Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ cuối cùng mọi người mới phát hiện, một Thánh Tôn như Khương

Thành mà lại hoàn toàn khác hẳn với những Thánh Tôn khác.

Có Thánh Tôn nào có thể tiện tay giết chết một Thánh Tôn khác trong tích tắc

thế kia không?

Người này lẽ nào lại là một Cổ Thánh?

Khi trong lòng bọn họ còn dậy sóng, Thành ca đã phá vỡ sự tĩnh lặng này.

“Nếu Kỳ Hàn đã không cần vị trí Hư Tướng này thì vị trí này của hắn xem như

bỏ phế vậy.”

Nghe hắn nói giống như kiểu không xảy ra chuyện đại sự gì cả vậy, trong lòng

mọi người điên cuồng bóc phốt.

Kỳ Hàn không phải không cần, mà là đã chết rồi đó được chứ?

“Người tiếp theo…”

Tiếp theo đó, Khương Thành lại bắt đầu gọi cái tên tiếp theo.

Trước sau gọi hết một trăm ba mươi bốn vị trí Hư Tướng.

Một trăm ba mươi bốn người này, đa phần đều là Thánh Chủ đỉnh phong, cũng

có mấy người là Thánh Tôn.

Chỉ có điều là trả giá không đủ cao thì sẽ bị Khương Thành dẹp hết.

Nếu như không có trận chiến vừa rồi, những người này e rằng sớm đã hò hét

ngay tại chỗ để tỏ sự bất mãn trong lòng.

Nhưng hiện giờ, bọn họ lại ngoan đến lạ thường.

Sau khi sắp xếp xong một trăm ba mươi bốn Hư Tướng, tiếp đó Khương Thành

lại gọi tên mười tám Hư Vương tiếp theo.

Mà sau cùng mới gọi đến Hư Đế.

“Tà Huyết điện, Hình Di Thánh Tôn, Hư Đế!”

“Xích Tiên tông, Ý Trang Thánh Tôn, Hư Đế!”

Hai chưởng môn được gọi tên nhất thời rơi vào niềm vui cực điểm.

“Ha ha ha!”

“Thế mà lại là Hư Đế ư?”

Những trưởng lão và đệ tử trong tôn môn ở đằng sau hai người lại càng vang

lên những tiếng hoan hô.

“Chúc mừng chưởng môn, chúc mừng chưởng môn!”

“Quá tốt rồi, Hư Đế đấy!”

“Lần này Xích Tiên tôn ổn rồi…”

Tà Huyết điện và Xích Tiên tông quả thực là tông môn số một số hai ở tứ châu,

hai bên khi mới bắt đầu cũng là xông đến vị trí bảo tọa Hư Đế.

Lúc đó hai người đều nghĩ không phải mình thì còn là ai nữa.

Vị trí Hư Đế là đương nhiên!

Nếu Khương Thành dám không biết nhìn người thì đến lúc đó sẽ cho hắn thấy

sức mạnh của đệ nhất đại phái.

Để cho hắn hiểu hậu quả nghiêm trọng của việc không nể mặt mình.

Nhưng theo việc Kỳ Hàn bị một kích giết chết trong chốc lát như vậy, ý nghĩ

của hai người này cũng bay biến cả.

Người này hình như thật sự có tư cách không nể mặt mình.

Khi gọi hết tên mười mấy Hư Vương mà vẫn chưa nghe đến tên mình, hai

người cũng có phần bất an rồi.

Lẽ nào lần này ngay cả Hư Tướng cũng không làm được ư?

Bây giờ vừa nghe thấy thật sự cho mình vị trí Hư Đế rồi, hai người lại cảm thấy

được cưng mà sợ.

Liền chạy đến trước mặt Khương Thành hành lễ.

“Đa tạ Khương chưởng môn.”

“Đa tạ ơn cất nhắc của Khương đạo hữu, lão phu sẽ khắc ghi.”

“Ừ.”

“Nhớ sớm chuẩn bị đủ tài liệu mang qua đây.”

Hai người liền vỗ ngục tỏ ra nhất định sẽ cố gắng.

Sau khi hai người này lui đi, Thành ca thuu lại danh sách.

Nhìn vào phía dưới có vô số ánh mắt đang mong chờ rồi xua tay.

“Được rồi, lần lựa chọn vị trí phụ này đến đây là hết.”

“Cứ hai Hư Đế, mười tám Hư Vương, và một trăm ba mươi bốn Hư Tướng vậy

đi.”

“Những người khác giải tán đi.”

Cái gì, cứ vậy là kết thúc rồi?

Những tiên nhân không được gọi tên kia, toàn bộ đều rơi vào sự thất vọng đến

cực điểm.

“Khương chưởng môn, không phải còn có rất nhiều vị trí sao?”

“Đúng đó, còn có bốn Hư Đế, mười tám vị trí Hư Vương và cả tám mươi hai

Hư Tướng nữa cơ mà.”

“Nhân lúc này mọi người đều có cả, chọn hết toàn bộ đi.”

“Phải đó phải đó, nhiều vị trí trống như vạy, pháp tắc chi nhãn sẽ không duy trì

được sự ổn định đâu.”

“Cũng không có lợi cho việc thống trị của tứ châu chúng ta.”

Thành ca cũng phải bĩu môi.

“Chuyện này không cần các ngươi phải nhọc lòng.”

Lần tuyển người này của hắn nhìn có vẻ như trò con nít, thật ra thì những thế

lực đứng đầu ở tứ châu căn bản đều có cả rồi.

Bởi vì những tông môn tộc quần có thể cho những cái giá cao nhất kia vốn

chính là đám có thực lực mạnh nhất trong đó rồi.

Những ngày tiếp theo sau đó, những Thánh Chủ đỉnh phong và Thánh Tôn trở

về gom góp tài liệu ùn ùn kéo đến.

Mỗi một người đều mong chờ giao tài liệu cho Thành ca.

Còn Thánh Hoàng cũng rất phối hợp, một người giao thì mở cửa một lần, cho

phép bọn họ ngồi vào vị trí tương ứng.

Cả bảy ngày sau, toàn bộ một trăm năm mươi bốn vị trí được Khương Thành

chọn ra đã giao nộp xong hết.

Lần này thu hoạch của hắn lại tăng cao lần nữa.

Suy cho cùng thì lần này giống như nhổ sạch hết toàn bộ cả trăm tông môn và

tộc quần ở tứ châu mà.

Chuyện này làm Khương Thành thỏa mãn vô cùng.

Mấy Thánh Chủ đỉnh phong và Thánh Tôn có được vị trí phụ kia cũng vui

mừng khôn xiết.

Hai Hư Đế Hình Di và Ý Trang nhìn thấy Khương Thành không lên vị trí phụ

lại càng chủ động vẫy tay lại.

“Khương đạo hữu, sao ngươi còn đứng một bên vậy?”

“Phải đó, Khương chưởng môn, mau lên đi chứ!”

“Bọn ta còn chờ bắt tay hợp tác với ngươi đấy!”

Nếu đổi thành những suối nguồn khác, giữa những Hư Đế với nhau sẽ luôn là

đấu đá lẫn nhau, tranh giành quyền lực.

Nhưng trước mặt Khương Thành, hai người này sớm đã không còn suy nghĩ đó

nữa.

Thực lực chênh lệch quá lớn, huống hồ gì Khương Thành còn có sự ủng hộ

tuyệt đối của Thánh Hoàng, bọn họ lấy gì mà tranh chứ.

Hai người đã dự định ngoan ngoãn làm tiểu đệ của hắn rồi.

Nhưng Thành ca lại lắc đầu.

Ánh mắt của hắn nhắm vào gương mặt Thánh Hoàng.

“Ta cũng nên rời đi rồi.”

Thánh Hoàng gật đầu, không có gì kinh ngạc với quyết định này của hắn cả.

Vị trí phụ rất quan trọng, có lợi cho việc tu luyện.

Nhưng Khương Thành bị pháp tắc thứ nhất bài xích, nếu hắn ngồi lên vị trí phụ

thì cũng sẽ dẫn đến việc pháp tắc rút lui đi.

Đến lúc đó, hiệu quả của cả suối nguồn thứ nhất cũng sẽ mất đi.

Nói trên một ý nghĩa nào đó, thật ra Khương Thành là người chấm dứt suối

nguồn thứ nhất.

Nhưng mà những người khác vốn không biết được chuyện này.

“Khương chưởng môn thế này là có ý gì?”

“Ngươi thế mà lại không có ý định ngồi vào vị trí phụ ư?”

“Dựa trên thực lực và thân phận của Khương tiền bối, Hư Đế là quá thoả đáng

luôn, lẽ nào ngươi còn xem thường nó à?”

“Chuyện này… thật khiến người ta khó hiểu.”

Trong lòng Thành ca lại chẳng có gì tiếc nuối cả.

Hiệu quả tu luyện của vị trí phụ này có tốt hơn nữa cũng không nhanh bằng

đường tắt của hệ thống.

Huống hồ gì ngày nào cũng không thể nhấc mông lên, thật không tự do chút

nào.

Cho dù có thể làm, hắn cũng sẽ không làm.

Thế là ca này thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm túc chắp tay với mọi người.

“Vị trí Hư Đế tốt như vậy sao ta có thể xem thường được chứ?”

“Chỉ có điều là nếu như ta ngồi lên rồi… vậy có nghĩa là sẽ ít đi một vị trí đúng

chứ?”

“Để cho nhiều người hơn một cơ hội, ta quyết định chủ động từ bỏ!”

“Hi sinh một mình ta để thành toàn cho mọi người!”

Ơ chuyện này?

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường dù có là Hư Đế, Hư Vương, Hư Tướng

hay mấy tiên nhân vây xem bên ngoài, toàn bộ đều bị mấy lời thoại này làm cho

ngớ cả người.

Tu luyện giới còn có người cao thượng như vậy sao?

Phải biết rằng lúc trước khi Khương Thành bán mấy vị trí phụ này, bọn họ đã

bàn luận sau lưng hắn không biết bao nhiêu lần rồi.

Vẫn luôn cho rằng tên này là tên này là kẻ tham lam nhất Nguyên Tiên giới,

không có lợi lộc thì không làm.

Bây giờ tự nhiên hắn khiêm tóin rộng lượng như vậy, nhất thời không biết nên

thích ứng thế nào.

Lẽ nào bản thân mình hiểu lầm hắn rồi?

Thật ra hắn là một người cao thượng đức độ?

Nhìn thấy dáng vẻ hoài nghi nhân sinh của bọn họ, Thành ca mang lòng ham

làm màu lại cười thầm.

Sau đó thì hắn phất tay áo, cứ thật sự bay đi như vậy.

Rời khỏi suối nguồn thứ nhất, Khương Thành bay thẳng về hướng Tiên Võ

châu.

Vài ngày sau, cuối cùng hắn cũng đến được vùng đất quen thuộc.

Phía xa, hắn lại cảm nhận được khí tức huyền văn của bản thân

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK