đầu cực mạnh.

“Đó là đương nhiên, những người khác chẳng đáng mà nhắc đến.”

Thành ca khoan thai nói: “Ta nghe nói Hồi Nguyên điện có Tung Li Chí Tôn…”

Còn chưa chờ hắn nói xong, Cư Nhạc Chí Tôn đã vỗ ngực cam đoan: “Hắn tuy

là đế đan sư lục phẩm, nhưng thành tựu lại chả cao bằng ta, không đáng phaihr

nghĩ đến.”

“Tự Hành Chí Tôn của Nguyên Tịnh thế gia..”

“Ba đồ yêu, còn không chịu nỗi một kích!”

Nghe hắn phát ngôn tự tin hết sức như vậy, Thành ca cũng cạn lời.

“Nhưng trên thực tế bọn họ đều vượt qua ngươi.”

“Hả?”

Vẻ mặt của Cư Nhạc Chí Tôn bỗng chốc trở nên gượng gạo.

“Chuyện chuyện chuyện này, sao lại có thể như thế được?”

Sau đó hắn chỉ có thể cười mỉa: “Khụ, chuyện thắng bại là chuyện thường tình,

lần sau ta sẽ cố gắng để rửa đi mối nhục nhã này.”

“Được rồi được rồi!”

Trong lòng Thành ca nói tâm thái của ngươi cũng tốt thật, cho dù có là tình

huống như thế nào thì cũng có thể lập tức ổn lại, biết tự cổ vũ mình.

Cũng coi như là một loại tài năng.

Nhưng mà lần sau là mấy trăm triệu năm sau, bản thân mình lúc đó ở đâu còn

chưa biết nữa kìa.

“Không cần chờ đến lần sau, ngươi cứ tiếp tục bơi lên trên, trước mắt ngươi đã

đứng đầu rồi, sau đó đừng để lật xe đó.”

“Ồ, hả?”

Tâm thái lạc quan của Cư Nhạc cũng bị làm cho mơ hồ.

Bản thân đã đứng đầu rồi?

Chuyện này sao có thể được chứ?

“Không phải khi nảy ngươi nói bọn họ đều vượt qua ta cả rồi sao?”

Thành ca hững hờ đáp: “Vốn dĩ bọn họ đã vượt qua ngươi rồi, nhưng thật không

may vì đã gặp phải ta, vậy nên trước mặt ngươi đã không còn ai nữa.”

“Hả?”

Cư Nhạc nghe thấy câu này thì ngây ra, suýt nữa tiêu hóa không nỗi.

“Ý của ngươi là, ngươi đánh hết bọn họ ra ngoài rồi sao?”

“Nếu không thì sao?”

Chuyện này…

Hóa ra là còn có thao tác vậy à?

Mồm của Cư Nhạc Chí Tôn cũng mếu mếu, tỏ ra mình đã bị chấn động.

“Vậy nên ta đã thật sự đứng đầu rồi?”

“Ừ hứ.”

“Nhưng mà… thế này là chơi ăn gian.”

Thành ca vốn còn đang chờ ánh mắt cảm kích ngưỡng mộ và cảm động từ hắn.

Kết quả chờ được đến câu sau thì phát hỏa.

“Sao thế, ngươi còn có cả tinh thần thanh liêm trong sạch chăng?”

“Chỉ có thể trách đệ tử chân truyền mấy chục tỷ năm bọn họ hay tu mấy môn

khí phù trận đó đi, đừng trách chúng ta xử lí sạch đám rác rưởi đó.”

“Hơn nữa, ăn gian thì sao chứ, giữ được danh dự của Thiên Đan Tư là được

rồi.”

“Bây giời những đối thủ cạnh tranh thứ hạng đều bị quét sạch rồi, nếu như còn

lấy không được vị trí đầu nữa thì ta sẽ hỏi tội mỗi ngươi…”

Bị hắn mắng dữ dội như vậy, Cư Nhạc Chí Tôn dạ dạ vâng vâng, tỏ ra bản thân

không dám có thêm bất kì một suy nghĩ thừa thải nào nữa, nhất định phải bảo vệ

danh dự của Thiên Đan Tư và… tư cách làm màu của Khương Thành.

Thành ca lúc này mới hài lòng gật đầu.

Nhìn bóng dáng Cư Nhạc Chí Tôn hăng hái đi về phía xa, hắn lộ ra một nụ cười

mãn ý.

Tam Nhãn Hổ ở kế bên đi ra.

“Ca, sao ta thấy tên này nó cứ ngu ngu sao ấy, chẳng linh hoạt tí nào cả, rốt

cuộc có được không đây?”

Trong lòng Thành ca bảo tâm tính Cư Nhạc Chí Tôn này chẳng qua là ngay

thẳng một chút, không đến nỗi ngu ngốc nhỉ?

Nhưng mà so với kiểu vô sĩ đốn mạt như ngươi thì quả thực cũng khờ chút.

Hắn sờ cằm suy nghĩ một lát.

Chỉ xử lí mấy tên ở trước Cư Nhạc Chí Tôn thôi thì e cũng vẫn có phần quá

nguy hiểm.

“Thế này đi, đề phòng lật xe, giúp hắn xử lí luôn mấy đối thủ tiềm ẩn ở đằng

sau giúp hắn luôn vậy.”

“Ô kê.”

Tam Nhãn Hổ sớm đã chờ câu nói này của hắn rồi.

Càng về sau, chiến lực của các tuyển thủ càng thấp, hắn cũng nhẹ nhàng hơn rất

nhiều.

Chuyện treo đánh người ta thế này là chuyện hắn thích nhất.

“Đừng sai sót mà làm tổn thương mấy Tiên quan khác của Thiên Đan Tư đấy.”

Thành ca còn không quên dặn dò.

“Ca, ngươi yên tâm đi, ta tốt xấu gì thì cũng ở Thiên Đan Tư nhiều năm như

vậy, quen cả ấy mà!”

Khi hắn tiếp tục âm thầm xuống dưới thì bên ngoài vẫn đang tranh luận nên sắp

xếp thứ hạng như thế nào.

Cứ cãi qua cãi lại, cũng chẳng có một phương án nào thuyết phục cả.

Nhưng mà dần dần, bọn họ lại phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

“Cư Nhạc Chí Tôn của Thiên Đan Tư sao vẫn còn chưa bị đánh văng ra nữa?”

“Kì lạ, hắn lại có thể tiếp tục đi lên sao?”

“Chuyện này là tình huống thế quái nào nhỉ?”

“Đã qua lâu như vậy rồi, hắn nên bị loại đi chứ?”

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang dòng Ngọc Hà như treo trên

trời, lũ lượt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Đến cả những Tiên quan tầng lớp cao của Thiên Đan Tư như Thiên Lâm, Thái

Hành và Lưu Duyên, Kim Phi cũng bồn chồn không yên.

Khong phải đã nói Ngọc Hà xảy ra chuyện khác thường ư, bên trong đang có

“người giả” có chiến lực trên cả mười ngàn đang xử sạch hiện trường à?

Không phải đều đồng loạt chắc chắn đến lượt Cư Nhạc Chí Tôn sẽ bị tống ra

ngoài sao?

Đến cả Lạc Quân Chí Tôn còn không đỡ nỗi một chiêu của “người giả” đó, Cư

Nhạc Chí Tôn chắc chắn lại càng đỡ không nỗi rồi.

Sao hắn vẫn còn chưa bị loại?

“Có lẽ do hắn chưa bơi đến chỗ phạm vi có sự công kích của “người giả” đó

chăng?” Có người đoán.

Sự phỏng đoán này lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.

“Đúng, có thể gặp được người giả có sức mạnh vô cùng kia thì phải bơi đến

được một độ cao nhất định.”

“Cư Nhạc nhất định vẫn chưa bơi đến vùng nguy hiểm đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK