Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi ra ngoài, tầm mắt của Phi Khâm luôn đặt trên người của Khương

Thành.

Nếu như có thể, hắn vô cùng muốn chặt ca này ra thành trăm nghìn mảnh.

Không chỉ hãm hại hắn bị ra khỏi bí cảnh mà còn dùng thân phận của hắn để lừa

gạt những tộc nhân khác nữa, đúng là không thể tha thứ nổi.

Hắn tức mà ngu người luôn rồi, đến mức những người khác có gọi cũng làm lơ

không nghe thấy.

“Phi Khâm, ngươi còn lề mề cái gì nữa?”

“Mau lấy tinh linh châu ra đi, để cho mọi người được mở mang tầm mắt!”

“Lấy ra đi?”

Phi Khâm ra vẻ kỳ quặc nhìn đám người Tinh Nhu và Quý Chủy đang ở trước

mặt.

“Ta còn chẳng có nổi một viên tinh linh châu thì lấy ra kiểu gì hả?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Chẳng có một viên nào?”

Mười nghìn người mới vừa đi ra ban nãy thay đổi sắc mặt toàn bộ.

“Phi Ngâm, bây giờ không phải là lúc nói đùa đâu đấy!”

“Tinh linh châu của bọn ta đều giao cho ngươi hết rồi, chuyện mới xảy ra lúc

nãy thôi, ngươi đã quên rồi á?”

Đám ngươi Tinh Nhu và Quý Chủy đều ép lên.

Dưới cơn thịnh nộ, bọn họ đều có điệu bộ nếu ngươi không giao thì bọn ta sẽ ra

tay với ngươi đấy.

“Còn không mau lấy ra hả?”

“Lẽ nào ngươi thật sự muốn nuốt riêng!”

“Ngươi đã thề độc ở trước mặt bọn ta đấy, lại muốn nuốt lời nhanh như thế

sao?”

“Đáng ghét! Dù cho có muốn nuốt riêng, ít nhấ ngươi cũng phải lấy ra một phần

để còn thắng cuộc tỷ thí nữa chứ?”

Đối với sự bức bách của mọi người, Phi Khâm cũng không hề hoang mang.

Dẫu sao bên ngoài vẫn còn mấy chục nghìn người nhìn thấy chân tướng kia mà,

hắn vẫn chưa đến mức có trăm miệng cũng không biện bạch được.

“Tinh linh châu của các ngươi đều giao cho Khương Thành hết rồi, liên quan gì

đến ta chứ?”

“Cái gì?”

Đám người Tinh Nhu và Quý Chủy vẫn chưa biết chân tướng sự thật.

Nghe được hắn nói câu này thì suýt nữa bị tức chết.

“Rõ ràng bọn ta giao cho ngươi rồi mà!”

“Liên quan quái gì tới Khương Thành kia chứ?”

“Ngươi còn dám đùn đẩy thoái thác nữa thì đừng có trách bọn ta không khách

sáo đấy…”

“Được rồi, được rồi.”

Nhìn thấy bọn họ có chiều hướng muốn vây công Phi Khâm, đám người Tông

Phiêu Vương tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình không thể không đứng ra.

“Phi Khâm không có nói dối.”

“Phi Khâm mà các ngươi nhìn thấy kia, chính là do Khương Thành hóa thành

đấy.”

“Tinh linh châu của các ngươi cũng bị hắn lừa mất rồi.”

Chỉ vài câu nói đơn giản, nhưng đối với đám người Tinh Nhu và Quý Chủy thì

lại giống như sét đánh bên tai vậy.

Chấn động đến mức đầu của bọn họ kêu lên ong ong.

Phi Khâm kia là do Khương Thành hóa thành á?

Rất nhiều người hoàn toàn không thể chấp nhận tin dữ này, không tin, cũng

không muốn thừa nhận rằng bản thân đã bị lừa rồi.

“Không thể nào như thế được!”

“Nếu như thật sự là do hắn hóa thành, vậy sao có thể lừa gạt cho qua được chứ,

bọn ta nhiều người thế kia lại không nhìn ra cả hay sao?”

“Các ngươi bịa ra chứ gì?”

Nhưng rất nhanh, hàng chục nghìn tộc nhân Thiên tộc ở xung quanh đã cho bọn

họ một kích cuối cùng.

“Là sự thật đó.”

“Bọn ta đều tận mắt nhìn thấy hết.”

“Bọn ta cũng rất tò mò, vì sao không có một ai phát hiện ra hắn là giả thế.”

“Đáng tiếc lúc đó mất lối vào rồi, cũng không thể nào đi vào để nhắc nhở các

ngươi, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn các ngươi bị hắn chơi đùa xoay mòng mòng

thôi.”

Nghe đến đây, đám người Quý Chủy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa

thì đứng không vững.

“Nếu đó là Phi Khâm giả, vậy còn tên thật thì sao?”

Tư Ngộ Vương nhìn Quý Chủy một cái thật sâu: “Phi Khâm thật ngay từ lúc bắt

đầu đã bị chính các ngươi bắt tay nhau đánh ra ngoài rồi.”

“Sao, sao lại như thế được?”

“Đáng ghét!”

Tuy đám người Tinh Nhu không có kinh nghiệm rèn luyện gì, nhưng trí thông

minh thì hoàn toàn không có vấn đề.

Giờ đây, tất nhiên cả bọn đều đã thông suốt ngọn nguồn tất cả mọi chuyện.

Nghĩ kỹ lại thì, ngay từ lúc bắt đầu, mục tiêu của Khương Thành đã là toàn bộ

số tinh linh châu rồi.

Muốn trở thành người đại diện thi đấu nắm giữ tất cả số tinh linh châu, vậy thân

phận của bản thân bắt buộc phải đủ cao.

Bằng không sẽ không thể nào phục chúng được.

Mà ở trong hàng chục nghìn người kia, người có thể có được uy vọng như thế

cũng chỉ lác đác bốn năm người mà thôi.

Phi Khâm và Tinh Nhu là một trong số đó.

Còn về Quý Chủy thì vẫn chưa đủ tư cách lắm.

Nhưng sau khi biến thành Phi Khâm, muốn không bị vạch trần, vậy thì bắt buộc

phải đá Phi Khâm thật ra ngoài.

Cuối cùng, nếu muốn thuyết phục mọi người chủ động giao tinh linh châu ra thì

bắt buộc phải để cho bọn họ cảm thấy, không gom tinh linh châu lại một chỗ,

cuộc thi chắc chắn không thể thắng nổi.

Vì vậy, bắt buộc phải tiêm nhiễm sự mạnh mẽ và lợi hại của đối thủ “Khương

Thành” này.

Cả cái kế hoạch tưởng chừng như không hề phức tạp, nhưng lại được nối từng

vòng từng vòng với nhau, nếu thiếu một mắc xích nào đó đều không thể thành

công.

Tất nhiên, thứ quan trọng nhất vẫn là thuật biến hóa của hệ thống.

Vì để duy trì thuật biến hóa không bị lộ tẩy, sau đó Thành ca vẫn chưa từng ra

tay.

Thế là giờ đây, hắn nắm trong tay ba mươi hai nghìn hai trăm sáu mươi bảy

viên tinh linh châu, phần thắng nằm chắc trong tay rồi.

Đối mặt với ánh mắt muốn ăn thịt mình của đám người Tinh Nhu và Phi Khâm,

ca này chẳng những không hề sợ hãi chút nào, mà ngược lại hắn còn đắc ý

nhướn mày nữa.

“Ha ha, chẳng phải ban nãy các ngươi nói có rất nhiều tinh linh châu sao?”

“Chẳng phải nói muốn cho ta mở mang tầm mắt đấy sao?”

“Vậy thì lấy ra để vả mặt ta đi này.”

Hắn cố ý dùng đầu ngón tay chỉ lên viên tinh linh châu ấy, hạt châu nhanh

chóng xoay chuyển, những tia sáng chói rực dập dờn bập bềnh.

“Ta chỉ có một viên này thôi, các ngươi chỉ cần lấy ra hai viên là có thể thắng

được rồi!”

Mọi người suýt nữa thì bị cái tên đang đắc ý này chọc tức ói máu.

Tinh linh châu của bọn họ đều giao nộp hết cả rồi, thật sự chẳng còn lại một

viên nào.

Khương Thành cố ý chỉ dùng một viên tinh linh châu cũng đã đủ đè bọn họ trực

tiếp thua cuộc rồi.

Quý Chủy tức giận gầm lên xông đến: “Cái thứ không biết xấu hổ nhà ngươi, lại

còn dám tự đắc nữa á?”

“Dừng tay!”

Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương vội vàng cản hắn lại.

Trận đấu đã kết thúc rồi, bây giờ còn ra tay với Khương Thành thì đó lại là

chuyện khác.

Làm lỡ chuyện lớn của Tinh Diệu Hoàng thì đó mới là mất nhiều hơn được.

“Ta có tự đắc đâu chứ.”

Thành ca ra vẻ vô tội nhún nhún vai.

“Chẳng phải ban nãy ngươi có nói, tinh linh châu của ngươi gấp tám lần ta hay

sao, lấy ra để thắng ta đi chứ.”

“Sao hả, không lấy ra được à?”

“Lẽ nào ngươi chỉ bốc phét thôi chứ thực ra chẳng có viên nào à?”

“Không phải đó chứ, các ngươi nhiều người như thế, vậy mà chẳng kiếm nổi

một viên tinh linh châu nào sao?”

“Tuy nói Tinh Linh diệu cảnh có hơi khó nhằn, nhưng các ngươi làm thế này

cũng kém cỏi quá rồi đấy?”

Đối với cái tên cực phẩm rõ ràng biết tất nhưng lại giả vờ hồ đồ này, mọi người

bức bối khó chịu vô cùng, ngoài la hét phẫn nộ thì chỉ còn lại thóa mạ chửi

đổng mà thôi.

“Đồ không biết xấu hổ! Ngươi thắng như thế thì oai chỗ nào chứ!”

“Lừa hết tinh linh châu của bọn ta, đúng là bỉ ổi vô sỉ không gì bằng!”

“Ta khinh! Ngươi như thế này hoàn toàn không tính là thắng.”

“Quả nhiên, dị tộc là cái thứ đại biểu cho xảo trá hèn hạ…”

Đối với lời chỉ trích của bọn họ, Thành ca chẳng thèm quan tâm.

Lấy được lợi mới là điều quan trọng nhất.

Hắn nhìn về phía Tông Phiêu Vương ở một bên: “Nếu các ngươi chẳng lấy ra

được một tiên tinh linh châu nào, vậy có thể tuyên bố kết quả rồi chứ?”

Vẻ mặt của Tông Phiêu Vương cứ như bị táo bón vậy.

Chỉ đành gắng gượng không vui vẻ gì mà nói: “Tỷ thí lần này, Khương Thành

dựa vào thành tích một viên tinh linh châu giành được chiến thắng.”

Tiếng mắng chửi ở xung quanh và bên ngoài càng lớn hơn.

Đặc biệt là đám người Phi Khâm, Tinh Nhu và Quý Chủy, bọn họ còn uất ức

đến mức hai mắt như sắp tóe ra lửa đến nơi.

Nhưng Thành ca cũng không có ý định buông tha cho bọn họ.

“Nếu như ta nhớ không lầm thì, ta thắng tỉ thí rồi, các ngươi phải hành lễ của

thuộc hạ với ta nhỉ.”

“Đây là do các ngươi tự mình yêu cầu đó nha, bây giờ có phải nên thực hiện rồi

không?”

Lời mắng chửi của mọi người kẹt lại ngay cuống họng, gương mặt tuấn tú của

Phi Khâm cũng sắp đỏ thành màu gan heo luôn rồi.

“Ngươi, ngươi…”

Hắn đương nhiên rất rất rất không phục rồi.

Từ sâu trong lòng mình, hắn vẫn cảm thấy thực lực của Khương Thành không

bằng với bản thân.

Nhưng cá cược kia được lập ra trước mặt tất cả mọi người, dù cho có muốn nuốt

lời, cũng không có nghĩa nó chưa từng tồn tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK