Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi vẫn muốn tiếp tục khảo nghiệm Tiên lô sao?”

Thiên Lâm đ*o Tôn vẻ mặt đầy hoảng hốt, kinh ngạc.

Nếu như thông qua được một lần khảo nghiệm nữa, thế thì sẽ bằng vai phải lứa

với hắn rồi.

“Đúng thế.”

Khương Thành nói như thể đó là lẽ đương nhiên: “Loại chức vụ chẳng có tí tiền

đồ gì như Đan chủ thông thường, sao có thể lọt vào mắt ta được chứ?”

Câu nói này của hắn khiến cho những Đế Đan sư có mặt ở đó tí nữa thì tức chết.

Ngày xưa bọn họ vì để trở thành Đan chủ mà đã phải trải qua biết bao khó khăn

gian khổ mới có thể đạt được.

Kết quả, trong lời nói của ngươi, căn bản chẳng là cái thá gì à?

“Ha, đến Đan chủ ngươi cũng coi thường?”

Bắc Hà Đạo Tôn lạnh lùng cười đáp: “Thế ngươi muốn cái gì?”

Thành Ca nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá hắn cùng với ba vị Đạo Tôn khác

một lúc.

Rồi từ tốn đáp: “Có thế nào cũng không thể thấp hơn các ngươi được, đúng

không? Nếu không thì mặt mũi của vai chính như ta còn đâu nữa?”

Sắc mặt của Thiên Lâm đ*o Tôn trầm xuống.

“Ăn nói ngông cuồng, ngươi đúng thật là chém gió mà không biết đằng ngại!”

“Không thấp hơn bọn ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trở thành Thủ tọa Tiên quan

của của Thiên Đan Tư hay sao?”

Thành Ca mỉm cười: “Cũng không phải là không thể suy xét mà, nhìn các ngươi

đang thiếu Thủ tọa như thế, ta có thể gắng gượng, miễn cưỡng giúp các ngươi

một tay.”

Các Đan sư lâu năm như Thiên Lâm và Bắc Hà đương nhiên là không chịu

được loại giọng điệu ăn nói này.

Tức khắc giận đến trợn mắt vuốt râu không thôi.

“Làm gì có cái lý ấy!”

“Cuồng vọng, thực sự là quá cuồng vọng rồi!”

Thế nhưng, đám Đan sư của Cổ Đan Lưu lại vui mừng khôn xiết.

“Ha ha ha, để người khác làm Thủ tọa, ta chắc chắn là không phục, nhưng đổi

lại là Khương Chưởng môn thì…”

“Tất nhiên là phục rồi!”

“Khương Chưởng môn làm Thủ tọa, đề nghị này rất có tính xây dựng, kiến

thiết, ta tán thành!”

“Ta cũng tán thành!”

Thành Ca vẫn chưa bước vào cửa thứ tám, cũng chưa thông qua khảo nghiệm,

bọn họ đã bắt đầu ủng hộ nghiêng về một phía rồi.

Điều này khiến cho những người khác có mặt ở đó đều tức đến giậm chân.

Tất cả những Đế Đan sư của hai đại trường phái khác, cũng lớn tiếng lên án,

phê phán.

“Hắn mà cũng xứng sao?”

“Một tên ngoại đạo cỏn con mà Cổ Đan Lưu các ngươi cũng coi là bảo vật!”

“Còn không biết là vừa nãy ngươi làm càn làm bậy, gian dối kiểu gì nữa cơ, lại

còn muốn làm Thủ tọa Tiên quan?”

“Sao ngươi không lên trời luôn đi?”

“Ảo tưởng viển vông, mơ mộng hão huyền!”

Nghĩ đến chuyện Khương Thành thật sự trở thành Thủ tọa Tiên quan của Thiên

Đan Tư, như thế chính là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ rồi.

Chỉ nghĩ đến cái cảnh tượng ấy thôi, bọn họ đã không chịu đựng nổi rồi.

Không chỉ là bọn họ, đám người Thích Vương, Lư Vương và Phạm Lôi Đạo

Tôn ở bên cạnh cũng không nhìn tiếp được nữa.

“Rõ ràng là không biết mình đang nói cái gì!”

“Chẳng qua chỉ được Chứng nhận Đế Đan sư lục phẩm, thế mà đã mơ mộng

hão huyền muốn làm Thủ tọa Tiên quan rồi?”

“Ngươi coi Thiên Đan Tư là chỗ nào chứ?”

“Phản ứng của bọn họ, không hề nằm ngoài dự liệu của Thành Ca.

“Chứng nhận Đế Đan sư lục phẩm không được, vậy Đế Đan sư bát phẩm thì

sao?”

Tất cả mọi người bỗng nhiên im bặt.

Ánh mắt hắn chầm chậm quét qua đôi mắt của Dịch Nguyên Đạo Tôn, sau đó

lại lướt qua Bắc Hà Đạo Tôn, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Thiên Lâm

Đạo Tôn.

“Theo như những gì ta biết, Thiên Đan Tư các ngươi không hề có ai thông qua

căn nguyên chứng nhận Đế Đan sư bát phẩm đúng không?”

“Nếu như ta có thể làm được thì sao?”

“Như thế ta vượt qua, ngự trị các ngươi, không phải là chuyện đương nhiên à?”

Câu này quả thực không thể bắt bẻ được.

Khoảng cách giữa Đế Đan sư bát phẩm được thế tục công nhận với Đế Đan sư

bát phẩm được căn nguyên chứng nhận cách nhau cả mấy vị diện.

Chỉ cần có thể luyện thành công bất kỳ loại Đế Đan bát phẩm nào thì đều được

coi là Đế Đan sư bát phẩm được thế tục công nhận.

Thiên Lâm có thể luyện ra 52 loại Đế Đan bát phẩm, đã được coi là ngôi sao

sáng chói có thâm niên, từng trải trong những Đế Đan bát phẩm rồi.

Hơn nữa trong lúc khảo nghiêm Tiên lô, đề mà Thiên Đạo ra là một trong 5361

loại Đế Đan bát phẩm, ngẫu nhiên ra một loại.

Muốn thông qua được khảo nghiêm Tiên lô này, ít nhất cũng phải biết hơn một

ngàn loại, đây còn là trường hợp chấp nhận rủi ro cực kỳ lớn.

Đồng thời tỉ lệ thành công phải cao nữa, dẫu sao cũng chỉ có cơ hội thất bại một

lần.

Nếu như Khương Thành thật sự có thể thông qua khảo nghiệm Tiên lô bát

phẩm, vậy hắn chính là Đế Đan sư được công nhận đầu tiên của Thiên Đan Tư

rồi!

Ván đã đóng thuyền, bất cứ cai cũng chỉ có thể chịu phục thôi.

Suy cho cùng thì Thiên Đan Tư cũng không hề tồn tại Đế Đan sư cửu phẩm.

Thiên Lâm đ*o Tôn thực sự bị hắn chọc cười rồi.

“Bát phẩm?”

“Ngươi cũng dám nói thật đấy!”

Vốn dĩ hắn còn tưởng tiếp theo Khương Thành sẽ tham gia khảo nghiệm Tiên lô

thất phẩm.

Kết quả thế mà lại là bát phẩm!

Chứng nhận thất phẩm của hắn đã được coi là thiên hoa bản của Thiên Đan Tư

rồi, như thế ý của Khương Thành là còn cao hơn cả hắn à.

Chuyện này làm sao có thể nhịn được chứ?”

Hắn tức giận nói: “Nếu như người thực sự có thể thông qua khảo hạch bát

phẩm, để ngươi trở thành Thủ tọa Tiên quan thì có gì khó chứ?”

“Chỉ sợ là ngươi đang khoe khoang, khoác lác mà thôi!”

Bắc Hà Đạo Tôn cũng lạnh lùng cười đáp: “Chém gió thì ai chẳng biết chém,

khảo hạch bát phẩm, ta nên nói là ngươi dốt nát nên không biết sợ gì cả, hay nên

nói là ngươi tự tìm đường chết đây?”

“Đây là các ngươi nói đấy nha!”

Thành Ca bỏ những lời chế giễu ngoài tai: “Chỉ cần ta thông qua khảo hạch bát

phẩm, thì chính là Thủ tọa của Thiên Đan Tư?”

Thiên Lâm đ*o Tôn trầm giọng đáp “Thế thì sao nào?”

Bắc Hà Đạo Tôn cũng hờ hừng đáp: “Nếu như ngươi thực sự có thể thông qua

nghiệm bát phẩm, vậy thì bọn ta cũng chẳng có gì để nói nữa, tôn ngươi làm

Thủ tọa cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.”

“He he, ta rất mong ngươi sẽ thành công đấy!” Thái Hành Đạo Tôn đương

nhiên là không có ý kiến gì.

Lời đáp ứng này của ba Đạo Tôn bọn họ, khiến tất cả mọi người đồng loạt ồ lên.

“Thế này là có cơ hội trở thành Thủ tọa của Thiên Đan Tư thật rồi sao?”

“Trời ơi, lịch sử không có Thủ tọa của Thiên Đan Tư đến đây là kết thúc hay

sao?”

Ba vị Đạo Tôn đều là Tiên quan nhị phẩm, sự đồng ý của bọn họ, cũng đại diện

cho sự ngầm thừa nhận của hai trường phái siêu lớn là Tịnh Đan Lưu và Cổ Đan

Lưu rồi.

“Khương Thành này là nhân vật phương nào chứ, ta thật sự không tài nào hiểu

nổi, sao lại muốn làm Thủ tọa của chúng ta một cách vô cùng khó hiểu như

vậy?”

“Một Tôn giả cỏn con, trở thành Thủ tọa của Thiên Đan Tư, vô lý quá sức đúng

không?”

“Các ngươi nghĩ nhiều quá rồi, hắn có thể thông qua khảo nghiệm Tiên lô bát

phẩm à?”

“Đúng thế, khoe khoang khoác lác, chém gió chơi mà thôi, cũng chẳng thành

thật được.”

“Hơn nữa, Dịch Nguyên Đạo Tôn còn chưa bày tỏ thái độ gì mà.”

Còn lại Dịch Nguyên Đạo Tôn, vốn dĩ hắn cùng vô cùng coi thường Khương

Thành.

Sở dĩ không lên tiếng, là vì cố ý thờ ơ đứng ngoài xem Tịnh Đan Lưu nhắm vào

Khương Thành, vui vẻ ở ngoài xem kịch vui mà thôi.

Ở tận đáy lòng, hắn cũng cảm thấy Thành Ca thế này là quá kiêu ngạo rồi,

không biết tự lượng sức mình.

Đang lúc định đồng ý, nhân tiện chế giễu mấy câu, trong lòng hắn đột nhiên lại

thấy hồi hộp không yên, những lời đã đến miệng rồi lại bị nuốt trở lại.

Lúc trước Thành Ca tay không bắt cọp, lừa hắn ba điều kiện.

Chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu, vẫn còn nóng hôi hổi.

Trong mắt của Dịch Nguyên Đạo Tôn, Khương Chưởng môn đã trở thành người

xảo trá, quỷ quyệt nhất trên đời này rồi.

Loại người như thế sao có thể tự tìm đường chết được cơ chứ?

“Hắn chắc chắn sẽ làm trò gian lận, dối trá!”

Hắn bĩu môi nói: “Ta không đồng ý.”

Khương Thành căn bản chẳng thèm để ý đến thái độ của hắn.

“Chẳng phải nói bốn bị Tiên quan nhị phẩm, chỉ cần ba bị tán thành là thông

qua rồi sao?”

“Ngươi có đồng ý hay không, cũng chẳng sao cả.”

Hắn nhún nhún vai: “Dù sao đến lúc đó ta tự nhiên sẽ trở thành Thủ tọa Tiên

quan, cũng chẳng quan tâm ngươi phục hay không phục.”

“Ngươi!”

Dịch Nguyên Đạo Tôn tức đến thở hổn hển, hắn nhìn về phía Thiên Lâm đ*o

Tôn, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Các ngươi bị hắn lừa rồi, có hiểu không hả?”

“Hắn chắc chắn là có âm mưu quỷ kế, tên tiểu tử này là kẻ xảo trá nhất, ta nghi

ngờ hắn có thủ đoạn để lừa căn nguyên đan và Thiên Đạo!”

“Các ngươi đều bị mắc lừa hết rồi!” Bộ dạng hắn vô cùng đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK