Nhìn thấy nàng, thần quan của Thiên Lưu cung vội vàng hành lễ, đến Sở Đình
cũng chủ động cúi người.
Nhưng những thần quan không phải ở dưới trướng Thiên Đế kia lại có phần
không cho là đúng.
“Phược Linh Chính Thần, lẽ nào ngươi muốn bảo vệ tên phản nghịch này?”
“Người này mang theo nhiều môn đồ như thế bỏ trốn, tương lai ắt sẽ trở thành
tai họa ngầm.”
“Bây giờ không tiêu diệt thì đợi khi nào?”
Lẫm Đế suýt nữa bị bọn họ chọc cười.
Trước khi các ngươi ra tay không biết đi nghe ngóng một chút à?
Thực lực của Khương Thành luôn là một bí ẩn, ngay cả U tộc cũng bị hắn chinh
phục một cách thần kì.
Huống hồ bên cạnh hắn không còn là Phi Tiên môn yếu đuối trước kia nữa,
những Đạo Thần lúc đầu như Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh, Mạc Trần bây giờ đã
là thực lực gì rồi?
Ta cản bọn họ lại chỉ là không muốn nhìn thấy các ngươi chết oan uổng mà thôi.
Đối mặt với lời chất vấn của những thần quan này, nàng cũng lười giải thích.
Chỉ là sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng ném xuống bốn chữ.
“Cút về hết đi!”
Cùng với tiếng quát này, một dải băng trắng tuyết như ẩn như hiện cuốn sạch
tinh không vô tận, giống như rạch phá dải ngân hà ban đêm.
Trong nháy mắt, dải băng kia đã che phủ vòng vây bên ngoài.
“Phược Linh sách!”
Vẫn chưa đợi các đại thần quan phản ứng được gì nhiều, xung quanh Phi Tiên
môn đột nhiên trống không.
Vòng vây lúc trước không thấy đâu nữa.
Những thần quan và thần sứ kia không có chút lực đánh trả nào cứ vậy bị Phược
Linh sách trói lại dễ như trở bàn tay, cưỡng chế đưa đến một nơi xa.
Thủ đoạn này khiến đám người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần cũng không khỏi âm
thầm kinh ngạc.
Thậm chí đến cả Khương Thành cũng không nhịn được híp mắt lại.
Vừa rồi Phược Linh sách thậm chí còn không đụng vào những thần quan đó,
cũng không thấy thánh giới xuất hiện, nhưng lại trực tiếp cuốn đi mấy chục tên
Thiên Thần.
Tuy nói Chính Thần vốn đã khắc chế Thiên Thần, nhưng những Thiên Thần kia
không phải dưới trướng Lẫm Đế.
Xem ra, mình đã luôn đánh giá thấp thực lực của nàng rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, Lẫm Đế thu lại Thiên Đạo chí bảo của mình.
Sau đó nàng vung tay, bố trí một kết giới ngăn cách ở bên ngoài mình và
Khương Thành.
Ngăn cách hết tất cả đệ tử Phi Tiên môn ở bên ngoài.
“Khương Thành, ngươi từng là chúa tể của nguồn suối thứ nhất, ngươi chọn đi
đến đó, ta không hề bất ngờ.”
“Nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi, đây là một lựa chọn vô cùng
không sáng suốt.”
Không thể thi triển thần uy trước mặt đệ tử, dục vọng làm màu của Thành ca
không được thỏa mãn, giọng điệu cũng trở nên xấu xa.
“Thế nào? Lẽ nào quy y thần đạo mới là sáng suốt ư?”
“Không.”
Lẫm Đế lắc đầu.
“Năm đó khi phát hiện ngươi không có thiên tâm ở Thiên Cung, bọn ta đã từng
suy đoán.”
“Ngươi bị Thiên Đạo bài xích, đúng không?”
Nàng và Khương Thành từng sống chung rất lâu nên có hiểu biết cực sâu với
người này.
“Vào lần ở Thương Lan đại lục, ngươi đã có được đạo ấn, nhưng lại không thể
trở thành Chính Thần lại càng chứng thực suy đoán của ta.”
“Ngươi đã định sẵn là vô duyên với thần đạo.”
Khương Thành cũng không phủ nhận.
“Nếu như đã biết là ta và thần đạo đã định sẵn là không đi cùng nhau được, vậy
sao ngươi không ra tay với ta?”
Lẫm Đế khẽ mỉm cười: “Rất đơn giản, ngươi và suối nguồn cũng không thể đi
với nhau, đã định sẵn sẽ trở thành kẻ địch của bọn họ.”
“Ta tội gì phải giúp kẻ địch tiêu diệt kẻ địch.”
“Ha?”
Khương Thành lắc đầu bật cười.
“Cái này ở đâu ra thế?”
“Sao ta lại đã định sẵn là kẻ địch của suối nguồn rồi, sao bản thân ta cũng không
biết thế?”
Lẫm Đế nhìn hắn một lúc lâu, chậm rãi nói: “Sở dĩ ngươi trả vị trí chúa tể cho
Thánh Hoàng là bởi vì ngươi không làm chúa tể được đúng không?”
“Ta đã nhận ra từ lâu rồi, ngươi cũng bị hai pháp tắc đó bài xích.”
“Hai trận doanh Thiên Đạo và pháp tắc chi nhãn này ngay từ đầu đã không
thuộc về ngươi, ngươi là một người ngoài cuộc.”
Chuyện này…
Trước kia Khương Thành chưa từng nghĩ kĩ.
Bây giờ nghe thấy nàng nói như vậy mới phát hiện đúng là như thế thật.
Bất kể Thiên Đạo giành được thắng lợi, hay là phắp tắc giành thắng lợi thì đều
không có chỗ tốt gì cho mình.
Lẫm Đế thấy hắn không lên tiếng, thế là nói tiếp: “Ta khuyên ngươi thật lòng,
đưa đám đệ tử này tìm một nơi ẩn cư đi.”
“Thực ra Tiên Võ châu là một nơi không tệ.”
“Dù cho hiện tại khí tiên nguyên bên đó ngày càng loãng, nhưng dù sao vẫn an
toàn, mà trận đại kiếp này cũng có ngày kết thúc.”
“Đợi đến lúc đó, ngươi xuống núi cũng không muộn.”
“Ngươi đúng là nghĩ cho ta thật đấy.”
Khương Thành cười lắc đầu.
“Chỉ đáng tiếc, con người ta không có sở thích ở ẩn, sợ là phải khiến ngươi thất
vọng rồi.”
Lẫm Đế khẽ liếc mắt, không vui nói: “Bây giờ ngươi đi đến suối nguồn thứ
nhất, sớm muộn gì cũng sẽ không thể làm gì khác được mà sẽ bị động cuốn vào
trong trận đại kiếp ngút trời này.”
“Ta là lập trường Đạo Thần của thiên nhiên, không có lựa chọn khác, ngươi cần
gì như thế?”
Những gì nàng nói cũng đúng.
Tính ra, nàng từng ngồi qua vị trí phụ trợ một khoảng thời gian.
Nhưng sau khi trở về Nguyên Tiên giới, vị Chính Thần như nàng bất luận thế
nào cũng không thể đứng ở bên suối nguồn nữa.
Bằng không Đạo Ấn của nàng sẽ làm loạn.
Có điều sở dĩ nàng khuyên Khương Thành như thế vẫn là sợ tương lai hắn sẽ vô
cớ đứng ở phía đối đầu mình.
Nàng không muốn đối mặt với biến số này trên chiến trường.
Tuy nói Thành ca cũng có khả năng đối địch với pháp tắc chi nhãn, nhưng nàng
không muốn cược.
Gỡ triệt để biến số này mới là lựa chọn ổn thỏa nhất.
“Ngươi vẫn đừng nên tốn nước miếng nữa, chuyện tương lai làm gì có ai có thể
nói rõ được chứ?”
“Cho dù ta thật sự ở Tiên Võ châu, ngươi có thể bảo đảm không ai đến xâm
phạm không?”
Lẫm Đế còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Khương Thành lại đã tự móc ra ba
món Thiên Đạo chí bảo từ kho hệ thống.
Lần lượt là Tam Hồn châu, Loạn Vân phiến và Cực Vọng hoàn.
“Năm đó ta đặt ra bốn điều kiện, hiện nay những đệ tử này đều đã tìm thấy hết,
coi như các ngươi đã hoàn thành rồi.”
“Ba món chí bảo này sẽ để ngươi trả lại cho bọn họ vậy.”
Nhận lấy ba món chí bảo đó, Lẫm Đế cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Lần này nàng định mở miệng hỏi đến, vốn dĩ còn lo lắng Khương Thành sẽ ra
sức từ chối, lại nâng giá thêm nữa chứ.
Dù sao ba món chí bảo này quả thực quá quý giá và quan trọng.
Không ngờ rằng hắn lại chủ động trả lại.
Tâm trạng của nàng vô cớ tốt lên rất nhiều.
Vung tay xóa bỏ kết giới ngăn cách, lúc này mới cười chế nhạo nói: “Không
nhìn ra ngươi còn là một người giữ lời hứa đấy, ta thay đổi cách nhìn với ngươi
rồi.”
Khương Thành không khỏi trừng mắt nhìn nàng.
“Ấn tượng của ngươi với ta kém cỡ nào vậy? Tốt xấu gì cũng sống chung nhiều
năm như thế, cũng nên có chút hiểu rõ rồi chứ?”
Lẫm Đế bật cười, sau đó cố ý xin lượng thứ nói: “Phải phải phải, trách ta có mắt
không tròng được rồi chứ?”
“Vậy chúc ngươi thuận lợi ở suối nguồn thứ nhất vậy.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng rời đi.
Chỉ để lại đám đệ tử Phi Tiên môn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Được rồi, tiếp tục xuất phát!”
Thành ca vung tay, quay đầu lại phát hiện ánh mắt của chúng đệ tử đều có hơi
sâu xa.
Nhất là các nữ đệ tử, càng không nhịn được bắt đầu vặn hỏi.
“Khương chưởng môn, quan hệ của ngươi và vị Lẫm Đế này rất không bình
thường đấy.”
“Vừa rồi các ngươi đã nói gì ở bên trong đấy?”
Ấn Tuyết Nhi không vui nói: “Còn có thể nói gì, không nghe thấy bọn họ đã
sống chung rất nhiều năm à, chắc chắn là liếc mắt đưa tình ở bên trong rồi!”