Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thanh Khuyết đại sư, ngươi có ý gì?”

“Có ý gì?”

Thanh Khuyết lạnh mặt, giọng lạnh lẽo nói: “Ngươi để hắn luyện khí, vậy là

hoàn toàn không xem ta ra gì rồi?”

Quan Minh Thiên Thần cảm thấy có phải đầu óc của lão già này có bệnh hay

không.

Ta để Khương Thành luyện một lần hoàn toàn chẳng cản trở gì tới ngươi cả, liên

quan méo gì ngươi chứ?

Ngươi lên cơn động kinh gì vậy.

Tuy nhiên đối với một đế khí sư được công nhận, hắn không thể không khách

sáo một chút.

Trong lời nói thậm chí còn mang theo một chút lấy lòng.

“Ta chỉ là để hắn thử xem thôi, không phải có ý không tôn trọng ngươi. Cái loại

người lỗ mãng thiếu hiểu biết này, đại sư cần gì phải so đo tính toán với hắn

chứ?”

“Hừ!”

Vẻ mặt của Thanh Khuyết không hề có dấu hiệu dịu lại.

“Ngươi cũng biết hắn là cái loại vô tri nữa à?”

“Tất nhiên, tất nhiên.”

“Thánh khí của ngươi vốn là ta đang luyện chế, bây giờ ta chưa thành công thì

ngươi đổi ngươi, vậy không phải có ý là ta không bằng một tên vô tri hay sao?”

“Không có mà, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta hoàn toàn không có cái ý đó!”

“Nghĩ như thế nào thì tự trong lòng ngươi hiểu rõ.”

Thanh Khuyết bằng mọi giá cũng phải cản trở không cho Khương Thành luyện

khí là vì có nguyên do.

Dựa theo quy ước, dù tiếp theo đây Khương Thành có thành công hay không thì

Quan Minh đều có thể có được một đế khí siêu phàm.

Cũng tức là nói, cái tên đế khí sư như hắn đã không còn tác dụng nữa, vậy thì

không có cách nào đòi thêm thù lao rồi.

“Hôm nay lão phu nói luôn đấy, nếu như ngươi để hắn luyện chế, tức là đang sỉ

nhục ta!”

Quan Minh thầm mắng con mẹ nó.

Ban nãy ngươi nổi điên lên nói không luyện nữa mà?

Bây giờ ta đổi người thì lại không đồng ý, quản rộng quá vậy!

Nghĩ đến thanh đế kiếm siêu phàm đỉnh phong kia của Khương Thành, rồi lại

nghĩ đến dù có tìm Thanh Khuyết luyện chế lần nữa thì cũng rất có khả năng

vẫn sẽ là thất bại…

Hắn cảm thấy chỉ cần không ngu đều biết nên chọn như thế nào.

“Xin đại sư cho ta một cơ hội giải quyết dứt với hắn!”

Nói xong, hắn tự mình lấy ra Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy ở trong lò luyện khí ra.

Thanh Khuyết tức đến mức mặt xanh tím.

“Giỏi, giỏi lắm!”

“Từ nay về sau, ngươi và Thánh Tượng tông của ngươi, vĩnh viễn cũng đừng

hòng được ta giúp đỡ nữa!”

Đám đệ tử và đồ tôn của hắn cũng gào thét theo.

“Đúng vậy, từ nay Thánh Tượng tông đừng mơ luyện khí nữa!”

“Tẩy chay Thánh Tượng tông!”

“Bất kính với đại sư sẽ có kết cuộc như thế!”

“Quan Minh, ngươi tự mình cân nhắc hậu quả đi!”

Bọn họ uy hiếp như thế, sắc mặt của Quan Minh Thiên Thần khẽ thay đổi, các

trưởng lão của Thánh Tượng tông ở phía sau cũng nhốn nháo.

Cái hậu quả này thực sự có hơi nghiêm trọng.

Tuy nhiên còn chưa kịp đợi hắn do dự, Khương Thành đã đứng ra nói.

“Các ngươi đúng là lề mề thật đấy.”

Hắn không kiên nhẫn phất tay.

“Mỗi đám phế vật làm ô nhục danh tiếng của luyện khí sư, không biết các ngươi

còn đắc ý cái gì.”

“Ngươi nói cái gì hả?”

Thanh Khuyết sầm mặt, mặc dù là Thánh Chủ, nhưng bởi vì bình thường được

người khác hết mực tôn sùng nên cũng không giận tự uy.

“Đồ thiếu hiểu biết, lại dám sỉ nhục bọn ta, ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

Thành ca nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.

“Người ca nói là cái lão phế vật nhà ngươi đó.”

“Chỉ luyện có một đế khí siêu phàm đơn giản mà thôi, lãng phí biết bao nhiêu

nguyên liệu và thời gian của người ta mà vẫn không thành công, ta cũng chẳng

biết ngươi làm sao mà còn mặt mũi đứng ở đây vậy.”

“Nếu ta mà là ngươi, đã sớm bồi thường tổn thất cho người ta rồi xin lỗi, sau đó

tự mình đi tìm một nơi không có ai để sám hối rồi.”

“Ngươi lại còn có mặt mũi ở đây uy hiếp muốn trừng phạt người khác, ai cho

ngươi tự tin đó vậy?”

Hắn vừa nói dứt lời đã khiến Thanh Khuyết Thánh Chủ tức đến mức chân tay

run rẩy.

“Ngươi! Ngươi…”

Tức giận quá độ làm hắn suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.

Đám tiên nhân vây xung quanh lại càng om sòm ầm ĩ hơn.

Cái tên tiểu tử này có phải xem hôm nay như ngày cuối cùng của cuộc đời luôn

rồi hay không, muốn điên như thế nào cũng được hả?

Chứ nếu không thì sao lại dám nói với một đế khí sư những lời như thế này?

Nhưng bọn họ không hề hùa theo những luyện khí sư kia để chỉ trích Khương

Thành.

Bởi vì lời hắn nói cũng xem như là nói trúng tim đen của bọn họ.

Mời người luyện khí phải trả thù lao là chuyện rất bình thường, dù có thành

công hay thất bại đều phải tính tiền công, nể tình đế khí sư thật sự quá ít ỏi nên

họ cũng chấp nhận.

Nhưng vấn đề là rõ ràng ngươi đã thất bại n lần rồi lại còn cứ như ông nội của

người ta vậy, thế thì thật sự hơi quá đáng.

Thanh Khuyết phải mất một hồi lâu mới bình thường được sau cục tức này.

“Lão phu không thèm so đo với cái tên ngu xuẩn thiếu hiểu biết nhà ngươi, dù

sao thì ngươi chết chắc rồi!”

“Ta cũng không muốn so đo với cái tên phế vật mưu cầu danh tiếng như ngươi,

dù sao thì ta sẽ thành công nhanh thôi.”

Trong lúc nói, Khương Thành đã bỏ hết mọi nguyên liệu vào trong kho của hệ

thông, mở ra hệ thống luyện khí thuật.

Xung quanh có rất nhiều Thánh Chủ, Thánh Chủ đỉnh phong cũng có tới mấy

tên.

Nhưng Khương Thành không hề chọn đạo đỉnh phong mà lại cố ý lựa chọn đạo

Thanh Viêm của Thanh Khuyết.

Đạo này dùng để luyện khí thì vẫn được, dùng để chiến đấu thì chẳng ra làm sao

cả.

Nhưng như thế thì đã làm sao, dù sao món đế khí của Quan Minh Thiên Thần

vốn cũng chỉ luyện chế ở cấp bậc này thôi mà.

Thanh Khuyết không hề biết luyện khí đã bắt đầu, cũng càng không biết bản

thân đã trở thành một “nguyên liệu” ở trong đó.

“Lại dám nói đế khí siêu phàm đơn giản, đúng là nực cười…”

Thành ca vốn cũng lười để ý hắn, nhưng sau khí nói xong câu này, Thanh

Khuyết lại tính rời đi.

Vậy thì không được đâu.

Ban nãy mới vừa lựa chọn đạo của hắn xong đấy.

Ít nhất cũng phải để lão già này ở yên đây ba ngày.

Thế là Thành ca chỉ đành miễn cưỡng hi sinh nghề cũ để giữ tên này lại.

Giây tiếp theo, ca này bắt chước vẻ manh động của đám nhãi choai choai, lớn

giọng gào lên.

“Nếu như ta thất bại, tất cả những bảo vật mà ta có đều là của ngươi.”

Thanh Khuyết quả nhiên đã dừng bước.

Nếu Khương Thành đã có thể lấy ra đế khí siêu phàm đỉnh phong, vậy cũng nói

lên gia tài của hắn phong phú hơn nhiều so với những Thánh Chủ bình thường

khác.

Lòng tham vừa nổi, Thanh Khuyết làm sao còn nhấc bước được nữa?

“Ngươi nói thật chứ?”

“Đương nhiên, có nhiều người làm chứng vậy mà.”

“Vậy được thôi, lão phu cũng muốn nhìn xem ngươi chút tài mọn kia của ngươi

như thế nào.”

Thành ca khẽ cười: “Vậy còn nếu như ta thành công thì sao? Toàn bộ bảo vật

của ngươi cũng sẽ thuộc về ta chứ?”

Mặc dù hệ thống luyện khí thuật không cần ra sức, nhưng tốt xấu gì cũng là

luyện khí, phải có thù lao gì đó mới được.

Sắc mặt của Thanh Khuyết lại sa sầm xuông.

“Ngươi dám có ý đồ với bảo vật của ta, đúng là gan to tày trời…”

Khương Thành trực tiếp cắt ngang lời hắn, “Ngươi cứ nói dám hay không đi,

đừng có làm ba cái trò không đâu này nữa.”

“Dám, mắc mớ gì không dám chứ?”

Thanh Khuyết hít một hơi thật sâu, hung hăng nói: “Nếu ngươi đã muốn khiêu

khích vậy thì chơi lớn hơn một chút đi.”

“Nếu như ngươi luyện khí thất bại, ta tùy ngươi xử lý!”

“Chơi ác thế sao? Không tốt lắm đâu?”

Thành ca cũng muốn cạn lời rồi.

Hắn vốn không tính đuổi cùng giết tận.

Tuy nhiên tất cả đệ tử và đồ tôn của Thanh Khuyết đều nhảy ra.

“Đây chính là kết cuộc của ngươi khi đã sỉ nhục một đế khí sư!”

“Ban nãy không phải ngươi kêu lớn lắm sao, bây giờ sợ rồi à?”

“Bọn ta cũng tham gia, đánh cược với đại sư, nếu như ngươi có thể thành công,

vậy bọn ta cũng tùy ngươi xử lý, thế nào hả?”

“Tiếp tục đi, sao lại không dám nữa rồi?”

Thịnh tình khó từ chối, Khương Thành chỉ đành bất đắc dĩ nhún hai vai.

“Vậy được thôi, nếu các ngươi đã muốn tranh nhau tặng, vậy thì ta đồng ý!”

Một đám luyện khí sư cứ như uống định tâm đan vậy, ai nấy cũng mặt mày

mừng rỡ.

“Ha ha, các ngươi nghe thấy hết rồi đó.”

“Tiếp theo đây nếu hắn thất bại, vậy không trách được bọn ta đâu nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK