hắn ra thành trăm mảnh.
Chỉ là, hắn cũng lười đi vạch trần bọn họ.
Dọc đường đi, Khương Thành cùng với chư vị Thiên tôn, các tôn giả và các vị
hảo hữu thân thiết kiểm duyệt sơ qua đội hình tiếp đón của các phong đệ tử
Xích âm Cung.
“Chào mọi người!”
“Ta chính là Khương Tuấn Soái, người mà các ngươi đã chờ đợi bấy lâu nay.”
“A ta quên mất, hình như chúng ta vừa mới gặp nhau mà!”
Nhớ đến vừa nãy mình còn mắng hắn, vậy mà bây giờ lại bị ép phải hô hào
hoan nghênh hắn, cho dù da mặt của mấy đệ tử có dày đi nữa thì cũng không
khỏi mặt đỏ tía tai, xấu hổ đến cực độ.
Thành ca vô cùng hài lòng, tấm tắc khen ngợi.
“Xích âm Cung các ngươi thật là nhiệt tình quá, không hổ là bá chủ của Chân
giới m!”
Diệt Dương Thiên tôn đi bên cạnh hắn thầm nghĩ, những lời này rốt cuộc là
đang khen hay đang châm chọc bọn ta vậy?
“Ôi chao, Khương đạo hữu quá khen!”
“Rất đáng khen, rất đáng khen, nhanh như vậy mà đã tạm thời bày trí được
khung cảnh lớn đến thế, có thể thấy trình độ tổ chức của các ngươi cao đến
nhường nào.”
“Khương đạo hữu đúng là có mắt nhìn…”
Hai người nói những lời vô bổ suốt đường đi, chậm rãi tiến thẳng vào trong
chính điện, cuối cùng nghi thức nghênh đón ầm ĩ bên ngoài cũng đã được kết
thúc.
Sau khi vào trong, chỉ có những trưởng lão trên cấp Đế Cảnh bát trọng mới có
thể tham gia đàm đạo.
Mà chuyện hai bên trao đổi cũng là việc hệ trọng nhất.
“Thật không dám giấu, lần này bọn ta không tính toán hiềm khích trước kia mà
mời Khương đạo hữu đến, chính là vì muốn tranh đoạt Thiên Đạo.”
Thật sự thì Thành ca cũng vốn không biết làm cách nào để tranh đoạt Thiên
Đạo.
Vì thế hắn tỉnh bơ yêu cầu: “Có thể nói chi tiết hơn không?”
“Con rối của Thiên Đạ đã triệu hồi mười ba món Thiên Đạo chí bảo.”
Câu đầu tiên này của Diệt Dương Thiên tôn thật khiến cho Thành ca cảm thấy
mông lung.
“Con rối gì? Mười ba món Thiên Đạo chí bảo, chẳng lẽ là đang chỉ tam đại
Long Cốc, món bảo địa hóa thành thần binh lợi khí ở núi Thiên Kiếm này sao?”
Mọi người trong điện đều ngơ ngác nhìn nhau.
Đến thứ này mà hắn cũng không biết?
Những thứ này chẳng phải đều là những kiến thức bình thường của Nguyên
Tiên giới sao?
Hắn không phải là chủ của Băng giới à, sao lại mù tịt như vậy?
Nhưng mà ngẫm lại, đây đã là chuyện của một triệu năm trước khi tiểu tử này
đến Băng giới.
Nếu về sau còn muốn lợi dụng hắn để mưu đoạt Thiên Đạo, vậy thì cơ bản
không thể không có chung thông tin, thế nên Diệt Dương Thiên tôn đành kiên
nhẫn phổ cập kiến thức cho Khương Thành.
“Mười ba món Thiên Đạo chí bảo, quả thật chính là những món bảo địa mà
ngươi nói.”
“Con rối đó chính là Tiên Mẫu mà ngươi quen biết.”
Thành ca hết sức kinh ngạc: “Nữ nhân đó thế mà lại là con rối ư?”
Hắn còn luôn tưởng rằng Tiên Mẫu chính là hóa thân của Thiên Đạo Tiên giới
nữa kìa.
Diệt Dương Thiên tôn khẽ lắc đầu: “Con rối chỉ là cách mà bọn ta gọi nàng, bản
thể của nàng là món vật quý thứ mười bốn của Thiên Đạo, tên là Bà Sa Ngọc
Nhân.”
“Hả? Nàng vậy mà lại là một món binh khí?”
Một vị tôn giả trong điện nhẹ gật đầu: “Không sai, năm đó khi Nguyên Tiên
giới tranh đoạt Thiên Đạo, chủ yếu là chiến đấu với nàng.”
“Bản thân Thiên Đạo cũng sẽ không chủ động tấn công sinh linh.”
“Nhưng vì để tự vệ, Thiên Đạo đã tạo ra nhóm vật quý đó.”
“Mà sở dĩ Thiên Đạo khó đoạt, đó cũng là vì có mười bốn món Thiên Đạo chí
bảo cản trở, hơn nữa còn vì các chân giới khác ngáng chân tranh giành lẫn
nhau…”
“Mà trong mười bốn món Thiên Đạo chí bảo, tuy rằng mỗi mười ba món khác
cũng có linh tính, thần diệu vô song, nhưng khó đối phó nhất vẫn là Bà Sa Ngọc
Nhân này.”
Thành ca vô cùng hứng thú hỏi: “Nàng rất lợi hại sao?”
Một vị tôn giả khác gật đầu cái rụp trả lời: “Nếu chỉ có mười ba món vật quý
kia thì bọn ta sớm đã thành công. Dù sao mấy vật quý có linh tính đó chung quy
cũng chỉ là vật chết khô khan, sao mà đấu lại đầu óc suy tính của các tộc sinh
linh.”
“Sự tồn tại của Bà Sa Ngọc Nhân mới khiến cho độ khó không ngừng tăng lên
gấp trăm lần.”
“Trong mười bốn món Thiên Đạo chí bảo, Bà Sa Ngọc Nhân là thứ duy nhất có
đầy đủ linh trí, hơn nữa linh trí của nàng còn nổi trội hơn tất cả các sinh linh
khác!”
“Linh trí? Nàng thông minh lắm sao?”
Thành ca cảm giác như hình tượng cứng ngắc lúc đó của Tiên Mẫu và lời nói
này có hơi chênh lệch.
Diệt Dương Thiên tôn trầm giọng nói: “Đúng vậy, nàng chính là kiệt tác của
Thiên Đạo.”
“Bà Sa Ngọc Nhân xảo quyệt, tinh ranh và mưu kế, thấu hiểu tình đời hơn bất
cứ một sinh linh nào, lúc đó có ít nhất tám vị đại năng được xác định là đã chết
dưới âm mưu quỷ kế của nàng.”
Mấy vị đại năng trong lời mà hắn nói, sự tồn tại của họ còn mạnh mẽ hơn Thiên
tôn.
Khương Thành tỏ ra ngây ngốc cả người.
Tiên Mẫu?
Xảo quyệt?
Vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng nổi mà vẽ ra ảo ảnh của Tiên Mẫu.
“Các ngươi thật sự đang nói về Tiên Mẫu sao? Là người này? Mà không phải là
những người khác?”
Mọi người vừa nhìn thấy thì đều đồng loạt gật đầu.
“Không sai, chính là nàng.”
“Một trong những sự tồn tại nguy hiểm nhất ở Nguyên Tiên giới năm xưa!”
“Nếu bị nàng nhắm trúng thì có chết cũng sẽ không biết chết kiểu nào.”
Xùy!
Khương chưởng môn cảm giác có phải thế giới này đã đảo lộn hết rồi không.
“Vì sao trong ấn tượng của ta, Tiên Mẫu lại là kẻ ngốc ngếch, chậm chạp?”
Trước kia, thậm chí hắn còn từng hoài nghi không biết Tiên Mẫu có phải là một
người máy vô cảm hay không.
“Đó là bởi vì hiện tại Thiên Đạo vẫn còn rất yếu.”
Diệt Dương Thiên tônhững hờ nói: “Bà Sa Ngọc Nhân mạnh hay yếu là do sức
mạnh của chính Thiên Đạo quyết định.”
“Hiện giờ còn có tới hai nghìn chín trăm chín mươi sáu căn nguyên chưa trở về,
cho nên Thiên Đạo đã yếu hơn trước rất nhiều.”
“Vậy nên mấy ngày nay, những món vật quý đó cũng còn lâu mới đạt được tới
uy năng như thời hưng thịnh, nhờ đó mà trong những ngày này, Thiên tôn của
bọn ta mới có cơ hội để tranh đoạt.”
Nếu là Nguyên Tiên giới trước đây, cảnh giới của Thiên tôn vốn dĩ không có đủ
năng lực để cướp đoạt Thiên Đạo.
Thậm chí đến cả tư cách khai chiến còn không có.
Khi ấy người tranh đoạt Thiên Đạo đều là các đại lão cực kì hùng mạnh.
“Thời điểm mà ngươi gặp được Tiên Mẫu cũng chính là thời kì mà chưa có căn
nguyên nào đến cả, khi ấy trạng thái của nàng suy yếu nhất, kéo theo linh trí
cũng bị hạ xuống mức độ thấp nhất.”
Hóa ra là như vậy!
Khương Thành bừng tỉnh hiểu ra.
Khó trách lần trước khi hắn kết nối với Băng giới, lại tự dưng cảm giác Tiên
Mẫu đã trở nên nhân tính hóa không ít.
Mẹ nó, cẩn thận ngẫm lại, nếu như tất cả ba nghìn căn nguyên của chân giới đều
trở về, thật không biết nàng sẽ biến thành bộ dạng gì?
“Bà Sa Ngọc Nhân là một món Thiên Đạo chí bảo, bản thân nàng còn có một bộ
phận hoàn chỉnh của lực Thiên Đạo.”
“Mà bởi vì sự tồn tại của nàng, mười ba món vật quý khác của Thiên Đạo đều
được điều động.”
“Cho nên dạo này bọn ta vẫn luôn không thể tấn công vào bên trong.”
Đây là vấn đề nan giải mà tam đại Chân giới m, Dương, Hỏa đều gặp phải gần
đây.
Tuy rằng sau khi có Thiên Đạo, cảnh giới của bọn họ cũng được mở rộng, có
thể tiếp tục đột phá.
Nhưng khi Thiên Đạo hóa mạnh thì uy lực của Thiên Đạo chí bảo cũng sẽ hóa
mạnh.
Mà nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đến khi những chân giới khác lần lượt kéo
đến, từng bước gia tăng căn nguyên, Thiên Đạo trở nên mạnh mẽ, mười bốn
món Thiên Đạo chí bảo đó lại càng trở nên mạnh hơn.
Tới khi đó, hy vọng cướp được Thiên Đạo lại càng xa vời.
“Thiên Đạo chí bảo mạnh đến vậy sao?”
Theo như lời miêu tả của bọn hắn, Khương Thành biết được những món vật quý
đó chưa từng bị ai thu thập.
Chỉ dựa vào uy lực của mười mấy món binh khí của mình mà đã có thể hủy
thiên diệt địa.
Vậy nếu những ngày này, mấy món vật quý kia rơi vào tay hắn, há chẳng phải
sẽ trực tiếp vô địch luôn sao?
“Đúng vậy, uy năng của Thiên Đạo chí bảo, không thuộc về bất cứ một loại quy
tắc nào.”
“Chúng xuất hiện một cách tự nhiên, mang sức mạnh của Thiên Đạo thần bí khó
lường.”
“Không thể nào chống đỡ, không thể nào đánh vỡ!”
Vào thời kỳ viễn cổ Nguyên Tiên giới, những vị đại năng kia quả thật có biện
pháp đối phó với Thiên Đạo chí bảo.
Thế nhưng đó là tình báo cơ mật, ngay cả bọn họ còn không biết được nhiều,
huống chi là càng không thể tiết lộ cho một kẻ địch giết chết cả tông môn như
Khương Thành.