Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vài phút ngắn ngủi, hàng nghìn Thánh Chủ của Tiên Cực đại lục đã bị

Khương Thành đánh bay quá một nửa.

Mãi đến lúc này, rất nhiều người mới ý thức được đã có chuyện gì xảy ra.

“Khương Thành!”

“Là Khương Thành làm!”

Nhìn về phía bóng dáng gặp thần giết thần đầy quen thuộc ở trong đám người

kia, vô số người nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ hay không.

Dù là ý niệm của Thánh Chủ bình thường hay Thánh Chủ đỉnh phong thì khi ở

trước mặt cái người này cũng chỉ cần một đấm là đã giải quyết xong.

Còn những người khác đừng nói là phản kích hắn, thứ mà bọn họ có thể tiếp

xúc được cũng chỉ có mỗi nắm đấm của hắn mà thôi.

Cường độ ý niệm của đôi bên hoàn toàn không nằm trên cùng một cấp bậc.

Chênh lệch lớn đến mức giống như rồng lớn giẫm kiến hôi.

“Sao có thể như vậy…”

“Ý niệm của hắn sao có thể mạnh như thế?”

Không một ai có thể trả lời được câu hỏi này.

Đối diện với nắm đấm sắt vô tình của Thành ca, biểu hiện của Thánh Chủ đỉnh

phong ở Tiên Cực đại lục cũng không hơn được ba tông môn và một liên minh

ở Thương Lan đại lục là bao.

Một viên đạo hạch to như thế, cả đời này bọn họ đều chưa từng được nhìn thấy,

đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sau khi hấp thu xong sẽ gặt hái được nhiều bao nhiêu đây?

Bọn họ làm sao có thể cam tâm mất đi cơ hội tốt lần này cho được?

“Khương Thành dừng tay lại!”

“Bọn ta đồng ý với ngươi, ngươi có thể trực tiếp hấp thu đạo hạch.”

“Có gì từ từ nói, đừng động tay…”

Những lời thoại này Thành ca đã nghe nhiều lần lắm rồi, sớm cũng chẳng có

cảm giác gì.

“Đừng mà, đạo hạch này chia như thế nào là việc của các ngươi, đâu phải việc

của ta.”

“Ta không có Thánh Chủ đỉnh phong tiến cử, sao có thể phá hủy quy tắc được

chứ?”

“Chỉ là không gian ở đây chật hẹp quá, ta thấy các ngươi vẫn nên ra ngoài tìm

nơi nào rộng rãi thông thoáng để bàn cách chia như thế nào thì hơn.”

Bịch bịch bịch…

Tiếng vang lớn không ngừng truyền đến.

Trong chớp mắt, số lượng Thánh Chủ ở bên trong đã giảm mạnh chỉ còn mấy

chục người.

Ở trước mặt Khương Thành, ước muốn phản kích hay lẩn trốn đối với những

người này đều trở nên xa vời.

Còn mà xin tha, thương lượng hay tức giận mắng chửi cũng chẳng có kết quả

gì.

“Khương Thành, làm người phải chừa đường lui cho bản thân!”

“Lẽ nào ngươi thật sự muốn đắc tội với hết tất cả tông môn ở Tiên Cực đại lục

hả?”

Trong lời nói của Vệ Chủng Thánh Chủ vẫn mang theo ý uy hiếp.

Nhưng lời đáp trả của Thành ca vẫn chỉ có nắm đấm thép.

“Nói cứ như ta thèm quan tâm vậy, không phải chúng ta đã sớm xé rách mặt từ

lâu rồi à?”

Gia Vương đang bị dí phải chạy trốn khắp nơi cũng hoàn toàn mất đi tư thái.

“Khương Thành, ngươi điên rồi hả?”

“Ngươi được Hám Thiên cung bọn ta che chở cho đó!”

Hắn hoàn toàn đã quên, vài phút trước chính bọn hắn là người xúi giục cổ động

mọi người ra tay với Khương Thành.

“Ngươi lại dám ra tay với bọn ta, ngươi có thấy hổ thẹn với Hám Thiên Cổ

Thánh không hả?”

“Đúng là cái tên vong ân phụ nghĩa…”

Hắn không nhắc tới thì còn đỡ, vừa nói đến Hám Thiên Cổ Thánh thì Thành ca

lại nổi điên lên.

“Ông đây trước nay đều làm màu một mình, cái gì mà Hám Thiên Cổ Thánh, có

liên quan cái méo gì tới ta hả?”

“Hám Thiên cung các ngươi thì đã làm sao, vẫn đánh như thường!”

Theo cú đấm cuối cùng mà hắn vung ra, không gian đạo hạch vốn náo nhiệt vô

cùng cũng yên tĩnh lại.

Sau khi xử lý sạch sẽ đám “thiên ma ngoại vực”, Khương Thành tính đón đám

người Ngộ Sơn và Trường Dương vào.

Vừa quay về thế giới bên ngoài đã phát hiện Lăng cũng đang có mặt.

“Ối chao, sao ngươi cũng đến rồi?”

“Lúc trước mỗi lần kêu ngươi đến hấp thu đạo hạch không phải ngươi đều rất

không bằng lòng à?”

Lăng thầm nhủ, lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.

Lúc trước làm không công cho ngươi tất nhiên là không bằng lòng, bây giờ Vẫn

giới tiên tàng này là cơ duyên cực tốt đối với ta đó.

Thứ tỷ đợi chỉ là thời khắc này thôi.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng chuyển động, tràn ngập ý cười nói: “Để tránh ngươi

phải đi tìm ta khắp nơi nên ta đã tự động đến nè.”

“Ngươi đúng là tự mình đa tình.”

Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng Khương Thành vẫn đưa nàng tiến vào

trong.

Sau khi một hàng bảy người tiến vào trong không gian đạo hạch thì lập tức ngựa

quen đường cũ, bắt đầu hấp thu.

Do vẫn chưa đột phá lên Thánh Chủ nên Thành ca chỉ có thể đứng ở một bên

nhìn, rảnh rỗi không có gì làm.

“Ôi, đúng là đáng tiếc thật.”

“Nguyên một viên đạo hạch lớn như vậy, nếu như ta tấn cấp Thánh Chủ rồi thì

hấp thu xong chắc cũng sắp lên Thánh Chủ đỉnh phong rồi nhỉ?”

Nhìn mấy người đang hấp thu, trong lòng hắn cảm thấy khá tiếc nuối.

Nhưng dần dần, hắn phát hiện trạng thái của Lăng không được đúng cho lắm.

Ý thức thể kia lại giống như lần trước, dần dần trở nên trong suốt.

“Không phải đó chứ, lại nữa hả?”

“Lần trước không phải đã nói với ngươi rồi à, dạ dày to bao nhiêu thì ăn bấy

nhiêu cơm thôi mà?”

“Sao lại để ý thức của bản thân chống đỡ nữa vậy?”

Lăng tất nhiên là vì cố ý.

Nàng chỉ đợi cho Khương Thành làm giống như lần trước để cứu chính mình,

sau đó nàng sẽ có tiêu diệt được thêm một phần ý chí đạo nguyên nữa.

Và lần này quả thật nàng cũng đã được toại nguyện.

Thành ca cũng không thể cứ đứng nhìn ý thức của nàng sụp đổ được.

Lần này sau khi đụng phải ý chí đạo nguyên, hắn cũng không thèm rề rà, vừa

lên đã chia nó ra cắt rồi hấp thu.

Do đạo hạch quá lớn, đạo nối tiếp nhau truyền vào.

Ý chí đạo nguyên cũng được tăng mạnh liên tục, vậy nên quá trình hấp thu lần

này so với những lần trước dài hơn rất nhiều.

Linh ý Thiên giai thập nhất trọng của Khương Thành cũng lại tăng lên với tốc

độ chóng mặt.

Lần này sau khi Vẫn giới tiên tàng kết thúc, Linh ý của hắn lại gần với cảnh

giới Thiên giai thập nhị trọng thêm một bước lớn.

Cũng xem như nhận được một cơ duyên to lớn.

Theo dự đoán của tất cả mọi người, cao tầng của Ngự La thánh địa tử thương

gần hết, Nguyên Ly Thánh Tôn kia chắc chắn sẽ nộ khí công tâm, không thể

chờ đợi mà tìm đến Khương Thành để báo thù.

Dù có lệnh cấm cũng không sợ gì.

Còn không nữa thì cũng phải tìm Hám Thiên Cổ Thánh đòi giải thích.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới đó là, Ngự La thánh địa vườn

không nhà trống, Nguyên Ly Thánh Tôn cũng mất tung tích.

Việc này khiến cho vô số người ở bên ngoài oán trách không thôi.

“Lần này Hám Thiên Cổ Thánh cũng quá đáng quá rồi.”

“Đúng vậy, Cổ Thánh không nên thiên vị Khương Thành như thế.”

“Là một người thống trị của Tiên Võ châu, nếu như nàng có sự thiên vị sẽ hoàn

toàn mất đi công bằng, cũng khó trách Nguyên Ly Thánh Tôn lại chọn rời đi.”

“Thiếu mất một Thánh Tôn và năm Thánh Chủ đỉnh phong, sau này đối mặt với

chư thần ở bên ngoài, chúng ta sẽ phải gánh thêm càng nhiều áp lực.”

“Đúng là chẳng sáng suốt tí nào.”

“Tất cả đều tại Khương Thành hết!”

“Từ lúc hắn xuất hiện đã chết không ít Thánh Chủ, tình thế yên ổn ở Tiên Võ

châu cũng bị hắn phá nát!”

“Con sâu làm rầu nồi canh…”

Thành ca hoàn toàn không hề biết bản thân lại bị gọi là con sâu làm rầu nồi

canh.

Sau khi trở về Phi Tiên môn, hắn bắt đầu “bế quan thật sự”.

Muốn đột phá lên Thánh Chủ bắt buộc phải xây dựng lò luyện quy tắc.

Sau khi nắm được phương pháp, hắn bắt đầu thử hết lần này đến lần khác.

Lần đầu xây dựng, mới đến bốn mươi sáu quy tắc thì lò luyện đã sụp rồi.

Thật ra thành tích này vô cùng ưu tú, dù sao đa số Đạo Thần cao giai lúc đến

bước này, chỉ có mười mấy quy tắc cũng đã phải thử đi thử lại rất nhiều lần.

Chỉ là, hắn có tới ba nghìn quy tắc, đợi thành công cũng không biết phải đến

bao giờ.

Sau đó hắn lại thử thêm nhiều lần nữa, nhưng nhiều nhất chỉ vừa qua được một

trăm.

“Thế này thì phải thử đến năm nào tháng nào đây?”

Cấu tạo của ba nghìn quy tắc, khả năng có thể xuất hiện được thật sự quá nhiều,

nhưng thành công lại chỉ có một loại.

Nghĩ đến cái con số đáng sợ kia, Thành ca suýt nữa thì tuyệt vọng.

“Chẳng lẽ không có đường tắt nào hay sao?”

Hắn không muốn nửa đời còn lại đều mãi làm đi làm lại cái chuyện không

ngừng thất bại này đâu.

“Hệ thống, ngươi giúp người cũng không biết giúp cho trót nữa.”

“Trực tiếp nâng cảnh giới của ta lên Thánh Chủ thì đỡ phiền biết bao?”

Hắn vừa oán than vừa bắt đầu động não.

Điều hắn nghĩ đến đầu tiên hiển nhiên là cây huyền văn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK