Nhìn thấy Cư Vương cũng là Thần Quân lão làng giống mình bị giết, Gia
Vương và Hạo Vương cực kỳ phẫn nộ.
Trái tim của cả hai ngươi suýt nữa bị xé nát tan.
Bọn họ đến là để tìm Khương Thành báo thù, kết quả thù còn chưa kịp báo,
người phe mình đã đi chầu Diêm Vương trước rồi.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
Ba món đế khí siêu phàm giao đấu cũng rất nhanh đã phân cao thấp.
Đối mặt với thế tấn công của Thái Ngư kiếm, hai thánh giới bình thường của hai
món đế khí còn lại lung lay muốn đổ, rất có dấu hiệu sắp bị tan tành.
Thánh giới được đế khí tạo ra bị hủy thì cũng sẽ không phản phệ lên đạo tâm
của hai người họ.
Nhưng nó lại phản phệ lên người của đế khí.
Tạo nên sự tổn hại cho Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy ở bên trong đế khí.
Nếu như số lần bị tổn hại quá nhiều, Ngân Ngọc Tủy khô héo, vậy thì đạo chất
chứa ở bên trong đế khí tất nhiên cũng sẽ tan thành mây khói.
Đến lúc đó cũng đồng nghĩa, món đế khí này sẽ trở về thành đạo khí bát giai
phiên bản đã được tăng cường.
Hai người này tất nhiên không nỡ để đế khí của bản thân bị phế, vì thế vội vàng
thúc động thánh giới tự thân đến tấn công đạo Túng Tình kia của Khương
Thành.
Hòng muốn bảo vệ đế khí của bản thân không chịu thêm thương tổn nữa.
Tuy nhiên điều này cũng lại cho Thành ca một cơ hội.
Hắn không hề do dự bắt đầu công kích Gia Vương bằng linh ý, rồi lại là nguyên
thuật thất thập ngũ trọng.
Thánh giới của tên này cũng nhanh chóng bị nổ tung.
Sau hai lần bị bắn phá thì nó đã hoàn toàn bị vỡ nát.
“Dừng tay!”
Gia Vương chịu thiệt hại nặng nề đã bắt đầu hoảng loạn, vội vàng lớn tiếng xin
tha: “Khương Thành, dừng tay lại, chúng ta không hề có thù hận gì sâu nặng,
ngươi còn ở Gia Vương đạo trường…”
Víu!
Thái Ngư kiếm đâm xuyên mi tâm của hắn, giọng nói cũng đột nhiên ngưng bặt.
“Muốn bấu víu giao tình cũng không làm sớm một chút, kiếm của ca không thu
lại kịp.”
Thành ca vừa đâm chọt vừa dốc toàn lực tấn công mục tiêu cuối cùng còn lại.
Hạo Vương lúc này cuối cùng đã ý thức được chuyện khai chiến với Khương
Thành là ngu ngốc đến cỡ nào.
Trận chiến này, “Hám Thiên Cổ Thánh” mà hắn lo lắng nhất không hề can thiệp
vào.
Thứ mà Khương Thành dùng đó là thực lực mạnh mẽ chân chính của hắn.
Và cái thực lực mạnh mẽ này đã đủ để trấn áp những Thánh Chủ đỉnh phong
như bọn họ rồi.
Đối diện với thế tấn công hung hãn của Khương Thành, Hạo Vương chỉ đành
hướng về phía xa hô cầu cứu.
“Mau đến đây giúp ta!”
Lúc này, hơn năm mươi Thánh Chủ còn lại và đám người Ngộ Sơn, Trường
Dương đang chiến đấu kịch liệt.
Nghe thấy lời kêu cứu này, suýt nữa đã bị dọa giật mình.
Ba Thánh Chủ đỉnh phong vây công một mình Khương Thành, hẳn phải nên
chiếm ưu thế tuyệt đối chứ?
Thế mà lại bị hắn phản sát mất hai người?
“Hạo Vương đừng hoảng, bọn ta đến giúp ngươi đây!”
Ngay lập tức, mười mấy Thánh Chủ bình thường cưỡng chế thoát khỏi cuộc
chiến, quay đầu đánh về phía của Khương Thành.
Sau đó, bọn họ cũng thảm luôn.
Thánh Chủ đỉnh phong có thể đỡ nổi đòn tấn công bằng linh ý của Khương
Thành, đó là vì đạo của họ quá mạnh.
Nhưng Thánh Chủ bình thường thì không có cái năng lực này.
Đối mặc với bọn họ, Khương Thành còn chẳng thèm vung cả kiếm, trực tiếp tấn
công ý thức của đối phương là đủ rồi.
Chỉ sau năm giây ngắn ngủi, mười mấy Thánh Chủ ban nãy đã rơi từ trên cao
xuống, trở thành một cái xác sống không có ý thức.
Cái cách chết kỳ lạ nhưng lại dễ như trở bàn tay này khiến cho tâm lý của Hạo
Vương sụp đổ ngay tại chỗ.
Hắn còn tưởng lại là Hám Thiên Cổ Thánh ra tay nữa chứ.
Vừa né trái tránh phải, cố gắng chống lại thế tấn công của Khương Thành vừa
chỉ lên bầu trời phẫn nộ chửi mắng.
“Chiến Đế, ngươi lại đi giúp cái tên kẻ thù truyền kiếp của Thiên cung sao!”
“Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!”
“Ta nhìn lầm ngươi rồi…”
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng nổ liên tiếp không dứt, thánh giới của hắn cũng chịu thiệt hại nặng
nề.
Nhưng điều càng thảm hơn đó là, khí đạo trong đế khí siêu phàm kia của hắn
cũng bị Thái Ngư kiếm phá hủy.
Ngay lập tức, hắn bị “đạo Túng Tình” đính kèm trong Thái Ngư kiếm bao trùm
lấy.
Nếu như là lúc bình thường, đừng nói là khí đạo đồng hành này, dù có là bản
thân Ngộ Sơn cũng không làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng ban nãy thánh giới của bản thân đã bị nguyên thuật thất thập ngũ trọng
của Khương Thành đánh thủng một đống lỗ, bây giờ chính là lúc đạo tâm không
ổn định nhất.
Thái Ngư kiếm đột nhiên đánh tới, hoàn toàn là thừa nước đục thả câu.
Không chỉ khiến cho vết nứt ở trên thánh giới của hắn nhiều thêm mà còn ảnh
hưởng đến cả đạo tâm của hắn.
Khương Thành đang tính thừa thắng xông lên, làm thêm một lần nguyên thuật
thất thập ngũ trọng.
Kết quả nhìn thấy Hạo Vương ở phía đối diện đột nhiên cầm kiếm ngẩng mặt
lên trời cười lớn.
“A… ha ha ha, ta thắng rồi!”
“Cuối cùng ta cũng đã giết chết Khương Thành rồi!”
Hắn khoa tay múa chân, hưng phấn đến mức cả khuôn mặt cũng biến dạng.
Ngay sau đó, lại đột nhiên gào rống lên án.
“Chiến Đế, Tiêu Đế, các ngươi là hai tên nhát cấy, bây giờ các ngươi đã thấy
chưa hả?”
“Còn có Nguyên Đế, Tâm Đế…”
“Mấy cái thứ sống dai các ngươi, không phải năm đó các ngươi từng nói rằng
Khương Thành không thể đụng tới hay sao, bây giờ thì sao hả?”
“Còn không mau cút ra đây vái lạy chiến tích của bổn tọa?”
Khương Thành sững sờ tại chỗ, nguyên thuật vốn đang tính tung ra cũng tiêu
biến.
Hạo Vương nói cứ như thật khiến cho hắn cũng hoang mang không xác định
nổi.
Bản thân đã bị đối phương giết chết rồi sao?
Hắn không khỏi cúi đầu nhìn thử cơ thể của mình, lẽ nào trái tim đã trong lúc
không hay biết gì đã xuất hiện một cái lỗ thủng to như cái động, hay là trúng
phải sát chiêu gì đó, chỉ là bản thân hắn không chú ý mà thôi?
Không chỉ có hắn, rất nhiều người đang chiến đấu ở phía sau cũng không kiềm
được phải ngừng lại.
Thiên cung có một vài Thánh Chủ và Đạo Thần thậm chí còn reo hò vui mừng
theo.
“Ha ha, thắng rồi!”
“Không có Khương Thành, Phi Tiên môn cũng không còn sức chống trả nữa…”
Nhưng tiếng reo hò của họ rất nhanh đã bị nghẹn lại.
Khương Thành kia không phải vẫn sống sờ sờ đó sao, chết đâu mà chết?
Bọn họ ngờ nghệch mà nhìn Hạo Vương, thật sự không thể hiểu nổi vì sao lại
phải báo giả quân tình vậy nè.
Dù gì cũng là một Thánh Chủ đỉnh phong, nói dối kiểu này có ý nghĩa gì chứ?
Không cần mặt mũi nữa à?
“Lẽ nào là vì đạo Túng Tình?
Thành ca rất nhanh đã hiểu ra.
“Ối chà, cái khí đạo đồng hành này cũng nguy hiểm quá đó chứ, làm cứ giống
hệt như trúng phải huyễn thuật vậy.”
“Một người to xác sống sờ sờ như ca đứng ở trước mặt hắn mà cũng không nhìn
thấy à?”
Bản thân đạo Túng Tình thật ra không mang theo Huyễn Thuật gì hết.
Chỉ là thánh giới của Hạo Vương bị phá hủy quá nghiêm trọng, đạo tâm xuất
hiện quá nhiều sơ hở nên mới dẫn đến trúng chiêu cực nặng.
Bản tâm của hắn đã sớm hoàn toàn mất đi khống chế, điên cuồng xuất hiện
chứng cuồng dại.
Lúc này, hắn lại tiến vào kiểu mẫu hai hàng lệ rơi một cách rất không tự nhiên,
bắt đầu kể lể bộc bạch chặng đường từng trải của bản thân.
“Năm đó bị cái tên tiểu tử kia tước mất binh khí của ta, hại ta bị cả Nguyên Tiên
giới cười nhạo chế giễu.”
“Hu hu hu… các ngươi có biết những năm này ta sống như thế nào không hả?”
“Ta cứ muốn nhắm vào hắn đấy, thì đã làm sao?”
“Các ngươi chẳng hiểu gì cả…”
Thành ca cũng không nghe tiếp nổi nữa.
“Haizz, ca vẫn nên làm người tốt, giải thoát sớm cho ngươi thì hơn.”
Nói xong, hắn lại ngưng tụ nguyên thuật thất thập ngũ trọng giáng xuống.
Ngay khi những quả cầu lửa đầy trời lao xuống thánh giới thủng tả tơi của Hạo
Vương thì cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại.
“Khương Thành, ngươi dám ám toán ta!”
Hắn giống như một dã thú phát điên hòng muốn liều chết phản công, nhưng đã
quá muộn rồi.
Đùng đùng!
Thánh giới đỉnh phong chia năm xẻ bảy.
Thái Ngư kiếm lóe lên một ánh kiếm màu xanh, triệt tiêu tia hi vọng sống cuối
cùng của hắn.
Sau khi xử lý xong Hạo Vương, Khương Thành nhanh chóng thu thập tàn hồn
cũng như thanh đao kia của hắn.
Dù gì cũng là đế khí siêu phàm, rất có giá trị đó.
Hạo Vương vừa chết, những cao thủ vây công Phi Tiên môn cũng nhanh chóng
mất đi ý chí chiến đấu.
Rất nhiều người dứt khoát lựa chọn chạy trốn.
Nhưng dưới sự tấn công bằng linh ý của Khương Thành, hành động này đã định
sẵn sẽ chỉ công cốc.
Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, hơn tám nghìn người hoàn toàn bị tiêu diệt