phù, hai bên cũng không có cạnh tranh gì.
Cả chục tỷ năm nay, giữa hai phái đan phù cũng qua lại với nhau không ít lần.
Lệ Dương Đạo Tôn chưởng giáo của Tử U Cung chỉ xem như lại có sự va chạm
nhỏ gì đó thôi.
Liền nhanh chóng hỏi han: “Linh Khuyết đạo hữu vậy là có ý gì, phải chăng đã
có hiểu lầm gì rồi?”
“Hiểu lầm?”
Thanh Chỉ Đạo Tôn lôi một phát vị Liên Tiêu Chí Tôn ở phía sau mặt đầy sát ý
đã một lần nữa thay đồ mới ra trước.
“Các ngươi làm cũng làm rồi, lại còn dám bảo hiểu lầm?”
“Hôm nay bọn ta đến đây là để tuyên chiến với Tử U Cung các ngươi.”
Linh Khuyết Đạo Tôn lắc tấm lệnh phù trong tay, hét lớn: “Từ nay về sau, Linh
Thanh Phù Tháp và Tử U Cung không đội trời chung, không chết không
ngừng.”
Lời này vừa được nói ra, toàn trường đều nhốn nháo cả lên.
Luyện Tâm đ*o không thể so sánh với Đoạn Dương Đạo hay Huyết Sát Đạo, từ
ngày xuất hiện cho đến nay vẫn chưa từng xảy ra đại chiến giữa các tông môn.
Những tông môn lấy đan khí phù trận làm chủ, những đại cao thủ đa số đều là
những đại sư hăng say nghiên cứu.
Bọn họ bình thường đều làm bạn với việc luyện đan lô và phù trận, đến cổng
lớn cũng chẳng đi ra một bước.
Cho dù Luyện Tâm đ*o có chiến lực, nhưng bọn họ cũng chẳng hứng thú gì với
việc chiến đấu.
Đôi lúc có chút tranh đấu thì cũng khống chế trong phạm vi nhỏ mà thôi.
Mà lần này hiển nhiên là không giống vậy rồi.
Bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn vội vàng lên trước điều đình.
“Các ngươi có ý gì đây?”
“Có chuyện gì không thể nói rõ hay sao, ta thấy nhất định có hiểu lầm gì đó
rồi.”
“Thừa Sơn, chuyện này không liên quan gì đến các ngươi.” Thanh Chỉ Đạo Tôn
lạnh lùng nói.
“Tử U Cung là đồng đạo Đan giới với bọn ta, sao lại nói không liên quan gì đến
bọn ta chứ?”
“Tốt, tốt vô cùng.”
Linh phù trong tay Linh Khuyết Đạo Tôn vừa huơ, gió mây kéo đến, sát khí
đằng đằng.
Thanh Chỉ Đạo Tôn vứt một ngọc phù lưu ảnh cho Lệ Dương Đạo Tôn.
“Ngươi tự xem đi!”
“Để xem ngươi còn lời gì để nói không?”
Không những Lệ Dương Đạo Tôn và mấy trưởng lão cấp cao của Tử U Cung,
bọn cao thủ Thừa Sơn Đạo Tôn và những tông môn khác cũng vội đi sang.
Bọn họ cũng rất hiếu kì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Linh
Thanh Phù Tháp phải tức giận đến mức này cơ chứ.
Sau khi mở ngọc phù ra, cảnh tượng xuất hiện chính là dưới chân núi.
Chính là cảnh tượng xảy ra lúc Liên Tiêu Chí Tôn và hai sư đệ sư muội vào
trong.
Trong đám người, mọi người vô cùng cảm thấy ngoài dự liệu khi phát hiện
“Khương Thần chủ” và “Tam Nhãn đan sứ.”
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị cảnh tưởng của bọn người Liên Tiêu Chí Tôn
làm cho kinh hoàng.
Nhìn thấy đường đường là ba thiên tài phù tháp, lại bị mấy đệ tử gác cổng của
Tử U Cung đánh đập chửi rủa.
Không những chỉ có bọn họ, một vào tiên nhân vây xem cũng cho thêm vào
đạp.
Liên Tiêu Chí Tôn bị đánh cho thoi thóp, trầy da tróc vảy vì bị nện.
Chỉ có điều mấy tầng lớp cấp cao của Linh Thanh Phù Tháp cũng rất có lòng
mà đánh số cho ngọc phù lưu ảnh này…
Sau khi Khương Thành và Tam Nhãn Hổ vào trong rồi, ba người này đột nhiên
hồi phục trở lại, nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, rồi không biết vì sao lại bị phế
lại.
Sau đó lại là một trận lên chân xuống cẳng, lại bị đánh cho bầm dập…
Qua một lúc lại hồi phục lại lần nữa.
Sau đó thì lấy ra tiên phù truyền tin, gọi người từ bên Linh Thanh Phù Tháp
sang.
Cảnh tượng dừng lại ở lúc đó.
Ngay sau đó, tấm ngọc phù trong tay Lệ Dương Đạo Tôn liền biến thành bã.
Hiển nhiên, Linh Thanh Phù Tháp cũng không hi vọng cảnh tượng này đi đâu
cũng lưu truyền.
Mấy người Đan giới bên này cũng không nói được gì nữa.
Bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn và Thiên Lâm đ*o Tôn nổi lên luồng khí lạnh,
chuyện này quả thật có phần lớn quá rồi.
Nếu là mấy đệ tử bình thường của ngươi thì còn ổn ổn.
Đền bù xin lỗi gì gì đó, có lẽ cũng có thể chuyện lớn từ từ hóa nhỏ.
Liên Tiêu Chí Tôn là tháp chủ nhiệm kì tiếp theo của Linh Thanh Phù Tháp,
thân phận thật sự không hề nhỏ.
Chuyện này rất khó để thu dọn hiện trường.
Lệ Dương Đạo Tôn không hề muốn khai chiến với Linh Thanh Phù Tháp nên
ngay lập tức tỏ ra chuyện này chỉ là hiểu lầm.
“Chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi, các vị đạo hữu đừng kích động quá,
chuyện này nhất định ta sẽ điều tra cho rõ rồi sẽ cho các ngươi một lời giải
thích…”
“Giải thích?”
Linh Khuyết Đạo Tôn cười lạnh.
“Được ấy chứ nhỉ.”
“Tất cả những người hôm đó có ra tay, bao gồm cả sáu tên đệ tử gác cổng của
các ngươi đều phải chết.”
Việc đầu tiên này đã làm tất cả mọi người phải chau mày.
Mấy đệ tử của Tử U Cung mình chết thì cũng đã không thể rồi.
Càng huống hồ gì những tiên nhân vây xem nhiều như vậy nữa.
Chuyện này căn bản không thể nào đồng ý.
Nhưng điều kiện của Linh Thanh Phù Tháp nào có dừng lại ở đó.
“Chuyện thứ hai, để thiên tài Độ Phùng Chí Tôn của Tử U Cung các ngươi đến
Linh Thanh Phù Tháp bọn ta, để đệ tử bọn ta tẩn cho hai trận.”
“Chỉ cần các ngươi làm được hai chuyện này thì sẽ bỏ qua mọi chuyện…”
Độ Phùng Chí Tôn tự dưng bị gọi tên liền nhảy dựng ra ngay tại chỗ.
Con mẹ nó, chuyện này là quái gì chứ?
Người của các ngươi bị tẩn cũng đâu phải do ta tẩn, dựa vào cái gì mà ta phải
sang đó để chịu hai trận chứ?
Nhuuwng mà cũng chẳng cần đến hắn hét lên phản kháng, Lệ Dương Đạo Tôn
đã cản hắn ở lại sau.
Nhìn đám người của Linh Thanh Phù Tháp, vị chưởng giáo của Tử U Cung này
kính lễ đáp: “Bồi thường xin lỗi bắt đệ tử chịu tội thì có thể, nhưng hai điều
kiện này quá đáng quá rồi, thứ cho bọn ta từ chối.”
Câu trả lời của hắn vốn không ngoài dự liệu của đám người Linh Thanh Phù
Tháp.
Nếu đổi thành chưởng môn của bất kì tông môn nào cũng không thể đồng ý hai
điều kiện này được.
Thanh Chỉ Đạo Tôn cười lớn nguyên một tràn.
“Vậy thì chờ khai chiến đi!”
Linh Khuyết Đạo Tôn nhìn quanh hiện trường một vòng, ánh mắt tràn đầy địch
ý.
“Hôm nay đến đây để nói luôn cho chư vị biết.”
“Nếu đứng về phía Tử U Cung thì ngày sau sẽ là kẻ thù.”
“Nếu các ngươi đã giúp Tử u Cung, vậy bọn ta sẽ thông báo cho các đồng đạo
của Phù giới, chúng ta gặp nhau ở chiến trường.”
Không những chỉ ở hội trường, ngay cả khán giả xem bên kia cũng như bùng
nổ.
Phải biết rằng trong những khán giả này có người của tông môn luyện đan, có
người ở tông môn phù văn.
Trước khi vào đây, bọn họ còn xưng huynh gọi đệ với nhau, giữ gìn mối quan
hệ tốt đẹp.
Cảm thấy tiếp sau đây đan phù không đội trời chung, hai bên sẽ trở thành kẻ
địch rồi sao?
Theo như ý của Linh Khuyết Đạo Tôn, đây là cuộc chiến toàn diện giữa phù
văn giới và luyện đan giới ở Luyện Tâm đ*o.
Phạm vi của làn sóng này cũng lớn quá đi nhỉ?
Thành ca và Tam Nhãn Hổ ở hội trường bên này liếc nhìn nhau một cái, hai
người đều trở tay không kịp.
Tam Nhãn Hổ trực tiếp truyền âm.
“Ca, ngươi nói thật lòng đi, tên Liên Tiêu Chí Tôn kia lúc trước bị phế có phải
do ngươi ngầm ra tay chơi xấu không?”
Thành ca xua tay: “Sao lại gọi là chơi xấu, đó gọi là sự trừng phạt của chính
nghĩa.”
Tam Nhãn Hổ đương nhiên không phải công kích hắn, hắn chỉ cảm thấy cường
độ quá mạnh thôi.
Hổ Yêu này trực tiếp giơ ngón cái lên like.
“Ca ngươi được đấy, thay máu cho Đoạn Dương Đạo, bây giờ lại gây nên đại
chiến cho Luyện Tâm đ*o.
“Bao giờ ta có được bản lĩnh như ngươi thì tốt rồi…”
Thành ca thầm bĩu môi.
Đồ cặn bã trong cặn bã như ngươi nếu như có được năng lực như ta vậy thì e là
tất cả những sinh linh trong cả Nguyên Tiên giới này sẽ toi mất.
Trong lúc trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ này, tất cả những cao thủ của Đan
giới như Lệ Dương Đạo Tôn, Thừa Sơn Đạo Tôn lại không hẹn mà cùng nhìn
sang hắn.
“Thần chủ, chuyện này ngươi phải làm chủ cho bọn ta.”