“Nếu các ngươi đã không muốn bồi thường thì chỉ có thể để ta tự lấy thôi.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, những thần quan kia lại càng cười lớn hơn.
Có người thậm chí còn cười ra nước mắt.
“Ha ha ha ha, tên này là tên kì lạ từ đâu ra thế?”
“Một Thánh Tôn đứng trước mặt bốn Chính Thần còn chủ động rút kiếm ra uy
hiếp, hắn có biết bản thân mình đang làm gì không?”
“Có lẽ do trước đây được Thánh hoàng sủng ái nên khiến hắn lên tận mây,
tưởng rằng những người khác cũng sẽ nhượng bộ hắn.”
“y da, để ta cười thêm chốc nữa đi, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy được hạn cực
phẩm như thế…”
Dương Đình Chính Thần lại không hề cười.
Vừa rồi thấy một mình Khương Thành lên đây, hắn căn bản không muốn khai
chiến, còn tưởng rằng lên đây để đầu hàng.
Bây giờ hắn cảm thấy bản thân mình bị chơi khăm rồi.
Thời gian quý báu lại lãng phí trên người tên ngu xuẩn này.
“Xem ra Đông Trúc đảo các ngươi lại phải thay minh chủ rồi.”
Hắn nhẹ nhàng huơ tay.
“Giết hắn, ném xác hắn xuống đi.”
“Cảnh cáo những người ở phía dưới, không đầu hàng thì sẽ bị như thế.”
Thế là bốn Thiên Thần của Túc Vân cung tranh nhau ra trận, không ai thèm
nghe ai mà phát động công kích về phía Khương Thành.
Trong mắt bọn họ, chuyện này giống như kiểu dùng pháo cao xạ giết muỗi.
Bốn Thiên Thần “hầu hạ” một Thánh Tôn như ngươi là một đãi ngộ quá mức
bình thường rồi.
Sau đó thì không còn sau đó nữa.
Thành ca lười phải thi triển nguyên thuật, chỉ mở thánh giới ra, âm thầm phát
động xung kích về phía bốn người này.
Linh ý tử sắc thập tam trọng của hắn có lực sát thương hoàn toàn không thua gì
thập tứ trọng.
Ý thức của bốn Thiên Thần đương nhiên không đỡ lại nỗi, chỉ có thể dựa vào
thần đạo mà chống chọi.
Nhưng bọn họ nào có phải Chính Thần có được đạo ấn đâu, trước thánh giới
phiên bản biến thái của Khương Thành, chút thần đạo kia nào có chỗ dùng sức.
Có hai người vừa rồi điều động một bộ phận thần đạo đến biển ý thức, thánh giớ
bên này đã lập tức sụp đổ.
Thánh giới vừa vỡ, đạo tâm cũng theo đó bị phẩn phệ, vòng phòng ngự trùng
trùng của hai người trong thoáng chốc bị phá vỡ vô số lần.
Cơ hội như vậy Khương Thành sao có thể bỏ qua được, Nhân Quả kiếm giống
như thích khách đang chờ sẵn, vừa lên đã thu dọn bọn họ.
Cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi, không hề gặp trắc trở gì.
Cho người ta có cảm giấc như hai bên đang xung kích nhau, sau đó hai Thiên
Thần chủ động gỡ bỏ thánh giới và màn chắn tiên lực lại, chỉ động đưa đầu đến
dưới kiếm của Khương Thành.
Đối mặt với một biến cố như thế, Dương Đình Chính Thần cũng không kịp trở
tay.
Chờ đến lúc hắn muốn chen tay vào, cứu lấy hai bộ hạ Thiên Thần thì hai cái
đầu đã bay tít lên cao rồi.
Mà đồng thời lúc này, hai Thiên Thần còn lại cũng từ trên cao ngãn xuống, rồi
cũng không còn chút hơi thở thoi thóp nào nữa.
Thánh giới của hai người trước khi chết vẫn chưa vỡ nên khi rơi xuống vẫn còn
toàn thây.
Hai Thiên Thần này không rút thần đạo từ thánh giới bên này về biển ý thức để
phòng ngự, vậy nên ý thức trực tiếp bị linh ý của Khương Thành kích cho loạn
xà ngầu.
Và rồi sau đó linh ý của Thành ca vừa chuyển, giết vào hồn hải vô ý thức của
hai người, khiến chủ hồn của bọn họ cũng bị hủy diệt.
Trận chiến đấu nhẹ nhàng khiến người ta phát giận.
Còn chưa đến một giây, toàn bộ bốn Thiên Thần đã táng mạng.
Cho đến lúc này, thần đạo của Dương Đình Chính Thần mới chỉ vừa động đến
thánh giới của Khương Thành mà thôi.
Hắn cũng không cần phải tiếc nuối vì bản thân phản ứng chậm nữa.
Bởi vì cho dù hắn có đến kịp cũng không thê rphas vỡ được thánh giới của
Khương Thành, vẫn không thể cứu được bốn Thiên Thần kia.
“Ngươi!”
Khi bốn thi thể rơi trước mặt mình, hiện trường vừa rồi còn vang lên tiếng cười
cợt đã im lặng như chết.
Tất cả mọi người hoặc là ngơ ngác, hoặc là kinh ngạc như thể nhìn thấy quỷ
vậy.
Bốn Thiên Thần kia rất mạnh đấy!
Nói về thực lực thì còn mạnh hơn đa phần trong số bọn họ nữa.
Vậy mà vừa mới bắt đầu trận chiến đã bị giết trong tích tắc rồi, chuyện này làm
sao có thể chứ?
Cho đến thời khắc này, bọn họ cuối cùng mới ý thức được Khương Thành hình
như không phải là trò cười.
Hắn đúng thật sự có thể có tư cách một mình đương đầu.
“Ngươi đã làm gì rồi?”
Dương Đình Chính Thần không còn giữ được sự điềm tĩnh nữa, đôi mắt hiện ra
sự nghi ngờ.
“Ngươi che giấu thực lực, ngươi cũng là Cổ Thánh?”
Nói thật lòng thì Cổ Thánh cũng không thể nào trong chớp mắt giết chết bốn
Thiên Thần được.
Nếu như khoảng cách giữa hai người lớn đến như vậy thì trong lúc chiến đấu,
Thiên Thần căn bản không có tư cách mà ra sân chứ đừng nói gì đến Thánh Chủ
đỉnh phong.
Dương Đình Chính Thần đương nhiên sẽ không thừa nhận Khương Thành còn
mạnh hơn cả Cổ Thánh rồi.
Vậy nên hắn có phần nghi ngờ có phải một cường giả đỉnh cấp nào đó đang âm
thầm giúp đỡ Khương Thành không.
“Thánh Hoàng đến rồi đúng không?”
“Vô Định Cố Thánh cũng đến rồi chứ gì?”
Hai người này đều là “chỗ dựa của Khương Thành” được ngoại giới công nhận,
thực lực cao thâm khó lường.
Nếu như vừa rồi có bọn họ âm thầm ra tay thì cái chết kì lạ một cách chớp
nhoáng của bốn Thiên Thần kia có thể hiểu được rồi.
“Bảo bọn họ ra đây đi, tốt xấu gì cũng là nhân vật có mặt mũi tiếng tăm, giả
thần giả quỷ còn ra gì nữa chứ.”
Lúc nói lời này, ba Chính Thần còn lại cũng lũ lượt dùng thần niệm không
ngừng cảm nhận xung quanh.
Thử xem có tìm được hai cường giả đỉnh cấp kia không.
Chuyện này khiến Khương Thành không thoải mái chút nào.
Mẹ nó chứ, rõ ràng là chiến tích của mình, sao lại đến lượt Thánh Hoàng và Vô
Định Cổ Thánh nhảy ra rồi?
Hắn có thể giết chết bốn Thiên Thần trong nháy mắt chỉ vì một loạt năng lực đó
quá đặc biệt.
Đối mặt với Thánh Tôn và Thiên Thần, cho dù là binh khí hay thần hồn, thánh
giới và nguyên thuật gì cảu hắn, toàn bộ đều chiếm ưu thế áp đảo cả.
Còn về thể hệ linh ý của Thiên tộc lại càng là sát chiêu không lỗ hổng nữa.
Những ưu thế này xếp chồng lên nhau, trong nháy mắt có thể phá vỡ thế cân
bằng, giết chớp nhoáng cũng là chuyện nước chảy thành sông thôi.
Nhưng mà sự thật bí mật này hắn không rảnh đâu mà phổ cập cho kẻ địch.
“Vậy các ngươi cứ từ từ mà tìm đi.”
Bỏ lại câu nói này, hắn xách kiếm giết về phía Dương Đình Chính Thần.
Dương Đình Chính Thần vội vàng tiếp chiêu.
Mà ba Chính Thần còn lại vốn chẳng hề đến giúp đỡ.
Bọn họ vẫn còn đề phòng Thánh Hoàng và Vô Định Cố Thánh không hề tồn tại
nơi góc tối, nào dám sơ ý hành động.
Còn về những Thiên Thần của Túc Vân cung kia cũng không dám can dự vào
trận chiến như vậy.
Hiện trường vừa rồi của bốn Thiên Thần kia bày ra trước mặt đó đã dọa chết
bọn họ rồi.
Vô hình chung, Khương Thành có được một cục diện tốt ngoài dự tính – đấu tay
đôi.
Sức chiến đấu của hắn thật ra mạnh hơn Chính Thần không bao nhiêu.
Linh ý, thần hồn, thánh giới và nguyên thuật có thể nghiền áp được Thiên Thần,
khi gặp phải Chính Thần thì rất khó phá vỡ thế cân bằng, bởi vì Chính Thần có
được đạo ấn thần kì.
Muốn chiến thắng thì cần phí không ít sức lực.
Nếu như lúc này ba Chính Thần kia cùng nhau xông lên vây công thì hắn căn
bản không thể thắng nỗi.
Nhưng đáng tiếc là kẻ địch không làm như thế.
Vậy là Dương Đình Chính Thần dính chưởng.
Khương Thành vấn lấy thánh giới để chạm trán với thần đạo của đối phương,
sau đó không day dưa, trực tiếp thi triển linh ý.
Có được kinh nghiệm đối đầu với Diên Lục Chính Thần của Trọng Liêm cung
trước kia, hắn đã có được cách đánh cố định.
Đầu tiên linh ý xông vào biển ý thức của Dương Đình, dọa cho hắn một phen,
khiến hắn không thể không chuyển dời tinh lực về bảo vệ ý thức của mình.
Sau đó thiên hồn và thánh lực thứ hai, linh ý, ba thứ cùng ra, giết vào hồn hải
của Dương Đình, trực tiếp đoạt lấy chủ hồn của hắn.
Đối mặt với một bộ hợp quyền như thế, vẻ mặt Dương Đình chẳng tốt hơn Diên
Lục gì.
Hắn chỉ kịp hét lên hai tiếng kinh sợ trong hồn hải, sau đó thì chủ hồn bị tiêu
hủy.
Vị Chính Thần cường đại này chết tại đây.