nguyên kiếm lần nữa.
Hắn phát hiện căn nguyên này cũng không bài xích hắn nữa.
Hắn có thể thoải mái lăn qua lộn lại tùy ý ở trong căn nguyên đặc biệt nguy
hiểm này giống như căn nguyên băng năm xưa vậy.
Chỉ có điều…
“Tại sao ta vẫn chưa nhận được sự công nhận của căn nguyên kiếm?”
Ca này cũng chẳng thèm nghĩ xem, hơn hai mươi ngàn lần vung kiếm này của
hắn
đều được coi là tấn công.
Sao căn nguyên kiếm có thể công nhận một người ngày nào cũng tấn công nó,
lại
còn muốn nó coi hắn là người nhà được chứ?
Nhưng, sau khi hắn sử dụng được kiếm đạo hoàn mỹ, cuối cùng căn nguyên
cũng
ngầm thừa nhận hắn có tư cách cùng đứng một chỗ với nó rồi.
Nên bây giờ hắn mới có thể đi qua đi lại không bị cản trở gì ở đây.
Thành Ca không hề biết những điều này, thậm chí hắn còn chẳng có tí tự giác
nào mà đi hỏi hệ thống.
Nhưng đối với những vấn đề nằm ngoài phạm vi nghiệp vụ, hệ thống căn bản
không
có câu trả lời.
Thế là Thành Ca chỉ đành thu kiếm lại, đem theo hơn hai mươi ngàn ý cảnh
kiếm
đạo nhận được lần này, “tiếc nuối” trở lại Thiên Đạo kiếm hải phía trên.
Trong ấn tượng của hắn, diện tích của Thiên Đạo kiếm hải gần như là vô biên.
Nhưng lần này hắn bơi từ dưới nước lên bên trên, mới phát hiện ra nơi hắn ở
chỉ là một cái hồ nhỏ mà thôi.
Ở bên hồ có những ngọn núi trọng điệp nối tiếp nhau, cảnh sắc động lòng
người.
Phía xa xa còn có thể nhìn thấy đình đài lầu gác, lầu quỳnh điện ngọc cực kỳ
đẹp đẽ tráng lệ.
“Chỗ này chắc là Đế Kiếm Tinh nhỉ?”
Hắn bơi đến chỗ bờ, thì phát hiện sau khi rời khỏi mặt nước, mặc dù vẫn chưa
thể liên kết với các quy tắc căn nguyên khác, nhưng đã có thể điều động Tiên
lực và Thần hồn một cách bình thường rồi.
Khẽ cảm nhận một chút, hắn liền phát hiện ở xung quanh đây vẫn còn hàng
ngàn
hàng vạn cái hồ tương tự, chỉ là độ lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
Xem ra Thiên Đạo kiếm hải trước đây đã bị chia cắt phân tán ra rồi.
Xuôi dọc theo bờ hồ, hắn vô cùng thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
“Thu Vũ Tuyền đúng là biết bài trí đó.”
“Chăm chút chỉnh sửa chỗ này cũng có tí hình tí dạng rồi đấy!”
Chưa bay được bao xa, hắn đã nghe thấy tiếng người lúc gần lúc xa truyền đến
từ trên bầu trời phía xa xa.
“Căn nguyên kiếm thực sự sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?”
“Có Thiên Đế ở đây, chuyện này cũng chẳng đến lượt chúng ta lo lắng.”
“Đúng thế, chúng ta không cần phải nghĩ nhiều làm gì.”
“Đúng rồi, lần tuyển chọn Tinh quân nhị đẳng này, các ngươi cảm thấy ai có thể
qua ải?”
Ở trên đầu hắn thế mà lại có người?
Hắn ngửa đầu lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một màn sương mù dày đặc tối tăm
mờ mịt.
Trải dài vô tận, như thể bao trùm lên cả thế giới.
Hắn cẩn thận cảm nhận, cũng chẳng cảm thấy được cái gì.
“Kỳ lạ rồi nha.”
Với tính khí của Thành Ca, đương nhiên là không thể khoan dung cho việc có
người ở trên đỉnh đầu hắn.
Thế là hắn bay lên trên đó.
Hắn vừa bay lên, mới phát hiện ra có gì đó sai sai.
Vừa mới rời khỏi mặt đất, đã phải nghênh đón sự tấn công.
Sự tấn công đó vô hình, không phải là sinh linh, cũng không phải là trận pháp,
cấm chế đặc biệt, nhưng lại ẩn giấu ý cảnh kiếm đạo.
Xem ra lại là “đặc sản” của Đế Kiếm Tinh rồi.
“Có tí thú vị rồi đây.”
Ý cảnh kiếm đạo này chẳng qua cũng chỉ có lưỡng trọng mà thôi, phân thành
Cực
Lạc kiếm tâm và Thổ hệ kiếm tâm.
Thậm chí hắn còn chẳng buồn rút kiếm, lười không muốn lấy kiếm đạo đấu với
kiếm đạo.
Chỉ xua xua tay, là đã nhẹ nhàng đánh cho tan tác rồi.
Bởi vì đối với hắn của hiện tại mà nói, loại ý cảnh này quá thấp kém.
Hắn biết rõ ràng kiếm đạo này hình thành như thế nào, bên trong bí ẩn thế nào,
có đặc điểm gì, có nhược điểm ra sao…
Nếu như có thể, hắn có thể dùng cả chục ngàn phương thức để phá giải nó.
Cứ thế tiếp tục bay thẳng lên phía trên, mới mười mấy trượng sau đó, hắn lại
gặp phải công kích.
Lần này là ý cảnh kiếm đạo tam trọng.
Cũng đột nhiên xuất hiện như thế, cũng vô hình như thế.
Nếu như không có đủ lĩnh hội với kiếm đạo, thậm chí còn chẳng biết là nó đến
từ phương hướng nào.
Nhưng trước mặt Khương Thành, thế này nhiều nhất cũng chỉ là nâng cấp từ
trình
độ mẫu giáo lên trình độ của lớp một mà thôi.
Hắn vẫn không cần rút kiếm như cũ, nhẹ nhàng đánh tan.
Lúc này, những âm thanh mà hắn nghe thấy cũng các nhiều và càng hỗn tạp
hơn.
“Vòng này tổng cộng có 225 vị cao thủ lọt vào vòng, cuối cùng chỉ có năm
người
có thể bộc lộ tài năng thôi, đây là khảo nghiệm cuối cùng rồi.”
“Cạnh tranh khốc liệt quá…”
“Đó là đương nhiên, hơn hai trăm người này gần như đều là cảnh giới Đạo Tôn,
suy cho cùng thì vị trí Tinh quân nhị đẳng của Đế Kiếm Tinh cũng quá hấp
dẫn.”
“Đúng thế, cho dù có thắng lợi bước ra từ cuộc tuyển chọn này, cũng không đại
biểu cho việc có thể được chọn.”
“Nhiều nhất Đế Kiếm Tinh cũng chỉ có thể có hai vị Tinh quân nhị trọng, cuối
cùng còn phải xem Đế Kiếm Tinh chủ đồng ý chọn ai.”
Khắp nơi đều là tiếng nghị luận bàn tán sôi nổi.
Những âm thanh này đến từ bốn phương tám hướng trên khắp bầu trời cao,
khiến
cho hắn càng nghe càng thấy kinh ngạc.
Chuyện gì vậy?
Sao nghe cứ như đang tiến hành cuộc thi gì đó nhỉ?
Hắn vẫn là người rất thích náo nhiệt, thế là hắn lại tiếp tục hướng lên phía
trên mà bay lên.
Không bao lâu sau, hắn lại gặp phải sự tấn công lần nữa.
Nhưng lần này là ý cảnh kiếm đạo tứ trọng.
Cứ như thế, mỗi lần hay bay lên được một đoạn, là lại gặp phải một đợt tấn
công.
Những lần tấn công này đều là ý cảnh kiếm đạo thuần chất.
Đến nơi cao nhất, đã đạt đến ý cảnh kiếm đạo thất trọng.
Hắn vẫn phất tay áo như cũ, là đã nhẹ nhàng phá tan rồi.
Bởi vì ý cảnh kiếm đạo thất trọng này, vừa hay lại là ý cảnh kiếm đạo mà trước
đây hắn đạt được…
Cuối cùng, phía trên hắn đột nhiên mở ra.
Thứ xuất hiện trong tầm mắt hắn, là khán đài trên không trùng trùng điệp điệp
lít nha lít nhít nhìn không thấy rìa đâu.
Những khán đài này vây quanh một thung lũng rộng lớn.
Mà thung lũng này, chính là vị trí mà vừa nãy hắn bay lên.
Những cái hồ và dãy núi nằm rải rác bên dưới, đều thuộc phạm vi của thung
lũng.
Hắn cúi đầu nhìn lại lần nữa, thì phát hiện thung lũng đó trời quang mây tạnh,
tươi sáng rực rỡ.
Cũng không biết là bọn họ đã dùng cách thức đặc biệt thần kỳ gì, cho dù có
dùng Thần hồn cũng rất khó cảm nhận được tình hình ở bên trong.
Lại nhìn về phía những khán đài xung quanh, những Tiên nhân đang ngồi vây
xem
ở đó, nhiều không đếm xuể.
Âm thanh mà lúc nãy hắn nghe được cũng là do bọn họ phát ra.
Lúc trước những người này vẫn luôn nhìn xuống phía dưới, mặc dù chẳng nhìn
thấy cái gì, nhưng có thể đợi kết quả của khảo hạch tuyển chọn này ở khoảng
cách gần.
Khi Thành Ca đột nhiên lao ra khỏi màn sương trong thung lũng, tất cả mọi
người như bùng cháy.
“Người đầu tiên!”
“Cao thủ đầu tiên thông qua khảo hạch đã xuất hiện rồi!”
Tất cả ánh mắt, đều tập trung về phía hắn.
“Trời ơi, nhanh như thế sao?”
“Mới trôi qua được bao lâu chứ? Mới có ba ngày thôi đúng không? Thế mà đã
có
người thông qua tuyển chọn rồi?”
Mặc dù khảo hạch tuyển chọn Tinh quân nhị đẳng này, chỉ lấy top năm, không
chọn ra người đứng nhất.
Nhưng người đầu tiên ra ngoài, trong mắt mọi người, chính là người đứng đầu.
“Nghe nói khảo hạch này có tận bảy trọng cơ, sao có thể thông qua nhanh như
thế được nhỉ?”
“Muốn vượt qua được khảo nghiệm ý cảnh kiếm tâm thất trọng, cho dù bản thân
người đó cũng đạt đến cấp độ đó, nhưng không có đủ thời gian thì cũng không
làm được đúng không?”
Điều mà bọn nó hói thực ra là “thông qua” chứ không phải là “phá vỡ”.
Nếu như có thể thể hiện đủ thiên phú và sức mạnh ở trong khảo nghiệm của ý
cảnh, nhận được sự công nhận, thì có thể thành công qua ải.
Dẫu sao thì kiếm đạo thất trọng cũng đã có đến mấy nghìn loại rồi.
Cho dù là kiếm tu có ý cảnh kiếm đạo bát trọng đi chăng nữa, cũng không dám
nói mình có thể phá vỡ khảo hạch ý cảnh thất trọng.
Bởi vì xác suất cao là sẽ gặp phải kiếm tâm mà bản thân chưa từng dung hợp
lần
nào.
Bọn họ vẫn chưa biết Thành Ca đến kiếm cũng chẳng rút ra đã đánh tan tác cái
khảo nghiệm đó rồi.
Càng không biết rằng cả quá trình Ca này không hề rút kiếm, hơn nữa cũng chỉ
mất có mất chục giây mà thôi.
Mới ba ngày đã “thông qua khảo nghiệm”, điều này đã đủ để khiến tất cả mọi
người sốc tận óc rồi.