Thành?”
“Chuyện này, chuyện này quá đột ngột rồi nhỉ?”
“Khương Thành ngồi vào vị trí chúa tể, vậy ngươi sẽ đi đâu?”
Hai vị Thiên Đế này lại không kiểu như không thể nào chấp nhận như Kiến Hư.
Nhưng việc kinh ngạc và ngỡ ngàng thì đúng là khó tránh.
Vị trí chúa tể quan trọng biết nhường nào bọn họ đều rõ mồn một.
Một vị trí quan trọng như vậy mà còn có chuyện nhường cho người khác ư?
Đặc biệt là Khương Thành chỉ mới đến có mấy ngày, còn là lần đầu tiên gặp
mặt Thánh Hoàng nữa ha?
Chuyện này hoàn toàn không thể nào giải thích được.
Trong bốn người, người duy nhất không một tiếng phản kháng chính là Tinh
Diệu Hoàng, dù sao thì sớm cũng đã biết, trong lòng đã có sự chuẩn bị tâm lí
rồi.
Nhưng mà chuyện này không có nghĩa là hắn có thể bình tâm mà chấp nhận.
Đối diện với sự nghi ngờ của mấy cao thủ ở vị trí bổ trợ, sắc mặt Thánh Hoàng
không hề thay đổi gì.
Chỉ thờ ơ nói: “Chuyện này không liên quan gì đến các ngươi.”
Tiêu Đế và Lẫm Đế lập tức không còn gì để nói nữa.
Quả thực, vị trí chúa tể là của Thánh Hoàng.
Nàng muốn nhường cho ai thì người khác căn bản không thể quản được.
Nhưng Kiến Hư thì không thể nào chấp nhận được.
Hắn là người thứ hai được chọn vào vị trí bổ trợ, chỉ đi sau Tinh Diệu Hoàng.
Luận về thực lực, hắn ở cấp bậc Cổ Thánh.
Nói về giao tình, thời gian hắn và Thánh Hoàng biết nhau gần như qua cả kỷ
nguyên thứ ba.
Năm tháng dài đằng đẵng như thế, ở suối nguồn thứ nhất xảy ra biết bao nhiêu
là chuyện, pháp tắc tuần hoàn cũng xuất hiện nguy cơ vô số lần.
Mà nó lại đại diện cho vô số lần cùng kề vai sát cánh tác chiến.
Thánh Hoàng không có thân tộc, cũng không có hậu duệ hay bộ hạ.
Trong mắt của Kiến hư, bản thân chính là người thân cận quan trọng nhất bên
cạnh nàng.
Nếu như nàng thật sự có ý định muốn nhường lại vị trí chúa tể, vậy không phải
mình thì chẳng là ai cả, nhất định sẽ là người được truyền thừa đầu tiên.
Dù cho có là Tinh Diệu Hoàng cũng không thể tranh được với mình.
Đột nhiên lòi ra một tên lạ mặt mới là sao chứ?
“Hoang đường, quá sức hoang đường!”
“Người này là ai, hắn có tư cách gì chứ?”
“Chỉ là một Thánh Tôn nhỏ bé, một ngón tay của ta đã đủ nghiền chết hắn…”
Giọng nói của hắn còn chưa hết thì Thánh Hoàng đã đứng dậy khỏi băng tinh
lớn ở trung tâm kia.
“Ngươi có thể sang rồi.”
Nàng vẫy tay về phía Thành ca, hoàn toàn bỏ lơ sự tồn tại của Kiến Hư.
Còn Thành ca cũng chẳng thèm để ý đến sự chất vấn của người này, suy cho
cùng thì mấy chuyện tương tự như thế hắn đã trải qua tám trăm lần rồi.
Men theo ngón tay thanh mảnh của Thánh Hoàng, giữa hai người xuất hiện một
dải “ruy băng” óng ánh như một cây cầu trong suốt.
Thay đổi vị trí chúa tể kì thật vô cùng đơn giản.
Hai người thay đổi vị trí cho nhau là được rồi.
“Băng tinh lớn” ở giữa là vị trí chủ, rời khỏi vị trí chủ thì không còn là chúa tể
nữa.
Đây cũng là nguyên nhân mà vừa rồi Thánh Hoàng chọn sử dụng hình chiếu để
gặp Khương Thành, bởi vì bản thể căn bản không thể rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng Kiến Hư hoàn toàn tan nát.
“Không! Ngươi điên rồi sao?”
Do cảm xúc quá kích động nên giọng điệu cũng trở nên hơi vặn vẹo.
“Thế mà ngươi cũng thật sự nhường cho hắn? Ngươi muốn làm gì, hắn sao
xứng được?”
“Dù cho có nhường thì cũng phải nhường cho ta chứ…”
Thánh Hoàng đến cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ đưa tay còn lại ra phất
cho hắn ra một bên.
Sau đó thì thấy Kiến Hư cứ như bị phong ấn trong hổ phách, cả người đột nhiên
đứng yên ở đó rồi chẳng còn lên tiếng nữa.
Đây cũng chẳng phải do thực lực của Thánh Hoàng quá mạnh, đến mức tiện tay
là có thể phong ấn Thánh Chủ, mâf do áp chế tự nhiên của chúa tể suối nguồn
với vị trí phụ.
Muốn không bị áp chế nữa cũng rất đơn giản, rời khỏi phạm vi suối nguồn là
được.
Cảm nhận được sự tươi mát trong đó, nhìn thấy dải ruy băng đang từ xa đi lại
gần, Khương Thành đã biết nên làm gì rồi.
Mà hắn cũng không có bất cứ do dự nào.
Ngay khắc sau, vị trí giữa hắn và Thánh Hoàng thay đổi cho nhau.
Thánh Hoàng xuất hiện ở vị trí phụ thứ năm, Khương Thành thì ở vị trí chủ
ngay giữa.
Một sự thay đổi nhỏ như vậy nhưng đủ khiến cả băng tinh sáu cánh đột ngột
chấn động kịch liệt.
Không chỉ như vậy, dòng chảy bên ngoài cũng trở nên cực kì không ổn định.
Những Thiên tộc, Vu tộc, Phi Tiên môn và các tộc quần khác ở gần dòng chảy
kia, toàn bộ đều đứng không vững, suýt chút ngã lăn.
Không biết bao nhiêu người đều kinh ngạc bay lên.
Cảnh tượng xuất hiện trước mặt bọn họ đã không còn là trời xanh mấy trắng,
núi xanh non biếc nữa.
Thiên không giống như trở thành một bức màn được vẽ nguệch ngoạc, màu sắc
ảm đạm, đỏ máu và đen kịt đan xen.
Khí tiên nguyên bay loạn xạ, mặt đất chấn động kịch liệt, một vài nơi còn xuất
hiện không động kì dị.
Đây là cảnh tượng của một phái sắp sụp đổ.
Nếu mà đổi thành Hạ giới thì đúng là ngày tận thế đến rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao lại như thế chứ?”
Cho dù là bốn vị thân vương của Thiên tộc hay là các tế tư của Vu tộc và các
trưởng lão của những tộc quần khác, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn về hướng suối
nguồn.
Bọn họ đã mơ hồ cảm nhận được - suối nguồn thứ nhất đổi chủ rồi.
Nếu như xem khu vực mà suối nguồn thứ nhất bao trùm là một thế giới thì cảm
giác đó sẽ như là Thiên Đạo xảy ra biến hóa vậy.
Chúa tể Thánh Hoàng này cũng không phải bày ra chơi chơi.
Bởi vì có nàng tọa trấn mà pháp tắc tuần hoàn mới chảy dịu nhẹ, làm tươi tốt
cho một phương “thế giới” này.
Chứ không giống như dòng nước cuồn cuộn, hoàn toàn nuốt chửng hủy diệt cáu
thể giới thực chất này thành pháp tắc.
Sự tồn tại của nàng đảm bảo cho suối nguồn thứ nhất này vận hành không bị
rối.
Bây giờ đột nhiên nàng rời đi, trọng trách này đổi thành Khương Thành gánh
vác.
Mới lần đầu đến đây, Thành ca căn bản không rõ được tình huống.
Lúc trước nhìn xa xa, hắn chẳng nhìn ra được gì.
Bây giờ thật sự ngồi lên vị trí chúa tể rồi, hắn mới phát hiện bản thân hoàn toan
đã ngồi lên miệng một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên, hắn đã gặp phải sự xung kích mạnh mẽ của pháp
tắc tuần hoàn.
Loại “công kích” này trước nau chưa từng có, hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng
của hắn.
Thân thể của Khương Thành không xuất hiện bất cứ vết thương nào, kinh mạch
xương cốt trong cơ thể toàn bộ đều vẹn toàn, thần hồn khí hải cũng không gặp
xung kích.
Ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo.
Nhưng tất cả mọi thứ lại mất hết khống chế.
Cho dù là tiên lực, thánh lực, hồn lực hay là đạo tâm, huyền văng và linh ý, tất
cả đều bị một sức mạnh thần bí dẫn dắt, đang bay về tập hợp ở một hướng.
Giống như toàn bộ đều bị cưỡng chế tập hợp lại với nhau.
Chuyện lật đổ cả tri thức này xảy ra với bất kì ai cũng đều sẽ gây ra sự sợ hãi
khủng hoảng.
Nhưng Khương Thành lại không quá hoảng loạn, suy cho cùng thì trước đó đạo
tâm và huyền văn của hắn đã được dung hợp lại với nhau rồi.
Cuối cùng rồi cũng đâu vào đó.
Bây giờ hắn chỉ lo bản thân mình không chết được thôi.
Tình huống trước mắt khiến hắn mơ hồ có một cảm giác đáng sợ.
Pháp tắc tuần hoàn dưới suối nguồn này giống như một con hung thú Thượng
cổ có thể chôn vùi đồng hóa tất cả vậy.
Nó sẽ dung nạp tất cả sự tồn tại dù là hư hay thật vào trong pháp tắc thể hệ của
mình.
Kể cả vị diện, kể cả sinh linh.
Bây giờ mục tiêu đầu tiên ngăn cản trước mặt nó chính là bản thân.
Vậy nên nó đang xem bản thân mình như Thiên giới mà cải tạo, để tất cả mọi
thứ của bản thân chấp nhận pháp tắc của nó.
Tuy nói các tộc khi tu luyện đều có ý xem bản thân như một tiểu thế giới.
Nhưng tiểu thế giới này chung quy cũng có bản chất khác với vị diện của Thiên
giới, Nguyên Tiên giới.
Còn giờ, đương nhiên sẽ mang lại sự xung đột kịch liệt rồi.