hai thần thai có phân biệt mạnh yếu.
Thu Vũ Tuyền ra trước mạnh hơn.
Mà Khương Thành cần phải ‘nhờ vào’ sức mạnh của thần thai đầu tiên mới có
thể ‘nở’ ra, quyết định phân chia cao thấp.
“Có phải thần thai hay không, trước mắt vẫn chưa thể quyết định.”
“Khởi bẩm Tinh Diệu Hoàng, theo ta thấy, vị này cũng là thần thai.”
Lại có một thân vương khác đứng ra.
Mà thân vương này thì hỗ trợ Khương Thành.
“Có thể được thai nghén ra từ trong quả trứng thần này, thân phận của hắn đã
không thể nghi ngờ.”
“Nếu như hắn là giả mạo, thử hỏi hắn làm sao nấp trước vào đây?”
Thân vương này giúp Thành ca nói chuyện như vậy, không phải vì hắn đến từ
Nguyên Tiên giới.
Người này là một người bản địa sinh ra và lớn lên ở nơi này, tên là Tông Phiêu
Vương.
Hắn ủng hộ Thành ca là bởi vì nội bộ hoàng đình của Thiên tộc cũng có chút lục
đục, hắn và Ngọc Hoàn Vương - hồn xuyên của Quân Vương từ trước đến nay
vẫn luôn không hợp nhau lắm.
Nếu Ngọc Hoàn Vương ngươi đã phản đối thần thai thứ hai, vậy thì ta lại muốn
ủng hộ hắn.
Không chỉ ủng hộ, mà còn phải hết sức ủng hộ.
“Lời này của Tông Phiêu Vương cũng có lý.”
Tinh Diệu Hoàng lại gật đầu một lần nữa.
Hắn cảm thấy, hai thần thai này còn cần phải tiếp tục quan sát một phen.
Cũng không thể cứ như vậy giao vận mệnh của toàn tộc cho hai người này, vậy
thì quá cẩu thả.
Hắn đang suy nghĩ, Thành ca hơi mất kiên nhẫn.
“Lại nói các ngươi trái một thần thai, phải một thần thai, rốt cuộc là đồ chơi
gì?”
“Ca họ Khương, tên Thành, tự Tuấn Soái, sau này đừng gọi ta là thần thai nữa.”
“Còn nữa, thế mà nơi này còn có hoàng triều sao, rốt cuộc đây là nơi nào?”
“Thứ các ngươi tu luyện là lực lượng gì?”
Hắn cảm nhận khí tức xung quanh một chút.
“Cái này không tương thích lắm với lực lượng mà ta vốn tu luyện.”
“Ta vừa mới đến, vẫn chưa thể hình dung được tình hình, ai có thể vui lòng phổ
cập kiến thức cho ta một chút hay không?”
Một loạt các câu hỏi mà hắn đặt ra, hỏi đến mức được gọi là một lẽ đương
nhiên.
Nhưng trái tim của Quân Vương đứng trong đám người lại nhảy loạn xạ.
Chết tiệt, tiểu tử này điên rồi sao?
Bọn ta xuyên qua đều là ngụy trang cẩn thận để che giấu, sợ bị người ta phát
hiện.
Muốn hỏi thăm chút thông tin cũng phải nghe lén, sắp xếp và phân tích, nhiều
nhất là nói bóng nói gió một chút.
Ngươi thì hay rồi!
Không chỉ phơi bày diện mạo sẵn có, còn trực tiếp nói cho đối phương biết,
ngươi không biết gì cả.
Chỉ thiếu cái nói rõ cho đối phương biết, ngươi không phải là người địa phương
nữa thôi.
Quân Vương thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà!
Thành thật mà nói, ngay cả Thu Vũ Tuyền cũng hơi vô lực chửi bới.
Cho dù ngươi muốn hỏi thăm chút thông tin cũng có thể động não, ví dụ như
nói là ây da ta mất trí nhớ rồi, các ngươi có thể nói cho ta biết một ít chuyện
trước khi mất trí nhớ hay không?
Dù sao thì như vậy cũng tự nhiên một chút không phải sao?
Tinh Diệu Hoàng và một đám vương công cũng đồng loạt sửng sốt.
Ngay sau đó, mấy cao thủ lập tức vây quanh.
Trên người bọn họ rõ ràng không có bất kỳ lực lượng nào, nhưng trong khoảnh
khắc bọn họ xẹt qua, ngay cả Khương Thành cũng không thể nhận ra được sự
dao động của không gian.
Phải biết rằng, trình độ cảm ngộ Pháp Tắc không gian của Thành ca cũng không
thấp.
Đây là sức mạnh như thế nào?
“Ngươi là ai?”
“Chẳng lẽ là gian tế do Tiên tộc phái đến?”
“Nói, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi làm thế nào để vào trong thần thai?”
“Khoan đã!”
Tinh Diệu Hoàng giơ tay lên, ngăn cản mọi người sắp ra tay.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thành, trầm giọng hỏi: “Ngươi vốn là
người tu luyện, chẳng qua là đến từ nơi khác?”
“Đâu chỉ là nơi khác, ta đến từ một thế giới khác, được không?”
Khương Thành dựa vào kiếm, người mỗi ngày muốn chết chính là khí thế như
vậy.
Hoàn toàn không quan tâm có phải bản thân đã tự phơi bày hết hàng hay không.
Quân Vương suýt nữa ngất đi.
Có phải tiểu tử này không có đầu óc không?
Mới đến nơi này ngày đầu tiên, ngay cả cái này cũng nói thẳng ra?
Đồng tử của Tinh Diệu Hoàng hơi co rút lại.
“Một thế giới khác?”
“Đương nhiên.”
Thậm chí Thành ca còn chỉ vào Thu Vũ Tuyền một cách đặc biệt long trọng.
“Nàng là Thu Vũ Tuyền, hai người bọn ta đến từ cùng một nơi, không tin thì
ngươi cứ hỏi nàng.”
Em gái Tuyền hận không thể bóp chết hắn.
Ngươi muốn tự phơi bày làm gì rồi còn muốn kéo ta xuống nước theo?
Quân Vương tức giận gào lên: “Ngươi nói bậy, nàng không giống với ngươi,
nàng là thần thai, không phải gian tế như ngươi…”
Tinh Diệu Hoàng hờ hững cắt ngang tiếng gầm của hắn.
“Ngươi lấy gì làm chứng?”
“Rất đơn giản.”
Thành ca ngược lại cũng không mơ hồ, hắn giơ kiếm lên, thuận tay mở Pháp
Tắc không gian ra.
Ở bên ngoài vỏ trứng, hắn đã có thể cảm giác được 3000 căn nguyên của nơi
này.
Trong nháy mắt, bên ngoài ba tòa thần đài của hắn mang theo tám trụ căn
nguyên đồ đằng và hàng trăm luồng Pháp cảnh của hư ảnh căn nguyên lập tức
hiện ra ở trước mặt mọi người.
Uy năng mạnh mẽ của Pháp cảnh không cần cảm nhận cũng có thể dễ dàng nhìn
thấy từ mặt ngoài.
Quân Vương trợn to hai mắt.
Thu Vũ Tuyền cũng là nỗi khó tin đầy trong mắt.
Không chỉ bởi vì Pháp Tắc không gian này rất biến thái, mà còn bởi vì bản thân
nó là một kỳ tích.
Khương Thành trước mắt xem như là đã đi đến một thế giới xa lạ, mặc dù căn
nguyên nơi này đồng nhất với kỷ nguyên thứ ba hắn ở trước đây, nhưng cũng
không phải là cùng một cái.
Nếu đổi thành Đạo Thánh khác đi đến thế giới này muốn thúc giục căn nguyên
xa lạ thì cần phải liên kết lại một lần nữa.
Cho dù cảnh giới cảm ngộ của Pháp Tắc vẫn còn đó, nhưng hình thành liên kết
với căn nguyên xa lạ một lần nữa, nâng cao độ thân thiết với căn nguyên, cũng
sẽ là một quá trình dài đằng đằng.
Đây là điều cần thiết của việc ‘hồn xuyên’ mà đồng tử của Vô Thượng Đạo Cấp
đã nói trước đó.
Nếu không, tất cả tiên nhân đi đến thế giới này đều phải tu luyện hàng trăm
triệu thậm chí là hàng tỷ năm mới có thể từ từ thích nghi với nơi này.
Cũng không phải hồn xuyên, hiện tại Thu Vũ Tuyền không thể gọi được căn
nguyên của thế giới này.
Mà Khương Thành lại trực tiếp làm được.
Làm sao nàng có thể không ngạc nhiên?
Nàng cũng không biết, Khương Thành đang sử dụng huyền văn trong cơ thể
làm phương tiện cưỡng ép trích xuất căn nguyên ngoại giới.
Hoàn toàn không cần bất kỳ độ thân thiết căn nguyên gì cả.
Sau khi tế Pháp Tắc không gian ra, kiếm, băng, ám, thần đài của tam đại căn
nguyên vẫn còn ở đó.
Trông có vẻ như không bị suy yếu chút nào.
Nhưng trên thực tế, cuối cùng cũng có một ít gì đó đã xảy ra thay đổi.
Rõ ràng nhất là hai đại căn nguyên băng và đan, ở thế giới này đã không còn
công nhận hắn nữa.
Điều này làm cho hắn có chút bất mãn.
Tinh Diệu Hoàng và một đám vương công đều không chớp mắt, quan sát Pháp
Tắc không gian của hắn.
Thậm chí bóng dáng của một số người trong đó còn biến mất vào khoảng
không.
Khương Thành có thể cảm nhận được bọn họ vẫn còn tồn tại, đó cũng không
phải là tàng hình, chẳng qua là giống như hợp thành một thể với trời đất xung
quanh.
Có vẻ như đây là năng lực đặc biệt của Thiên tộc.
Thu Pháp cảnh lại, lúc này hắn mới nhún vai.
“Ai da, không còn cách nào khác, đi đến thế giới này của các ngươi, cuối cùng
cũng có chút lạ nước lạ cái.”
“Làm cho mọi người chê cười rồi.”
Tinh Diệu Hoàng và mấy vị cao thủ xung quanh nhìn nhau, không hẹn mà cùng
gật đầu.
“Có vẻ như ngươi thật sự không phải sinh linh của thế giới này.”
Thứ được người của kỷ nguyên đầu tiên tu luyện là nguyên lực, Pháp cảnh này
của Khương Thành là do tiên lực xây dựng, không có chút khí tức nguyên lực
nào.
Chỉ dựa vào điều này, bọn họ có thể chắc chắn rằng Khương Thành không nói
dối.
Quân Vương lập tức thổi gió theo.
“Quả nhiên hắn không phải là thần thai, chỉ là một người tu luyện từ bên ngoài
đến…”
“Cũng không có ai nói rằng thần thai không thể là người tu luyện đến từ bên
ngoài.” Tinh Diệu Hoàng lại nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn một lần nữa.