“Rượu mời thế nào? Rượu phạt ra sao?”
“Rượu mời chính là ngoan ngoãn tiếp nhận sắc phong, theo bọn ta tới Tiên Cực
đại lục!”
“Niệm tình ngươi còn thiếu hiểu biết, thánh địa sẽ tha thứ không phạt ngươi tội
ăn nói xằng bậy.”
“Về phần rượu phạt…”
Khánh Việt Thánh Chủ lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi cảm thấy đám Phi
Tiên môn này của ngươi chịu nổi lửa giận của thánh địa sao?”
Câu này vừa bật ra đã khiến rất nhiều người của Phi Tiên môn biến sắc.
Bọn họ cực kì tin tưởng vào sức chiến đấu của Khương Thành.
Nhưng hình như đối thủ lần này hơi quá sức một chút, Thánh Chủ đỉnh phong
và Thánh Tôn đều vượt ngoài khả năng mất rồi.
Khương Thành không nổi giận, chỉ nhìn thật sâu vào mắt Khánh Việt.
“Về nói lại với Thánh Tôn nhà ngươi, sau này phải kẹp chặt cái đuôi một chút,
có một số người hắn không thể đụng chạm đến.”
“Nếu lần sau lại xúc phạm ta bằng thứ sắc phong này thì chuyện sẽ không còn
đơn giản như vậy.”
“Cơn thịnh nộ của các ngươi chỉ là một trò cười, nhưng chắc chắn hắn không
chịu nổi lửa giận của ta đâu.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều chết sững người.
Đoan Phong và Thiên Hợp chẳng còn hơi sức kêu ca nữa.
Thánh Tôn không chịu nổi lửa giận của ngươi?
Đại lão, có phải khẩu khí của ngươi hơi thái quá rồi không?
Ai không biết còn tưởng ngươi là Cổ Thánh ấy chứ.
Khánh Việt đần thối mặt, như thể có nằm mơ cũng không ngờ Khương Thành
lại nói ra những lời thế này.
“Ha? Ngươi đang đe doạ Thánh Tôn ư? Ha ha ha ha…”
Có lẽ là bởi nó hoang đường quá mức nên hắn giận quá hoá cười.
Đám Vô Hoàn đứng bên cạnh hắn cũng lắc đầu theo.
“Cuối cùng ta cũng hiểu thế nào là ếch ngồi đáy giếng rồi.”
“Sự ngu dốt có thể dẫn đến tự kiêu, xem ra hắn chính là một ví dụ điển hình.”
Sau khi cười đã đời, Khánh Việt bỗng sầm mặt.
“Hôm nay ngươi cũng phải đi, không muốn cũng phải đi!”
“Chưa có ai dám từ chối nhận sắc phong của Ngự La thánh địa bọn ta!”
Nhiệm vụ lần này của hắn là lừa Khương Thành qua Tiên Cực đại lục, chắc
chắn hắn phải hoàn thành nó. Bằng không lúc về hắn biết báo cáo lên trên thế
nào.
“Ngươi từ chối thiện chí của bọn ta, có nghĩa là muốn trở thành kẻ địch của
nhau.”
Hắn cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao quét qua bốn người đứng quanh.
“Có lẽ các ngươi nghĩ đây là chuyện của mình Khương Thành.”
Nhưng ở trước Ngự La thánh địa, không ai được đứng ngoài cuộc, tất cả những
người có mặt ở đây hôm nay đều sẽ bị chôn chung bởi sự ngu xuẩn của hắn!”
Hắn đang dùng Phi Tiên môn làm cái cớ bắt ép Khương Thành.
Sự ngông cuồng của bản thân ngươi sẽ huỷ diệt cơ nghiệp Phi Tiên môn, làm
hại tất cả mọi người.
Vậy nên ngoại trừ việc tiếp nhận thì ngươi không còn lựa chọn nào khác.
“Tiểu lão đệ, ngươi đang thu hẹp đường lui của mình đấy.”
Thành ca thở dài.
“Vốn định cho các ngươi được trở về, nhưng rốt cuộc ngươi càng lúc càng tỏ ý
muốn tìm đường chết, có kéo cũng chẳng kéo được.”
“Ý ngươi là gì?”
Khánh Việt biến sắc, sau đó tầm mắt liên tiếp bị lấp đầy bởi đạo hải.
Hiện giờ thứ hắn cảm nhận được không phải là cơn tức mà là cảm giác hoang
đường.
Trong phạm vi của Tiên Võ châu, ngoại trừ Hám Thiên cung ra còn có kẻ dám
ra tay với mình?
Chán sống rồi hả?
Sau một thoáng kinh ngạc, hắn càng tỏ ra khinh thường.
Dùng đạo hải để đánh với thánh giới của ta?
Không phải đang đùa chứ?
Mặc dù hắn từng nghe Tử Tà Thánh Chủ thuật lại, nghe kể về chiến tích của
Khương Thành nhưng thâm tâm hắn cho rằng Tiên Cực đại lục lúc nào cũng
xuất sắc hơn kẻ khác một bậc, khiến hắn cảm thấy mình ưu việt hơn hẳn người
ta, từ trước đến nay hắn chưa từng coi trọng các cao thủ ở đại lục khác.
Hắn chỉ nghĩ đó là một sự nói quá thôi.
Dựa vào đâu mà cứ phải là Thánh Chủ đỉnh phong mới áp chế được Khương
Thành?
Đám Thánh Chủ phế vật ở Thương Lan đại lục không làm được nhưng chưa
chắc Thánh Chủ bên Tiên Cực đại lục bọn ta cũng sẽ thất bại!
Việc gì phải bày vẽ phiền phức như thế, lại còn lấy chức hộ pháp ra nhử mồi
hắn?
Hắn thực sự không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này cho lắm, nhưng vẫn làm vì
được Thánh Tôn và chưởng môn giao phó mà thôi.
Lúc này Khương Thành đã ra tay, hắn có thể đánh trả một cách danh chính ngôn
thuận rồi.
“Là do ngươi ép ta đấy!”
Hắn thúc giục nguyên thuật ngũ thập ngũ trọng hoá thành một đoá sen hồng,
nhanh chóng bung nở.
Cùng lúc ấy, nguyên hồn cuồn cuộn cũng trực tiếp thâm nhập vào hồn hải của
Khương Thành.
Theo hắn thì đám Thánh Chủ Thương Lan đại lục trước đó chỉ là hạng xoàng,
không thiện chiến chút nào.
Hãy để chính ta dạy các ngươi cách nghiền nát một tên Đạo Thần!
Sau đó, hắn thấy ba trăm toà căn nguyên thần đài nhấp nháy như cả trời sao,
nhanh chóng dung hợp với nhau.
Ba trăm toà?
Khánh Việt suýt thì hoảng hồn.
Nhìn nhầm rồi à?
Trên đời này làm gì có chuyện như vậy?
Không thể nào!
Chắc chắc là huyễn thuật!
Hào quang của căn nguyên thần đài chỉ loé lên trong chớp mắt, sau đó lập tức
biến thành một chiếc lông vũ trắng muốt.
Sợi lông vũ ấy nhẹ nhàng đung đưa, đáp xuống thánh giới của Khánh Việt.
Thoạt nhìn, lông vũ bay xuống rất chậm, có lẽ mắt thường cũng có thể dễ dàng
nhìn rõ quỹ đạo rơi của nó.
Nhưng điều đáng kinh ngạc chính là nó đã tiếp xúc với Thánh giới khi chưa ai
kịp có phản ứng.
Dường như vô số quy trình đã thầm bị lược bỏ, nhảy thẳng đến hình ảnh của
mười mấy giây sau mà mọi người đang nghĩ đến.
Bùm!
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, Thánh giới bị tan thành vô số mảnh vụn.
Chiếc lông vũ trông có vẽ vô cùng nhẹ nhưng lại mang theo sức mạnh khổng lồ
vô biên.
Ngay trong khoảnh khắc tiếp xúc đầu tiên, nó đã nghiền nát Thánh giới chứa
đựng thần uy cuồn cuộn!
Nhưng chính lúc này, đoá sen hồng đang bay thẳng về phía Khương Thành cũng
đã chạm đến đạo hải.
Đạo quy tắc được khởi động, dễ dàng gạt bỏ một luồng căn nguyên hỏa trong
đoá sen, nguyên thuật ngũ thập ngũ trọng tan thành mây khói, như thể chưa
từng xảy ra chuyện gì.
Phụt!
Thánh giới bị huỷ hoại, Khánh Việt bị phản phệ dữ dội, đạo tâm bị chấn động
nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.
Song điều đả kích lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
Nguyên hồn đang xâm nhập vào hồn hải của Khương Thành chưa kịp thể hiện
uy lực thì đã một ngọn núi lớn đè ngang.
Nó bị nghiền nát tại chỗ, không có chút tàn hồn nào kịp lẩn tránh.
Đến tận giờ phút này, Khánh Việt mới nhận ra kẻ bị nghiền ép triệt để không
phải Khương Thành, mà chính là mình.
Tên Tử Tà Thánh Chủ chết dẫm đã nói dối.
Hắn đã hạ thấp thực lực của Khương Thành một cách rất nghiêm trọng!
Làm gì có chuyện Thánh Chủ đỉnh phong có thể dễ dàng xử lý sự tồn tại đó?
Tiếc là mình không còn cơ hội nói ra toàn bộ sự thật nữa rồi.
Bởi vì ngoài nguyên thuật, đạo quy tắc và thần hồn ra thì Khương Thành còn
phát động vào mặt ý thức.
Thần hồn và đạo đều bị phá huỷ, Khánh Việt bị trọng thương, hoàn toàn không
có khả năng chống cự, ý thức bị xoá bỏ một cách nhẹ nhàng.
Kiếm quang loé sáng, đầu người bay lên.
Thánh tử thứ ba của Ngự La thánh địa chết đi.
Cả quá trình nhìn thì phức tạp nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong chưa đầy một
giây.
Mãi đến lúc này, bốn tên Thánh Chủ còn lại của Ngự La thánh địa mới ý thức
được chuyện gì vừa xảy ra.
“To gan!”
“Muốn chết hả!”
Ngay khi những tiếng gầm và tiếng quát đinh tai ấy vừa bật ra, họ đã rơi vào
phạm vi tấn công của Khương Thành.
Nếu đã giết thì phải giết sạch.
Khương Thành thấy rất bất mãn vì nguyên thuật tam bách trọng đã hoá thành
lông vũ.
Nhìn vẻ ngoài chẳng uy phong gì cả, còn không ngang tàng bằng cái búa lớn
màu xanh do nguyên thuật bách nhị thập trọng biến thành.
Song uy lực của nguyên thuật không hề liên quan gì với hình thức bên ngoài.
Lông vũ được biến ra từ nguyên thuật mạnh một cách bất thường, cứ đáp xuống
đầu ai là Thánh giới kẻ đó sẽ sụp đổ.
Khương Thành chỉ sử dụng bốn lần mà bốn tên Thánh Chủ còn lại đã chết sạch.