xung quanh hắn đều trở nên yên tĩnh.
Những tiếng la hét liên tục không ngừng ở xung quanh cũng đã biến mất.
Những đòn công kích lần nữa đánh qua hắn cũng biến mất.
Thậm chí ngay cả bóng người ở xung quanh, những vì tinh tú xa xôi và cả bầu
trời đêm cũng đều đã biến mất.
Là đương sự, Khương Thành thật ra cũng nhìn thấy được một chút quá trình.
Sau khi phát huy nguyên thuật tam thiên trọng, tất cả khí tức căn nguyên ở xung
quanh đều đột nhiên biến mất.
Chưa dừng lại ở đó, ngay cả những thánh giới chống đỡ cũng trong nháy mắt
mất đi sự hỗ trợ của căn nguyên.
Xem ra có chút giống với hiệu quả của Thái thượng hóa đạo.
Nhưng giữa chúng cũng có sự khác biệt, Thái thượng hóa đạo là tạm thời rút đi
căn nguyên ở xung quanh, còn nguyên thuật tam thiên trọng thì lại tiêu diệt triệt
để.
Sau khi căn nguyên được phát huy ra bên ngoài, sẽ giống như một đám lửa lớn.
Còn tất cả sự tồn tại xung quanh tiếp xúc gần với căn nguyên giống như những
con thiêu thân lao vào biển lửa, cuối cùng đều chết hết.
Bao gồm tất cả Thiên Thần, Thánh Tôn, Thánh Chủ và Đạo Thần.
Lực sát thương mà nó gây nên còn mạnh hơn hàng nghìn hàng vạn lần so với
Thái thượng hóa đạo.
Đứng trong sự yên tĩnh không có bất kỳ quy tắc nào, thậm chí ngay cả thời gian
và không gian đều bị hủy diệt này, Khương Thành cảm nhận được sự hiu quạnh
và trống trải xưa nay chưa từng có.
“Phiên bản này thực sự quá mạnh rồi.”
“Thì ra sau khi nguyên thuật đạt đến tam thiên trọng sẽ xảy ra sự biến đổi về
chất sao?”
Cú đánh vừa rồi rõ ràng không chỉ đơn giản là một nguyên thuật, mà là một loại
công kích ở cấp độ khác.
Giống như Kiếm đạo từ thập tứ trọng đến thập ngũ trọng, tuy giữa chúng chỉ
chênh lệch một trọng nhưng lại là sự khác biệt giữa không hoàn thiện và hoàn
thiện.
Kiếm đạo hoàn mỹ cuối cùng sẽ thoát khỏi phạm trù Kiếm đạo.
Còn nguyên thuật thì dường như cũng thoát khỏi phạm trù nguyên thuật.
Lúc hắn quay lại, Thương Lan đại lục ở bên dưới cũng có vô số người đang
ngước nhìn lên bầu trời đêm xa xôi.
Nhìn khu vực hình như đã thiếu đi một mảnh đó, tất cả mọi người đều cảm thấy
mơ hồ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sự chấn động dữ dội lúc trước, rõ ràng là do bọn họ tấn công Khương Thành.”
“Nhưng sau đó đột nhiên lại yên tĩnh, chuyện này là thế nào?”
“Chắc không phải Khương Thành đã giết ngược lại bọn họ rồi đấy chứ?”
“Ha ha ha, sao có thể chứ, Chính Thần cũng không thể làm được chuyện này
đâu, được chưa?”
Chính Thần quả thực không thể làm được chuyện này.
Lẫm Đế lúc này đứng trên bầu trời của Phi Tiên môn cũng nhìn chằm chằm về
hướng đó.
Với thực lực của nàng thật ra có thể cảm nhận được tình hình của khu vực bên
đó.
Lúc trước, toàn bộ quá trình Khương Thành bị bao vây, nàng đều có thể nhìn
thấy rất rõ.
Nàng thậm chí còn nhìn thấy Khương Thành hiện thân trở lại.
Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó, nàng lại không thể nhìn thấy được nữa.
Trong tầm nhìn của nàng, khu vực đó bây giờ trống rỗng.
Bất luận là dùng ý thức thần hồn hay là thần đạo, đều không thể cảm nhận được
bất kỳ sự tồn tại nào.
“Ít nhất có trên năm sáu triệu Đạo Thần và Thánh Chủ, còn có hàng chục vị
Thiên Thần và Thánh Tôn, sao bọn họ có thể cùng một lúc bị giết được chứ?”
“Vậy bọn họ đã đi đâu rồi?”
Những Thiên Thần khác ở Thương Lan đại lục cũng có nghi ngờ giống như
nàng.
Bọn họ cũng có thể cảm nhận được bầu trời đêm xa xôi, nhưng không thể chạm
đến khu vực đó.
Khi Khương Thành sắp sửa rời khỏi khu vực đó thì phía trước xuất hiện một lão
già mặc áo choàng trắng tóc bạc mặt hồng hào.
Tay phải nhăn nheo của lão già đang chống một cây gậy gỗ, trong mắt hiện lên
đầy sự kinh ngạc.
“Thật không ngờ, ngươi lại có thể sử dụng nguyên đến cấp độ này.”
Khương Thành không quen biết hắn.
Cũng không cảm nhận được khí tức trên người hắn mạnh đến mức nào.
Nhưng hắn có thể xuất hiện ở đây rõ ràng không phải người đơn giản.
“Nguyên? Ý của ngươi là nguyên thuật đúng không?”
Lão già hơi ngơ ngác, dường như hắn không ngờ rằng Khương Thành sẽ hỏi
vặn lại.
Một lát sau, hắn bất giác cười.
“Xem ra, ngươi chỉ biết nó là như vậy nhưng không hiểu vì sao lại là như vậy.”
“Ý ngươi là sao?”
“Nguyên là một loại cảnh giới.”
Lão già không tiếp tục đánh đố nữa mà rất thẳng thắn phổ cập kiến thức cho
Thành ca.
“Bất luận là linh lực của Hạ giới, tiên lực của Tiên giới, huyền lực của Huyền
giới hay là hồn lực, thánh lực, điều động căn nguyên thì đều dừng lại ở cấp bậc
khống chế sức mạnh khác nhau.”
“Cái mà các tu sĩ ở giai đoạn này khống chế chính là kỹ năng.”
“Kỹ năng tiến gần đến đạo sẽ tiếp tục đột phá và có thể ngộ đạo.”
“Đạo Thần, Thánh Chủ, Thiên Thần và Chính Thần, việc tu luyện và chiến đấu
của bọn họ đều có quan hệ mật thiết với đạo.
“Trên đạo chính là nguyên.”
Khương Thành cảm thấy bản thân đã hiểu được gì đó, nhưng lại bị ngăn cách
bởi một lớp sương mù.
Hắn suy nghĩ một lúc vẫn không có manh mối gì.
Nhưng có một chi tiết khiến hắn vô cùng kinh hãi.
“Chính Thần đều dừng lại ở cấp độ đạo, nhưng ngươi lại biết rõ về nguyên như
vậy, lẽ nào cảnh giới của ngươi còn cao hơn cả Chính Thần sao?”
Lão già lại một lần nữa lắc đầu và cười phá lên.
“Không không không, ngươi hiểu lầm rồi.”
“Tên của ta, có lẽ ngươi đã từng nghe qua.”
“Ngươi là….”
Trong đầu của Khương Thành lóe lên một tia sáng, hắn đột nhiên nhớ đến một
người.
“Vô Định Cổ Thánh?”
“Không sai.”
Trong đôi mắt của lão già hiện lên sự từng trải.
“Thật ra ta đã sớm chú ý đến ngươi rồi, chỉ là không ngờ ngươi còn thần kỳ hơn
ta tưởng.”
Tiên Võ châu có hai vị Cổ Thánh tọa trấn, người mà hắn lúc trước luôn qua lại
chính là Hám Thiên Cổ Thánh.
Vị còn lại là Vô Định Cổ Thánh, nghe nói vị này hành tung rất thất thường và bí
ẩn.
Bởi vì cảm giác tồn tại đã gần bằng không nên Khương Thành đã sắp quên mất
hắn rồi.
Thật không ngờ, hắn vẫn còn ở Tiên Võ châu.
“Không đúng, chẳng phải nói thực lực của Cổ Thánh không bằng Chính Thần
sao?”
“Nếu Chính Thần đã dừng lại ở cấp độ đạo, vậy ngươi làm sao bước vào được
cảnh giới cao hơn là nguyên chứ?”
Vô Định Cổ Thánh thản nhiên đáp: “Nếu chọn làm Chính Thần, thì chính là cắt
đứt khả năng tiếp tục đột phá.”
“Nguyên chính là nguồn gốc.”
“Đạo của Chính Thần đến từ sự ban tặng của Thiên Đạo, bọn họ làm sao có thể
chạm được nguồn gốc chứ?”
“Duy chỉ có Thánh Tôn mới có hy vọng biến đạo thành nguyên.”
Khương Thành càng nghe càng mơ hồ.
Thứ duy nhất mà hắn có thể hiểu được chính là Chính Thần dường như sẽ
không còn không gian tiếp tục phát triển nữa.
Sở dĩ thực lực của bọn họ mạnh hơn Cổ Thánh là vì phần Thiên Đạo mà bọn họ
có được từ đạo ấn quá mạnh.
Nhưng đây không có nghĩa là trình độ lĩnh ngộ cảnh giới của bọn họ cao hơn
Cổ Thánh.
Con đường mà Cổ Thánh đi không giống với bọn họ.
Đối với chín mươi chín phần trăm tiên nhân trên thế giới mà nói, có thể trở
thành Chính Thần là chuyện tốt, suy cho cùng mức độ cao nhất ban đầu của bọn
họ vẫn chưa đến Chính Thần.
Nhưng đối với Khương Thành - người đang khống chế ba nghìn huyền văn và
các thiên phú đều vượt qua tiêu chuẩn mà nói thì lại khác.
Hiện tại trong lòng hắn có chút vui mừng.
Cũng may bản thân không thể dung hợp đạo ấn, nếu không thì thật sự đã bị Tiên
Mẫu phá hủy rồi.
Hắn ngoài vui mừng ra còn cảm thấy xúc động.
Tất cả mọi người đều cho rằng trong số thập Thiên Đế, Chiến Đế và Tiêu Đế là
người xui xẻo nhất, bởi vì bọn họ không đuổi kịp vòng đầu tiên của trận chiến
tranh đoạt thần vị, nên không thể trở thành Chính Thần.
Bây giờ nhìn lại, trong cái rủi cũng có cái may.
“Vậy nguyên rốt cuộc là cái gì?”
“Làm sao mới có thể biến đạo thành nguyên?”
Vô Định Cổ Thánh vuốt vuốt bộ râu bạc trắng, khẽ cười: “Đạo mà còn chỉ có
thể hiểu được ý chứ không thể diễn tả bằng lời, huống hồ là nguyên?”
“Nguyên thuật vốn dĩ là đạo, ngươi có thể sử dụng đạo nguyên thuật đến trình
độ cao nhất, cuối cùng chạm đến cấp độ nguyên, vậy thì ngươi sau này đối với
sự hiểu biết và lĩnh ngộ của nguyên chắc chắn sẽ trên ta.”
“Không cần quá cố chấp, cũng không cần quá si mê, cứ thuận theo tự nhiên là
được.”