Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao ngươi lại chạy tới đây rồi?”

Đối với người phụ trách chiến khu này, nhóm Lại Bình vẫn không dám vô lễ.

Suy cho cùng thì Chí Tôn có rơi rụng tóc thì vẫn là Chí Tôn.

“Không phải là ngươi phải ở trong pháo đài để phân công các đội ngũ và nhiệm

vụ sao?”

Cuối cùng cũng tìm được “Đệ Nhất Soái đội”, Côn Lưu Chí Tôn suýt chút nữ

đã nước mắt lưng tròng.

Nhưng nghĩ đến hình tượng của bản thân hiện tại, lại cảm thấy hơi xấu hổ trông

muốn gặp người khác.

“Khụ khụ!”

Hắn chỉ sờ vào bộ râu quai nón, giả vờ ho vài cái, cố gắng định hình lại vẻ uy

nghiêm của mình.

“Khương Thành, đội ngũ của ngươi đang làm rất tốt, Ngọc Tấn Đạo Tôn muốn

triệu kiến ngươi.”

“Bây giờ ngươi có thể quay về với ta.”

Nghe tin Đạo Tôn triệu kiến mình, nhóm Lại Bình choáng đầu hoa mắt, suýt

chút nữa đã ngất đi vì phấn khích.

Ngay cả Lẫm Dã Tôn Giả cũng mở to miệng, với vẻ mặt đầy nét khó tin.

Đó chính là Đạo Tôn, thậm chí cả đời hắn còn chưa từng có cơ hội nhìn thấy.

Chứ đừng nói chi đến việc nhận được lệnh triệu kiến đặc biệt.

Thế nhưng Thành Ca lại ngay lập tức lắc đầu từ chối.

“Sắp có một lô gà thịt tự dâng mình đến, làm sao ta có thể rời đi được?”

Trong mắt hắn, kiếm được điểm Thiên Đạo và chiến lợi phẩm quan trọng hơn

bất cứ thứ gì khác.

Đừng nói đến việc được Đạo Tôn triệu kiến, cho dù Thiên Đế có triệu kiến hắn

đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không vứt bỏ thứ đó.

“Ngươi nói cái gì cơ?”

Vẻ mặt Côn Lưu Chí Tôn đầy sự kinh ngạc.

“Đó chính là Đạo Tôn triệu kiến, ngươi lại định chống đối, ngươi bị điên rồi

sao?”

“Ngươi nghĩ mình là ai chứ…”

Hắn còn chưa kịp nói xong thì Khương Thành đã ngắt lời hắn.

“Bọn ta không nhận được Lệnh Tiễn, cũng không nhận được sự hỗ trợ nào từ

chiến khu, nên bọn ta không cần phải nghe bất kỳ lệnh nào từ chiến khu.”

Hắn nhìn Côn Lưu Chí Tôn một cái nhìn đầy ẩn ý.

“Những lời này lúc trước chính miệng ngươi đã nói đấy.”

Côn Lưu Chí Tôn há to miệng, muốn phản bác lại, nhưng lại phát hiện là hắn

nói không cái cái gì.

Đệ Nhất Soái đội không nhận được Lệnh Tiễn, mà chỉ treo tên mình ở chiến khu

Vân Chiêu.

Căn bản là hoàn toàn không quan tâm đến thái độ bên trên, bởi vì bọn họ không

được bất kỳ sự bảo vệ của bên trên.

Mà nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng này lại là do chính hắn.

Nếu như lúc trước hắn thành thật đưa cho Đệ Nhất Soái đội một cái lệnh tiễn,

thay vì sốt ruột chỉ định bọn họ tuân theo lệnh của đội Bá Vân, thì cái tên Thành

Ca lười biếng suy nghĩ nhiều này có thể sẽ nhận nó.

Bây giờ Côn Lưu Chí Tôn có hối hận thì cũng đã quá muộn.

Làm sao bà hắn có thể biết được là đội ngũ này sẽ thần kỳ đến vậy.

“Đây chính là Đạo Tôn…”

“Liên quan gì đến ta?”

Khương Thành nhún nhún vai, chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu được hết tâm tư

của hắn.

“Đạo Tôn giao nhiệm vụ cho ngươi, để ngươi đến mời bọn ta sao?”

Anh đây rất thông minh, tại sao Côn Lưu Chí Tôn lại đến tận đây, rõ ràng là do

không thể không đến.

Vì vậy chính hắn mới là người đang vội, không phải mình.

“Ngươi mời người ta như vậy đó sao?”

“Ngươi!”

Côn Lưu Chí Tôn vừa tức giận vừa lo lắng.

“Ngươi phát điên cái gì vậy?”

“Trận đấu vừa rồi của các ngươi, ta đã nhìn thấy rồi.”

“Ngươi chỉ có một loại Căn Nguyên, vẫn còn là Thiên Tôn, cũng không phải là

Chí Tôn, Đạo Tôn quả thực đoán sai!”

Hắn hung hăn nói: “Những chiến tích mà ngươi có được trước đó, nguyên nhân

chính chính là do ngươi có bí bảo ẩn giấu cảnh giới Thiên Tôn phải không?”

“Cải trang bản thân thành Đế cảnh bát trọng, lừa gạt tai mắt của trận pháp cấm

chế, không thu hút sự chú ý của các Tà Tiên và các Chí Tôn cấp cao.”

“Ngươi cho rằng tất cả Tà Tiên đều là những kẻ ngu ngốc, để ngươi lợi dụng sơ

hở mọi lúc sao?”

“Được rồi được rồi, ngươi nói cái gì cũng đúng hết.”

Thành Ca xua tay: “Ngươi có thể quay về rồi.”

Côn Lưu Chí Tôn suýt chút nữa đã bị tên này chọc cho tức điên.

“Rõ ràng là cao thủ của đối phương chắc chắn sẽ đến ngay lập tức, ngươi ở lại

chỗ này là muốn tìm đường chết!”

Hắn vừa nói xong câu này, phía trên bầu trời xa xăm, ba bóng người đã nhanh

chóng tiếp cận.

Tốc độ của Chí Tôn nhanh đến thế nào.

Ngay sau khi nhận được tín hiệu, Yên Dĩ và Cô Phàm Tôn Chí Tôn đã xuất hiện

trước mặt họ ngay lập tức.

“Chính là bọn họ?”

Sau khi nhìn rõ tình hình của cả đội ngũ, cho dù là Yên Dĩ hay là Cô Phàm hay

là Tam Nhãn Hổ đều trợn tròn mắt

“Đội ngũ này chính là đội ngũ bí ẩn mạnh mẽ kia?”

Yên Dĩ cảm thấy hơi vô lý.

“Chỉ một mỗi Côn Lưu Chí Tôn, những người khác đều là cặn bã yếu ớt?”

“Mà Côn Lưu Chí Tôn dường như không cùng đội với bọn họ.”

Cô Phàm đã quên phụ họa với nữ thần vì quá choáng váng, nhưng theo bản

năng hắn vẫn phản bác một câu.

“Không thể nào!”

“Đội ngũ này yếu đến mức không thể tin được, chắc chắn là đã sai ở chỗ nào

đó.”

Cô Phàm Chí Tôn cảm thấy rất mất mặt.

Chính mình đã tính toán, đã lập luận, đã phân tích lộ trình, cũng đã xác định

phạm vi.

Cuối cùng lại không tìm thấy “đội ngũ bí ẩn mẽ” đó, mà chỉ có một tiểu đội yếu

kém như vậy?

Điều này làm cho mặt mũi của hắn khá là khó chịu.

Nữ thần hẳn là đang thất vọng về bản thân mình đúng không?

Tên Tam Nhã Hổ chết tiệt đó, chắc chắn là đang cười nhạo mình nhỉ?

Hắn cũng không biết rằng Tam Nhãn Hổ vào lúc này đang bận truyền âm.

“Ca?”

Sau khi nhìn thấy Tam Nhãn Hổ Thành Ca cũng không kịp trở tay.

Mặc dù con Yêu Hổ này đã biến đổi thành hình dạng con người, nhưng đặc

điểm dao động của linh hồn và khí tức thì không thể thay đổi.

Hắn vừa nhìn là đã có thể nhận ra.

“Vậy mà lại là cái tên nhà ngươi?”

“Ca, thực sự là ngươi à, chết tiệt chết tiệt!”

Tam Nhãn Hổ kích động đến mức suýt chút nữa đã trực tiếp la lên.

“Ta cứ tưởng là ca đã chết rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, thì ra là ngươi vẫn

còn sống sao!”

“Tại sao ngươi chỉ mới đến Đế cảnh bát trọng vậy, lăn lộn còn thảm hơn cả ta?”

Nhìn thấy cảnh giới hiện tại của Thành Ca, Tam Nhãn Hổ đã tự tin trở lại.

Khương Thành nhếch môi, có trời mới biết tốc độ dòng chảy thời gian bên trong

Không Gian Thiên Đạo lại nhanh như vậy.

Sau khi đi ra, mọi thứ đều đã thay đổi.

“Đúng vậy đúng vậy, ta chỉ mới là Đế cảnh bát trọng mà thôi, chúng ta có nên

luyện tay một chút không?”

“Không cần không cần…”

Tam Nhãn Hổ cũng không ngu ngốc.

Kể từ cái ngày gặp được Khương Thành, chưa thấy hắn ta thua cuộc.

Không phải là đang khiêu chiến vượt cấp thì là đang trên đường đi khiêu chiến

vượt cấp.

“Giữa hai huynh đệ chúng ta nếu phải chọn, ta nhất định phải đứng về phía

ngươi!”

Thành Ca cau mày: “Đã nhiều năm không gặp, tại sao ngươi lại nhập hội đi

chung với Tà Tiên vậy?”

Tà Tiên thực sự không phải là thứ tốt, còn không có điểm mấu chốt hơn cả Tiên

nhân Ma giới năm đó.

“Ca à, ca hiểu lầm rồi, ta không phải là Tà Tiên.”

Tam Nhã Hổ cười một cách kỳ lạ.

“Ha ha ha, ngươi nghĩ sao về Lang Nữ bên cạnh ta?”

Thành Ca cũng đã “có tính lịch sự” mà đánh giá cô gái đó vài lần rồi.

Nghe thấy cũng không thể không thừa nhận: “Xinh đẹp, tuy là Yêu tộc, nhưng

vẫn rất hấp dẫn.”

Thân hình của Yên Dĩ hài hòa, chỗ cần cong thì cong, có thể so sánh được với

Thương Linh, nhưng khí chất hoàn toàn khác với Thương Linh.

Thương Long nữ đế không thích lo toan nhiều việc, có cảm giác như là vô dục

vô cầu.

Mà Yên Dĩ thì ngược lại, đôi mắt của người phụ nữ này chứa đầy tham vọng

làm việc lớn.

“Cho nên ngươi hiểu mà…”

Khóe miệng Thành Ca nhếch lên, sau bao nhiêu năm, bản tính của con hổ này

vẫn không hề thay đổi!

Khi hai người nói đủ chuyện trong bí mật, Côn Lưu Chí Tôn ở đối diện đã gần

như tuyệt vọng.

Hắn đoán là bên phía Tà Tiên kia có thể sẽ có Chí Tôn đến, nhưng hắn không

ngờ rằng sẽ có ba người sẽ đến cùng một lúc.

Mà ba người này, cho dù người nào cũng đều trông không hề yếu.

“Ba vị Chí Tôn, làm sao có thể chứ…”

“Kết thúc rồi.”

Đối mặt với ba vị Chí Tôn, có muốn chạy thoát thì cũng không chạy được.

Lại Bình và nhóm Biện Tu thậm chí còn trực tiếp gục ngã.

“Trời ạ, thậm chí còn là ba vị Chí Tôn.”

“Giờ phải làm gì đây?”

“Không lẽ lão đại sắp thất bại rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK