Thành ca tuy đánh tan được mặc châu đó, bọn họ vẫn không hề nghĩ như vậy là
có thể chuyển bại thành thắng.
Có thể thắng một trận để tránh người ta “cạo đầu” đã khiến bọn họ rất hài lòng
rồi.
Các cấp cao của mấy tông môn lớn cũng thầm thở phào nhẹ nhõng.
Nếu thật sự để đối phương hoàn thành được màn “một chọi mười lăm” oai hùng
này chắc thua đội quần luôn quá.
Bây giờ Khương Thành thắng trận này xem như đã giúp mặt bọn họ không bị vả
sưng lên.
Thế là, không ít Đạo Thần lập tức thay đổi cách nhìn về Thành ca.
“Khụ. Khương Tuấn Soái của Không Vân điện này cũng được quá nhỉ.”
“Phải đó, đúng là may mà có hắn.”
“Nếu không thì tương lai chúng ta thật sự sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp
người khác được nữa.”
Vân Tương Đạo Thần cũng thầm thở phào.
Chỉ dựa vào việc Khương Thành thắng trận này thôi, cho dù trước đây hắn có
làm ra việc gì thì những người khác cũng không còn lí do để chỉ trích Không
Vân điện được nữa.
Nhưng mà Thanh Cơ Đạo Thần và mấy trưởng lão của thánh địa vẫn cứ lạnh
lùng.
“Hừ, ăn hên mà thôi.”
“Địa Thần bên đối diện đánh liên tục chín trận, sớm đã thế suy sức yếu rồi nên
bị hắn chiếm hời mà thôi.”
“Cứ xem đi, tên khó nhằn này cũng sẽ rời sân như vậy ngay thôi.”
Còn phía đối diện, mười mấy Địa Thần đã bực bội.
“Đáng hận, ngươi làm ăn kiểu gì vậy, lại bị một Đạo Thánh nhỏ nhoi đụng cho
tan tác.”
“Đúng là mất mặt mà.”
Hắn làm như vốn dĩ là “liên sát mười lăm trận” lại bị cắt đứt vậy đó, phải gọi là
không thoải mái.
“Để ta.”
Lập tức lại có một Địa Thần mang theo cơn tức tối gấp gáp chạy ra sân tiếp nối.
“Xem ta đụng tan tác hắn ra sao này.”
Hắn thúc động bích nguyên mặc châu, từ lối ra giết vào khu vực khay tròn.
Dự định sẽ giết đến phía bên này của Khương Thành rồi lại chặn dòng chảy
tiếp.
Nhưng mà lần này hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Vòng này vừa bắt đầu, Thành ca đã chủ động công sang phía đối diện.
Hắn không hề có kiêng nhẫn ở nguyên tại chỗ chờ đối phương đến trước mặt.
Chủ động tiến công mới phù hợp với phong cách của hắn.
Mà bích nguyên mặc châu của hắn mới chỉ di chuyển được ba giây, cho dù là
những những tiên nhân của Thường Lục châu bên ngoài hay là thần của Thương
Môn cung, toàn bộ đều banh to mắt nhìn với vẻ không thể tin được.
Bởi vì, tốc độ này nhanh quá rồi.
Trước kia vị Địa Thần có tốc độ mỗi giây tiến lên năm sáu mét đã được mọi
người bên ngoài xem là thần tốc rồi.
Nhưng bây giờ, mỗi giây Khương Thành thôi động hơn cả trăm mét.
Thế này vẫn còn đảm bảo tình hình trước mắt.
Cảnh giới của hắn là Đạo Thánh, nhưng bởi vì căn cơ lớn mạnh, tiên lực tổng
cộng thật ra đều đạt đến tầng lớp Đạo Thần trung giai rồi.
Địa Thần dù cho có sự chống đỡ của đạo thì cũng không thể chống lại sự chênh
lệch về cảnh giới to lớn được.
Nói trắng ra, Địa Thần của Thương Môn cung kia đang đối mặt với một sự tồn
tại cao hơn hắn hai đại cảnh giới.
Thông đạo quanh co khúc khuỷu chỉ cần khẽ chạm phải rìa thì sẽ dẫn đến sự vỡ
tan của mặc châu.
Nhưng mọi người còn chưa kịp lo lắng thì mặc châu của Khương Thành đã đến
khu vực giác đấu khay tròn trong thế ngự phong.
Ngay sau đó, trực tiếp đối mặt với thông đạo quanh co của đối phương.
Ba giây sau, một âm thanh lại vang lên.
Ầm!
Địa Thần phía đối diện kia thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
Trong tầm mắt, một bóng dáng đen đã nhanh chóng lại gần.
Sau đó mặc châu của hắn bị vỡ tan, thua ngay tại chỗ.
Cả quá trình nhanh như chớp, động tác mau lẹ.
“A, không…”
Địa Thần kia theo bản năng hét ra tiếng.
Hắn vốn còn định sang cửa của Khương Thành nữa, cảnh tượng lúc này đột
ngột quá.
Chỉ có thể nhìn xung quanh trong sự hoang mang.
Bên ngoài vào lúc này đã hoàn toàn sôi sục.
“Hắn lại thắng rồi!”
“Ôi vãi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Thế là làm vỡ của bên kia rồi à?”
“Nhanh vậy hể, dứt khoát thế luôn?”
Khi mặc châu của Khương Thành xông vào khu vực giác đấu khay tròn thì rất
nhiều người trong bọn họ còn cảm thấy quá tự đại, quá ngu xuẩn.
Lại có thể từ bỏ lợi thế chủ của chiến trường mà xông sang giác đấu của đối
phương.
Chỉ là còn chưa đợi bọn họ bóc phốt thì Khương Thành đã thắng rồi.
Dẫn đến sắc mặt của rất nhiều người đều chưa kịp đổi.
“Ai có thể nói cho ta biết sao có thể làm được như vậy không?”
“Nhẹ nhàng quá rồi nhỉ?”
“Ôi trời ơi, thế này cũng thần thật đấy.”
Nếu như không phải Khương Thành có thể thuận lợi ra trận, thể hiện thực lực
thật sự là một Đạo Thánh của hắn thì e sẽ có người nghi ngờ hắn là một Đạo
Thần trung giai giả trang rồi.
Mà há chỉ có những tiên nhân bình thường như vậy, những cấp cao của các phái
cũng trở nên hưng phấn.
Vốn tưởng chuyện Khương Thành đụng vỡ bên đối thủ lần đầu chỉ là một sự cố
ngoài ý muốn.
Nhưng trận thứ hai vừa rồi là thực lực chân chính đấy, không hề màu mè gì cả.
“Quá tốt rồi.”
“Cái mặt mất hết hồi nãy lượm về được rồi, ha ha.”
“Lẽ nào vòng này chúng ta có thể thắng ngược lại?”
“Vừa rồi sao hắn làm được vậy, tiên lực mạnh dữ vậy hả?”
“Không cần quan tâm sao hắn có thể làm được, cho dù có dùng bảo vật đặc biệt
thì cũng là một phần của thực lực.”
Vân Tương Đạo Thần vừa rồi còn bị những trưởng lão kia tập hỏa kích, lúc này
lại được hoan nghênh vô cùng.
“Vân Tương chưởng môn, vị Khương Tuấn Soái này lợi hại quá ha!”
“Không Vân điện của các ngươi lập công rồi…”
Còn Thanh Cơ Đạo Thần và mấy trưởng lão thánh địa ở đằng sau lại có phần
lùng túng.
Vừa rồi bọn họ mới nói Khương Thành ăn hên, chớp mắt một phát đã bị vả te
tát mặt rồi.
Cho dù trận sau Khương Thành thua mất thì bọn họ cũng đâu thể nói hắn không
được nữa.
Người ta xử lí hai tên, biểu hiện rất ưu tú rồi biết chưa?
Đám người của Thương Môn cung ở đối diện có phần hoài nghi nhân sinh rồi.
Nụ cười đắc ý trên gương mặt Minh Khánh Giai Thần dần dần lụi tắt, hắn chau
mày, nhìn chết dí vào bóng dáng Thành ca.
Giống như muốn cách một kết giới tỉ thí để nhìn ra vấn đề lạ thường của hắn
vậy.
Mười mấy Địa Thần đến tham gia trong trường cũng đều nghĩ không thông.
Bọn họ níu lấy Địa Thần vừa mới thất bại kia, ùa ùa chất vấn.
“Có chuyện gì thế?”
“Dễ dàng bị người ta xử lí như vậy sao?”
“Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”
Ngược lại Thành ca lại rất tốt bụng, còn có lòng giúp đối thủ vừa thua đó giải
vây.
“Các ngươi đừng chê trách đồng đội không ra gì, có đổi thành các ngươi cũng
như vậy thôi.”
“Mau lên đây đi, người tiếp theo là ai?”
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy thôi đã khiến những tiên nhân bên ngoài khia
hớn hở, kích động vô cùng.
Không ngờ ba chữ đó lại có thể trả lại cho đối phương.
“Ha ha, đúng đúng đúng, người tiếp theo!”
“Còn lề mề chậm chạp gì nữa vậy?”
“Người tiếp theo!”
Đám Địa Thần của Thương Môn cung cũng không thể nhịn nhục được nữa.
“Ta không tin thật sự tà môn được như vậy?”
Địa Thần thứ ba đứng dậy.
Mà lúc này, Khương Thành cũng đã chặn trước lối ra của bọn họ.
Địa Thần này vừa mới ra, mặc châu đã bị tập kích chính diện.
Hắn muốn trốn đi theo bản năng, chỉ là Khương Thành đến cơ hội trốn cũng
không cho hắn.
Mặc châu của hai người có tiến độ quá lớn.
Ầm!
Hai mặc châu đụng phải nhau một cách dứt khoát.
Trên bản chất thì là sự va chạm của tiên lực.
Mặc châu của Khương Thành trong sự bao phủ dồi dào của tiên lực hoàn toàn
không chịu phải chấn động gì cả, tự nhiên cũng sẽ bình an vô sự.
Còn tiên lực của đối phương dưới một xung kích này đã trực tiếp phân tán.
Sau đó tiên lực hùng dũng của Khương Thành tiến quân thần tốc, đổ rầm trên
mặc châu của đối phương.
Ầm!
Tiếng vang vang lên, mặc châu vỡ tan.
Ba Địa Thần cứ thế thua ngay ở cửa nhà.
“Người tiếp theo, làm màu lên!”
Thành ca còn chưa chờ mọi người hoan hô đã thúc giục rồi.
Chúng tiên nhân bên ngoài trường đã sắp vui đến điên luôn rồi.