Đầu hàng rồi?
Khương Thành phản ứng không kịp, dù gì đây cũng là một yêu vương.
Sức mạnh đứng top 3 ở Thiên Linh vực, xương cốt lại yếu ớt như thế này á?
Còn không bằng Tam Nhãn Hổ ngày xưa, dù gì cũng nói được một câu thà chết
chứ không chịu khuất phục.
Hơn nữa giữ lại hắn dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
Đánh nhau thì có hack hồi sinh, hoàn toàn không cần trợ thủ gì cả.
“Ca, giữ hắn lại cũng chỉ là một mối hoạ, chi bằng giết quách đi cho xong.”
Tam Nhãn Hổ sán lại, khuyên Thành ca đừng mềm lòng, xử lý dứt khoát gọn
gàng sạch sẽ đi.
Nó cũng có tính toán của riêng mình.
Huyền Quy Vương và nó là kẻ thù không đội trời chung, giữ lại chắc chắn
không yên ổn được.
Mà Thành ca là cái đùi lớn vừa có thể nâng cao trình độ vừa có thể hồi sinh cho
người khác, mình hắn ôm là đủ rồi.
Không thể để yêu tộc khác đến giành mất.
“Xin hãy tha mạng cho ta!”
“Xin Khương chưởng môn hãy tha mạng cho ta, ngươi bảo ta làm gì cũng
được…”
Huyền Quy Vương trốn không trốn được, nhìn thấy thái độ do dự của Khương
Thành, chỉ đành điên cuồng xin tha mạng.
“Ca, nhân từ, mềm lòng chỉ hại mình mà thôi.”
“Không giết hắn, sau này kiểu gì hắn cũng phản bội!”
Tam Nhãn Hổ y như một tên gian thần, ở bên cạnh không ngừng bơm đểu, móc
mỉa nói xấu.
Chịu thôi, Khương Thành mới là người quyết định cuối cùng.
“Ngươi thôi được rồi đấy!”
Mạc Trần, kẻ từ đầu đã không vừa mắt nó cũng sán lại nói: “Chưởng môn đừng
nghe lời con yêu hổ này, chỉ cần ngươi khắc khế ước lên thần hồn của Huyền
Quy Vương là được.”
“Sau này hắn sẽ không thể phản bội lại ngươi!”
Hắn chẳng quan tâm tới việc thu phục Huyền Quy Vương, nhưng nếu Tam
Nhãn Hổ không muốn nhìn thấy Huyền Quy Vương, vậy thì hắn càng muốn giữ
nó lại.
“Chưởng môn ngươi nghĩ xem, có một yêu vương làm tọa kỵ, há chẳng phải
càng làm nổi bật thân phận của ngươi sao?”
“Tọa kỵ cấp Yêu Vương, loại đãi ngộ này, mấy tiên nhân trên thượng giới cũng
chả có ấy chứ.”
Dưới sự nỗ lực không ngừng “đầu độc” của hắn, Thành ca cũng dao động rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng đó cũng ngầu phết ha.
Đẳng cấp cao nhất ở hạ giới là Thánh Giai và Yêu Vương, hắn lại cưỡi trên Yêu
Vương.
Chỉ nghe thế thôi, đẳng cấp cũng cao hơn người khác vô số lần rồi.
Rất có thể diện đấy!
“Ngươi nói có lý đấy.”
Tam Nhãn Hổ hoảng hốt: “Ca, ngươi đừng nghe hắn nói…”
Khương Thành xua xua tay: “Ta đã quyết rồi, Huyền Quy Vương, ngươi có
đồng ý làm tọa kỵ của ta không?”
Làm tọa kỵ quá mất mặt, đương nhiên Huyền Quy Vương không can tâm.
Nhưng bây giờ chỉ có hai con đường để lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là đồng ý.
“Ta đồng ý…”
Sau đó, dưới sự chỉ đạo tận tâm tận lực của Mạc Trần, Khương Thành khắc khế
ước lên thần hồn của Huyền Quy Vương, từ nay yêu vương này đã trở thành tọa
kỵ của hắn.
Sau khi A Hoàng mở khóa, linh lực của Huyền Quy Vương được phục hồi, thần
hồn tự do trở lại.
Tiếng âm báo của hệ thống lại vang lên.
“Chúc mừng ngươi có được lòng trung thành của một thuộc hạ, nhận được
45000000 điểm tích phân.”
Thông qua sự chứng nhận của hệ thống, chứng tỏ nó không bỏ trốn nữa rồi.
Chỉ là số điểm tích phân này, có phải hệ thống quên thêm 1 số 0 rồi không?
Lam Đề mới đạt đến Đạo Cung cảnh đã hai tỷ rưỡi điểm, Yêu Vương này đã
Thánh Giai rồi mà mới 4500 vạn, có nhầm không đấy?
Thành Ca nhìn nó.
Mục tiêu: Bích Lân Huyền Quy Vương.
Tư chất: Ngũ đẳng
Khả năng thăng cấp: Tứ đẳng
Điểm tích phân tiêu hao: 21000
Đù, đường đường là một yêu vương mà tư chất chỉ có ngũ đẳng, có nhầm không
vậy?
Nó tu luyện kiểu quái gì thế?
Trong bảy thánh đía lớn thì ít nhất cũng có hàng chục vạn người có trình độ cao
hơn nó rồi?
Tên này có thể thành Thánh, rõ ràng là một kỳ tích mang tính cổ vũ mà!
Hắn lại nhìn đám đại yêu đang đứng đơ trên trời, lửa giận đột nhiên bùng cháy.
Anh đây đang đứng dưới đất, các ngươi lại bay lên trời?
“Các ngươi ngông cuồng lắm đúng không, xem ra vẫn phải tẩn cho một trận
phải không?”
Đám đại yêu này có 34 tên, mục tiêu cũng nhiều đấy, Khương Thành tính toán
chút sợ là A Hoàng cũng khó mà khóa hết được toàn bộ.
Chẳng qua bây giờ Huyền Quy Vương và “Thái Lộc Vương” đều là người
mình, diệt hết cũng không phải là không làm được.
Đám đại yêu trên trời nghe thấy câu này, sợ mất mật vội vàng nhốn nháo thu
nhỏ thân hình mà đáp xuống.
Không dám không dám!
“Bọn ta không ngông cuồng tí nào, còn rất ngoan là đằng khác.”
“Là bọn ta có mắt không tròng, đều là lỗi của bọn ta, xin hãy rộng lượng tha
thứ…”
“Đúng thế đúng thế, xin Khương chưởng môn tha cho bọn ta một con đường
sống.”
“Khương chưởng môn, tiểu yêu ta chưa từng làm việc ác, bình thường cũng
không giết người, chỉ ăn rau cỏ, là một con yêu quái tốt đó…”
Tha cho một con đường sống?
Còn chỉ ăn cỏ?
Thành Ca muốn bật cười luôn.
Bây giờ nhìn bọn chúng rất đáng thương đấy, nhưng nếu như hắn không hack hệ
thống cũng không có A Hoàng thì sao?
Đám đại yêu này có mà chủ động đuổi giết đến tận cửa nhà hắn ấy chứ.
“Muốn sống cũng được thôi, tất cả đều ở lại làm tọa kỵ cho môn đồ ta.”
“Hả?”
Đám đại yêu ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tất cả đều lộ rõ vẻ kháng cự.
Đại yêu cùng một cấp bậc với Nhập Thánh cảnh, đã đạt đến cấp độ này thì linh
trí không hề thấp hơn người ở cấp Nhập Thánh một chút nào hết.
Bảo bọn chúng làm tọa kỵ, đương nhiên trong lòng trăm ngàn lần không đồng ý.
Nhất là đám đệ tử Phi Tiên môn này, đến một Nhập Thánh cảnh còn chẳng có,
sức mạnh còn kém xa bọn chúng.
“Xem ra là chưởng môn ta đây làm khó các ngươi rồi.”
“Thôi được, vậy thì đành giết các ngươi vậy, các ngươi đỡ phải khó xử như
thế.”
Bịch, lập tức có một tên đại yêu quỳ xuống.
“Ta đồng ý, ta đồng ý…”
Những đại yêu khác cũng nhao nhao bắt chước, gật đầu lia lịa.
Chịu thôi, thà sống khổ cực còn hơn là chết.
Huống chi nghĩ kỹ lại thì, Khương Thành có sức mạnh phi thường như thế, lăn
lộn với hắn tương lai cũng có tiền đồ phết đấy chứ.
Làm tọa kỵ cho đệ tử của hắn, biết đâu sau này một người làm quan cả họ được
nhờ.
Nghĩ như thế, hẳn cũng không phải là không thể chấp nhận.
“Mạc trưởng lão, ngươi đi sắp xếp đi.”
Muốn thu phục làm tọa kỵ thì phải khắc khế ước đó vào thần hồn.
Loại thao tác khó như thế này, đám đệ tử của Phi Tiên môn chắc chắn không
biết.
Nếu như yêu thú kháng cự, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, chủ tớ lẫn lộn.
Đây cũng là nguyên nhân mà yêu thú có giai cao trong giới tu luyện gần như
chưa từng bị thu phục làm tọa kỵ.
Loại khế ước này cần sự đồng thuận của cả hai bên.
Mạc Trần hết sức vinh hạnh gật đầu: “Tuân lệnh thưa chưởng môn!”
Phi Tiên môn có tất cả hơn 70 đệ tử, ở đây lại chỉ có 34 con đại yêu, đã định
trước là có hơn một nửa người không có tọa kỵ.
Vậy thì chọn ứng cử viên như thế nào đây?
Bây giờ chưởng môn lại đem quyền lực này giao cho hắn!
Đây là một cột mốc lớn cho việc trở thành tâm phúc số một bên cạnh vị diện chi
tử, ít nhất theo hắn thấy thì chính là như thế.
Đệ tử của Phi Tiên môn lập tức vây kín hắn.
Tọa kỵ cấp Nhập Thánh đó, ngay sau khi đạt được khế ước, đồng nghĩa với việc
có một trợ thủ còn mạnh hơn mình gấp mấy chục lần.
Việc tốt thế này, ai mà không muốn chứ?
“Mạc trưởng lão, ta là Đan Thái, sáng nay hai chúng ta còn nói chuyện với
nhau, người vẫn nhớ phải không?”
“Mạc trưởng lão, dựa vào quan hệ bình thường của chúng ta mà không chia cho
ta một con là không được đâu, đúng không?”
“Mạc trưởng lão, nếu ta mà không có, chương môn sẽ vô cùng tức giận đấy,
ngươi xem xét mà làm đi.”
“Mạc trưởng lão ngươi hãy xem xét ta nha!”
Gần như giây đầu tiên sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này, Mạc Trần đã chọn được
mấy ứng cử viên rồi.
Kỷ Linh Hàm, là cô gái đi theo chưởng môn lâu nhất, thiên phú cũng xuất
chúng, cũng là người mà chưởng môn có thái độ đặc biệt nhất.
Cho dù chỉ có một con, thì ngoài nàng ra cũng không có ai thích hợp hơn.
Lâm Ninh, thiên phú xuất chúng, còn là đệ tử chân truyền của hắn, chắc chắn
không thể bỏ sót.
La Viễn và Ấn Tuyết Nhi, là hai người quản lý nhiều sự vụ nhất trong các
trưởng lão đời thứ hai, cũng là hai người thường xuyên được chưởng môn nhắc
đến. Nếu như không chia cho bọn họ, chưởng môn chắc chắn sẽ nghĩ hắn làm
việc không ra gì.
Đường Như, Lục Phàm, là những người nổi bật trong những đệ tử đời thứ ba,
chỉ tiến đến Đạo Cung cảnh sau Lâm Ninh, cũng rất xứng đáng.
Mấy tên ngốc Đan Thái, Tần Sướng, Cam Tử Nghĩa…
Thôi được, nể tình bọn họ thường xuyên khoe khoang khoác lác, chém gió với
hắn…
Còn mấy đệ tử đời thứ ba mới Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng như Ngụy Miêu,
Thư Dương Lâm, còn trẻ vẫn cần phải rèn luyện, trải nghiệm nhiều một chút.