thường, các trận chiến cũng đang diễn ra ở những nơi khác.
Có cái xảy ra giữa Đạo Tôn và Đạo Tôn.
Có trận xảy ra giữa Đạo Thánh và Đạo Tôn.
Mặc dù số lượng đánh chết của mỗi người không thể vượt quá 21 người, nhưng
điều này cũng không thể dập tắt ham muốn chiến đấu của tất cả mọi người.
Rất nhiều người cho rằng 21 người là khá nhiều, đủ để bản thân phung phí.
Có hơn hai ngàn người trong tất cả mọi người, chỉ cần có hơn một trăm người
đánh chết đến 20 người, vậy thì trận này sẽ không có đối thủ cạnh tranh gì nữa.
Những người còn lại có được ba tấm Thần Hoàn Ấn, hy vọng trở thành Thần
Quân sẽ tăng lên rất nhiều.
Dưới sự thống trị của suy nghĩ này, chiến đấu cũng trở thành lẽ tự nhiên.
Thậm chí những khán giả ở bên ngoài quá bận rộn để xem.
So với sự căng thẳng kích động ở những nơi khác, phong cách của Thành ca ở
bên này có vẻ hơi không hợp.
Buổi chiều yên tĩnh, có cơn gió nhẹ thổi qua trên chiếc ghế dài trên sân thượng
của Hành cung, uống chút rượu, mấy con rối ở bên cạnh thỉnh thoảng còn đút
trái cây và rau quả đến khóe miệng.
Một bầu không khí yên bình truỵ lạc.
Không bao lâu sau, vòng xoáy gần đó biến mất, Lăng lại thông qua một cửa ải
nhỏ.
Dường như Khương Thành muốn nằm đến thiên hoang địa lão, hắn bay tới
giống như phản xạ có điều kiện, chia phần thưởng vừa mới được lấy ra thành
hai phần một cách vô cùng nhanh chóng.
Đây đã là ‘cửa ải khó khăn’ thứ năm mà Lăng vượt qua.
Những thứ lấy được đều là những phần thưởng thông thường, vẫn chưa thấy
được dáng vẻ của Cực Minh Kính gì đó.
“Cố lên cố lên, cố gắng tìm được ba bí bảo tạm thời càng sớm càng tốt.”
Nghe được sự động viên của Ca, Lăng suýt nữa không nhịn được mà trợn trừng
mắt.
Nàng đặt ra một câu hỏi rất sâu sắc.
“Ngươi muốn ba món bí bảo đó để làm gì?”
Ánh mắt Thành ca nhìn nàng như đang nhìn một đứa ngốc.
“Lời ngươi nói, ba món bí bảo đó vừa nhìn đã biết là đạo cụ mở hack của Thiên
Đạo bí cảnh, đương nhiên là ta bắt buộc phải có.”
“Sau khi có được thì sao?”
Lăng nhếch khóe miệng, cười khẽ.
“Ta thấy dáng vẻ của ngươi, cũng không giống như là muốn cạnh tranh Thần
Quân mà.”
“Nếu ba món bí bảo đó mà rơi vào tay ngươi, thì thật là lãng phí.”
Thành thật mà nói, nàng không thể hiểu được tên này đang nghĩ những gì.
Hiện tại là đang tranh giành vị trí Thần Quân đó, cơ hội duy nhất kể từ khi
Thiên Cung được thành lập cho tới hôm nay.
Theo lí, lẽ ra hắn nên bận rộn từ lâu rồi chứ?
Dáng vẻ hiện tại, hoàn toàn không nhìn ra hắn đến để tham gia so tài.
Thành ca nhướn mày.
“Nói xằng nói bậy, cái gọi là lập kế hoạch sau đó mới hành động, ta chỉ đang
lập kế hoạch một cách nghiêm túc, được chưa?”
“Vậy ngươi đã lên kế hoạch gì chưa?”
“Bí mật quân sự ít hỏi thăm, nhanh chóng đi tìm xem có các cửa ải nào khác
gần đây hay không.”
Lăng gần như muốn mặc kệ không làm nữa.
Tên này thật sự xem nàng là người làm công miễn phí à, con lừa của đội sản
xuất cũng không sử dụng như vậy chứ?
Hiện tại nàng chỉ còn lại một mong muốn.
Đó chính là tên này mau mau lật kèo thất bại, bị người khác loại ra ngoài.
Chờ cho ta, nếu sau này không trở thành Thần Quân, thậm chí ngươi đừng nghĩ
đến việc bồi thường gấp mười lần.
Mà sẽ khiến cho ngươi mịt mù tăm tối trong nửa phần đời còn lại!
Nàng đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên phía trước Hành cung xuất hiện
ước chừng mười hai Đạo Tôn.
Đạo Tôn mà Lăng quen biết không nhiều, nhưng người đứng đầu là Thủ Tọa
Tiên quan Hàng Trọng Đạo Tôn của Ngũ Uẩn Tư, nàng vẫn có một chút ấn
tượng.
Hình như người này là thuộc hạ cũ đã từng đi theo Tu Đế vào năm xưa, nàng đã
từng nhìn thấy.
Có vẻ như thử thách của Khương Thành cuối cùng cũng đã đến.
Mà sau khi Hàng Trọng Đạo Tôn nhìn thấy nàng, cũng vội vàng khom lưng sao
cho không để lại dấu vết.
Tuy rằng không mở miệng chào hỏi rõ ràng, nhưng dù sao thái độ cung kính
cũng không dám thiếu.
Trong sân có nhiều Đạo Thánh Đạo Tôn như vậy, hắn xem như là một trong vài
người có thể nhận ra Chiến Đế.
Mặc dù đã nhận được bày mưu tính kế của Tu Đế trước đó, biết rằng Chiến Đế
sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa bọn họ và Khương Thành, nhưng hắn
vẫn phải cẩn thận từng li từng tí.
Là người đã từng gặp Lăng từ lâu, hắn biết rõ nữ nhân này kỳ lạ như thế nào, lại
kinh khủng như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lăng vẫn chưa thay đổi chút nào, hắn thoáng yên tâm một
chút.
Mà mười một Tiên quan đi theo hắn, đã sớm đi lên, vây quanh Thành ca.
“Rốt cuộc cũng đã tìm được ngươi!”
Sau khi phong bế đường lui của Khương Thành, bọn họ không hẹn mà cùng
cười gằn.
“Vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ rất khó tìm, không ngờ rằng lại dễ dàng gặp phải như
vậy.”
“Ai bảo tiểu tử này ngoại trừ việc gây chuyện, một chút kinh nghiệm đi lại cũng
không có chứ?
“Chẳng những không biết che giấu hơi thở, ngược lại còn sử dụng Hành cung
phô trương như vậy ở nơi này, quả thực là mục tiêu sống.”
“Hành cung này còn khá lộng lẫy, ta rất hứng thú.”
“Chờ sau khi giết hắn rồi sẽ chia cho ngươi là được rồi.”
“Ha ha ha, vậy ta không ngại đâu.”
Nghe được cuộc nói chuyện như không có người của bọn họ, Thành ca chẳng
những không hề tức giận, ngược lại còn vui mừng khôn xiết.
“Các ngươi đến để tuyên chiến với ta sao?”
Thật hiếm thấy mà, lúc trước đụng phải vài đợt Đạo Tôn, tất cả đều được hắn
giúp đỡ.
Không ai đồng ý tuyên chiến với hắn, làm cho hắn vẫn luôn không có cơ hội ra
tay thể hiện.
“Tuyên chiến?”
“Ha ha ha ha…”
Diêu Xuân Đạo Tôn cười dài.
“Ngươi nghĩ thật là quá ngây thơ, bọn ta đến để giết ngươi.”
“Giết ta?”
Diêu Xuân Đạo Tôn dừng cười, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra giễu cợt không
chút che giấu.
“Ngươi không có Thiên Tâm, không phải sao?”
“Thật đáng tiếc mà, Thiên Đạo cũng sẽ không che chở cho ngươi, ngươi chết thì
sẽ thật sự chết.”
Tin tức này, mãi cho đến khi Tu Đế bày mưu tính kế muốn trong trận so tài giết
chết Khương Thành vào không lâu trước đây, bọn họ mới có được.
Lúc đó cũng vô cùng sợ hãi.
Mặc dù bọn họ không biết vụ đánh cược của Tà Tiên Giới, cũng không biết
Khương Thành lên làm Tiên quan như thế nào, hơn nữa vì sao Tu Đế không tự
tay giết chết hắn.
Nhưng mà…
“Không có Thiên Tâm, đã đủ để ngươi chết một vạn lần.”
“Ngươi đã nhảy nhót lâu như vậy, hiện tại đụng phải bọn ta, xem như là kết thúc
hoàn toàn.”
Bí mật này cũng là trong so tài, người bên ngoài không thể nghe được người
bên trong nói gì.
Nếu không, bọn họ cũng không dám nói ra trước mặt mọi người.
“Mới một vạn lần sao?”
“Ta không ngại chết thêm mấy vạn lần đâu.”
Thành ca cười nhếch miệng, triệu hồi ra thanh Tức Vũ Đạo kiếm Bát giai.
Sau đó đứng chặn trước mặt Lăng.
“Được rồi, lần này xem ra thật sự sẽ có máu bắn tung tóe, vì vậy trước tiên
ngươi nên đứng xa một chút.”
Lăng vui sướng khi người gặp họa mà cười hỏi: “Bọn họ có nhiều người như
vậy, ngươi chẳng những không chạy trốn, thế mà còn định tuyên chiến?”
Nàng biết Khương Thành có kiếm đạo thập tam trọng.
Xét về sức chiến đấu hẳn là cấp bậc đứng đầu trong Đạo Tôn, nhưng hiện tại kẻ
thù hắn đối mặt ước chừng có mười hai Đạo Tôn.
Trận chiến kiểu này, cho dù là Thượng Vị Tinh chủ cũng chỉ có thể tạm tránh
mũi nhọn, chỉ có Đạo Thánh mới có thể thắng được.
Nhiều khi số lượng người trong tu luyện giới là vô nghĩa, nhưng đó là trong tình
huống cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Khương Thành cũng chỉ là Đạo Tôn, cảnh giới tương đồng, sự chênh lệch về số
lượng người cũng rất có thể gây tử vong.
“Ngươi không có lòng tin với đội trưởng của bản thân nhỉ.”
Thành ca mỉm cười, Tức Vũ kiếm từ từ được nâng lên.
“Đừng quên, ta muốn gánh ngươi trở thành Thần Quân.”
“Ha ha ha ha, còn Thần Quân? Thật sự là mơ giữa ban ngày!”
Diêu Xuân Đạo Tôn lại cười chế giễu.
Sau đó chỉ vào Lăng phía sau hắn.
“Tiên nữ này cũng đừng hòng bỏ chạy!”