Từ khi xuất đạo cho đến nay chưa từng phải chịu thiệt.
Muốn dùng đạo đức lừa hắn, đám người này vẫn còn non lắm.
Hắc Nhạc vẻ mặt bực bội nói: “Nhưng ngươi rõ ràng có thể không đưa ra điều
kiện…”
Thành Ca trực tiếp cắt lời hắn.
“Chung Thác cũng có thể không đưa ra điều kiện mà bỏ qua cho người của
Huyền tộc, nhưng hắn vẫn cứ đưa ra đó.”
“Hắn có thể đưa ra yêu cầu, tại sao ta lại không được đưa ra?”
Ca này khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm nhìn đám cao thủ ba tộc ở trước
mặt.
“Chỉ cần các ngươi bằng lòng trả một chút tài nguyên, thì đã có thể giải cứu
ngàn tỷ người của Huyền tộc, đây là việc cao cả biết bao.”
Giọng điệu của hắn cao ngạo, tràn ngập sự cảm thán.
“Lẽ nào có người ích kỷ như vậy? Không bằng lòng trả giá vì mọi người?”
Chuyện này…
Đám người Tân Linh Và Bạch La Chân đều không đành lòng nhìn hiện trường
nữa.
Cho dù là Kim Bột hay là Ngân Trí, Hắc Nhạc, lại hoặc là những Đế Huyền
Cảnh, Thiên Huyền Cảnh khác của ba tộc, biểu cảm của tất cả mọi người đều là
kìm nén sự hoang mang.
“Ngươi thật độc ác!”
“Bọn ta nhớ kỹ rồi!”
“Cứ đợi đấy cho bọn ta!”
Đám cao thủ ba tộc cuối cùng chỉ có thể hậm hực trở về gom tài nguyên.
Không còn cách nào khác, bây giờ Thành Ca quá quan trọng, là người mà
Chung Thác cần, vẫn rất có giá trị.
Chung Thác ở Đế Tôn Cung cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Người này hiện tại là một nửa thần của Huyền Giới, đứng từ trên cao nhìn
xuống, không gì có thể qua mắt được hắn.
“Hắn muốn làm gì?”
Đông lão cũng không nghĩ ra.
“Lẽ nào hắn còn hy vọng trong ba ngày ngắn ngủi nâng cao sức mạnh, lớn
mạnh vượt bậc để chiến đấu với ngươi?”
“Hừ!”
Chung Thác khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cho dù hắn có quỷ kế gì, trước
mặt sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là trò cười.”
Hắn muốn nhìn thấy Thành Ca lo lắng sợ hãi, trong lòng bất an cho nên mới cố
ý cho thời gian ba ngày, chưa lập tức động thủ.
Quá trình từ từ giày vò tâm lý, thường sẽ đau khổ hơn dùng một đao giải quyết
rất nhiều lần.
Chỉ đáng tiếc, Thành ca mà hắn nhìn thấy vẫn giống như người không có
chuyện gì.
Cả Huyền Giới, bây giờ chỉ có Thành Ca là thảnh thơi, tỏvẻ tất cả mọi chuyện
không liên quan đến bản thân, không có tâm tư.
Việc này khiến cho Chung Thác hoàn toàn không đạt được cảm giác sảng khoái
và cảm giác thỏa mãn của việc báo thù.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Những tài nguyên tu luyện mà hắn thu thập kia, đều là đang may áo cưới cho
ta!”
Hắn cũng chỉ có thể thuyết phục bản thân như vậy.
Sự nhục nhã lúc đó quá sâu rồi, mười mấy năm nay vẫn luôn khắc ghi trong tâm
can hắn, trước sau không có cách nào phai mờ đi.
Nếu như không thể rửa sạch, vậy thì cả đời này hắn cũng không thể suy nghĩ
thông suốt được.
Sau này cũng sẽ không có tiến cảnh gì nữa.
Thời gian ngày một qua đi.
Tất cả mọi người của Huyền Giới đều đang vô cùng nóng ruột chờ đợi thời khắc
quyết định vận mệnh của tất cả mọi người.
Vào ngày thứ ba, Đại Điện chủ và đám cấp cao của ba tộc cuối cùng cũng gom
đủ những tài nguyên mà Thành Ca cần.
“Cầm lấy đi!”
Phải đưa ra nhiều tài nguyên như vậy, tâm trạng của đám cao thủ ba tộc đương
nhiên không thể vui nổi.
“Cầm lấy đồ của bọn ta, thì đừng mong đùa giỡn mấy trò gian trá nữa!”
“Hy vọng cái chết của ngươi, có thể khiến cho Chung Thác thay đổi chủ ý.”
Đến bước này rồi, bọn họ cùng lười che giấu nữa.
Dù sao tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, lần này sau khi Khương Thành
lên đó sẽ không còn đường sống nữa.
Người ta chút nữa đã làm cái quần rồi, còn không cho bọn họ trút ra vài câu
sao?
Thành Ca rất dễ nói chuyện, vui lòng nhận trọng lễ của bọn họ, cũng lười phải
kích động bọn họ thêm nữa.
“Ha ha, yên tâm đi, ta sẽ không để các ngươi thất vọng đâu.”
Mọi người thầm bĩu môi, trong lòng nói bây giờ ngươi cũng chỉ là một vật cúng
tế mà thôi, có thể khiến cho bọn ta thất vọng cái gì?
Quan trọng nhất vẫn là xem ý kiến của Chung Thác.
Chỉ hy vọng sau khi hắn nhận cái đồ cúng tế nhà ngươi, có thể thỏa mãn trong
lòng, tha cho tất cả bọn ta.
Lúc này, trên Đế Tôn Cung cũng kéo dài xuống một vệt sáng lớn.
Vệt sáng đó vắt ngang phía chân trời, giống như một con sông dài màu vàng,
cắt cả màn trời ra.
Gần như tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã có thể thấy vệt sáng
rộng lớn huyền diệu.
Vừa lộng lẫy mà lại quỷ dị.
Thủ đoạn như vậy, không cần nói cũng biết là Chung Thác làm rồi.
Loại kẻ địch như vậy đánh thế nào?
Lúc đám cấp cao ba tộc thầm hít một luồng khí lạnh, cũng không nhịn được đưa
tay ra với Thành ca.
“Được rồi, Khương Hiền giả, ngươi nên lên đường rồi.”
“Bọn ta sẽ ghi nhớ công lao của ngươi!”
“Sự hy sinh của ngươi là có giá trị.”
Lúc sắp bước lên con đường màu vàng đó, đám người Tân Linh và Bạch La
Chân đều vây quanh.
“Khương Hiền giả, nhớ suy nghĩ kĩ trước khi làm!
“Hành động lần này của ngươi lành ít dữ nhiều…”
Bọn họ thật sự không nỡ rời xa Thành Ca.
Đây là hy vọng sau này phất lên của Bạch Huyền tộc, lẽ nào thật sự phải hủy
hoại chỉ trong chốc lát sao?
Đặc biệt là Bạch La Chân, lúc đó đã yêu thương hắn giống như con trai ruột,
đúng là đã có tình cảm, căn bản không nỡ để hắn đi nộp mạng.
Chỉ là cho dù Chung Thác hay là áp lực của ba tộc, đều vượt xa một Thiên
Huyền cửu trọng như nàng có thể thay đổi.
“Tiểu Thành, ngươi vẫn nên lánh nạn đi…”
Lời của nàng còn chưa kịp nói xong, đã bị Hắc Nhạc cắt ngang.
“Trốn cái gì chứ, cả Huyền Giới đều là địa bàn của Chung Thác, có thể trốn đi
đâu được?”
Thành Ca cười với Bạch La Chân, sau đó quay người giơ cao cánh tay hô to với
mọi người.
“Vì sự an nguy của cả Huyền Giới, ta há có thể tham sống sợ chết lựa chọn
chạy trốn, đó không phải phong cách của ta!”
Ca lại bắt đầu lấy lòng theo thói quen rồi.
“Được!”
Kim Bột là người đầu tiên nói được.
“Quá ngầu!”
“Không hổ là Đại Hiền giả của Bạch Huyền tộc!”
Đám cao thủ ba tộc sôi nổi khích lệ, đó phải nói là nhiệt liệt.
Trong bầu không khí như vậy, Thành Ca cũng xem như đã bước lên vệt ánh
sáng màu vàng đó.
Căn bản cũng không cần hắn bay, con đường đó trực tiếp dẫn hắn bay lên, dịch
chuyển về hướng Đế Tôn Cung ở phía xa.
Đứng thẳng trên con đường rộng lớn đó, hai tay thành ca vắt sau lưng, ngẩng
một góc 45 độ nhìn ngắm bầu trời, một cái cảm giác kiêu ngạo.
Việc này đã làm cho đám cao thủ ba tộc ở bên dưới nóng lòng chết đi được.
“Ngươi không được đứng!”
“Đế Tôn muốn ngươi bò lên trên!”
“Trời ơi, như này nhất định sẽ chọc giận Đế Tôn…”
“Xong rồi, ngươi mau nằm sấp xuống!”
Đám người Kim Bột và Ngân Trí Hắc Nhạc đá chân, nóng ruột đến khoa chân
múa tay, lại không dám đi vào trong con đường đó để ngăn cản Thành Ca.
Cứ như vậy, ánh sáng màu vàng cuối cùng cũng biến mất, Khương Hiền giả
xuất hiện ở Đế Tôn cung.
Chung Thác ngồi trên chiếc ghế cao lớn dành cho vua ngồi, dù bận nhưng vẫn
ung dung nhìn Khương Hiền giả ở một bên khác trong Đại điện.
“Ngươi cứ như vậy đến?”
Thành ca vuốt vuốt quai hàm khiến cho Chung Thác càng không vui.
Hắn nghiêm mặt.
“Hình như ngươi vẫn chưa hiểu rõ sự chênh lệch của chúng ta, cũng chưa hiểu
rõ hiện thực.”
Còn chưa đợi Thành ca trả lời, hắn đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó.
“Con át chủ bài của ngươi không phải chính là Lý Tuấn Lãng sao?”
“Ngươi qua mắt được những người khác, nhưng không qua mắt được ta!”
“Gọi hắn ra đây đi, tiếp tục lẩn trốn cũng không có ý nghĩa gì.”
Ánh mắt hắn long lanh nhìn chằm chằm Khương Hiền giả, cho dù không động
đậy, nhưng tất cả các nơi trong đại điện và Đế Tôn Cung, toàn bộ đều ở trong
phạm vi quan sát của hắn.
Trước đây hai lần hóa thân ra tay thất bại, hắn đến giờ vẫn luôn canh cánh trong
lòng.
Lần này hắn muốn xem cho kỹ, tên “tà ma dị giới’ đó rốt cuộc thoát ra như nào.
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin này của hắn, Thành Ca có chút đồng tình.
Nhìn vị Vị diện chi tử này bị đả kích thành dáng vẻ gì rồi.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, giết ngươi không cần đến hai người, mình ta là đủ rồi.”
Nói xong, hắn bày ra một thanh Huyền khí Trường Kiếm.