chưởng môn, vui vẻ hít ké độ ngầu vừa ra lò.
“Đúng vậy, chẳng phải vừa tâng bốc Hư Tướng lên trời sao?”
“Chỉ có thế?”
“Chỉ một chút thực lực này mà còn muốn quản Phi Tiên môn bọn ta, biến bọn ta
thành đám lệ thuộc? Ai cho các ngươi sự tự tin đó vậy?”
“Chậc chậc, cho dù bọn ta có thực sự muốn tìm chỗ chống lưng thì các ngươi
cũng chẳng đáng tin đâu!”
“Ôi!”
Mạc Trần vuốt ve chòm râu đã được cắt tỉa tỉ mỉ, cố ý tỏ vẻ xót xa mà nhìn đám
người Chân Minh tông.
“Cứ tưởng Hư Tướng có gì đặc biệt lắm, hoá ra chẳng khác gì những Thánh
Chủ bình thường.”
“Đẩy một Thánh Chủ lên để tỷ thí với Thánh Tôn, đó chẳng phải đùn người của
chính các ngươi vào trong hố lửa sao?”
“Thật là tội lỗi!”
Trưởng lão hai phái đối diện tức đến mức mặt mũi thoạt xanh thoạt đỏ, nhưng
không tài nào phản bác nổi.
Nhận thức của bọn họ bị phá huỷ cả rồi.
Hoá ra Hư Tướng cũng có thể bị giết chết ư?
Hơn nữa Tư Hồng Hư Tướng bị giết quá nhanh, hoàn toàn không thể chống cự
chút nào.
Thoạt nhìn đơn giản như thể một Thánh Tôn chém chết Thánh Chủ vậy.
Sự cách biệt quá chênh lệch khiến bọn họ dù có muốn cũng không thể tìm ra lý
do vớt vát tôn nghiêm.
Cuối cùng họ chỉ có thể mạnh miệng chỉ vào Khương Thành, lớn tiếng quát:
“Ngươi dám giết cả Hư Tướng, ngươi điên rồi sao?”
“Hư Tướng chính là một người quan trọng dưới trướng chúa tể, ngươi lại dám
giết, ngươi xong đời rồi!”
“Ngươi xong thật rồi, chúa tể không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Những Hư Đế và Hư Vương khác cũng sẽ không tha cho đám các ngươi!”
Từ Mang Dương Thánh Chủ trở xuống, hơn mười trưởng lão Chân Minh tông
đau lòng đến độ suýt ngất đi.
Song không phải vì họ có tình cảm sâu nặng gì với Tư Hồng Thánh Chủ.
Mà là vì sau khi người đại diện của Chân Minh tông này bị giết thì Chân Minh
tông sẽ không còn Hư Tướng nữa.
Từ nay về sau, địa vị của bọn họ sẽ rơi xuống vực thẳm.
Chuyện này cũng thôi đi, lúc trước bọn họ đã tác oai tác toái với người xung
quanh, từng ức hiếp không ít môn phái và tộc quần.
Lúc này bọn hắn không còn vị trí phụ, người ta sẽ đáp trả thôi.
Chỉ dựa vào mấy Thánh Chủ đỉnh phong bọn hắn, quả thực không cản nổi.
Cơ mà Thành ca cũng rất tốt bụng, chủ động giúp họ gạt bỏ mối băn khoăn này.
Ca quay đầu nhìn về đám người La Viễn và Mạc Trần Đan Thái: “Ngươi xem
môn phái người ta tình sâu nghĩa nặng biết bao, một Hư Tướng chết mà trên
dưới tông khổ sở như chết cả nhà.”
“Cảnh tượng sinh ly tử biệt này thật quá cảm động!”
Chúng đệ tử có phần không lĩnh hội được ý hắn.
Ngẫm lại, Phi Tiên môn chúng ta không thể gặp phải chuyện thế này, mỗi lần có
người vô tình bị giết thì cũng có thể sống lại.
Vả lại bên kia là kẻ địch, chắc không cần khen ngợi bọn họ nhỉ?
Thấy vẻ mặt ngờ vực của các đệ tử, Thành ca vỗ lên vai Lâm Ninh đang đứng
gần nhất, nói bằng giọng thâm thuý: “Nếu bọn họ lưu luyến bịn rịn tên Hư
Tướng kia như thế thì chúng ta phải giúp đỡ họ một chút, đưa họ đi đoàn tụ.”
“Dù sao giúp đỡ người khác là cội nguồn của niềm vui mà!”
Rốt cuộc mọi người cũng bừng tỉnh.
Khương chưởng môn vẫn là Khương trưởng môn trước giờ, phong cách chẳng
thay đổi tí nào.
“Ha ha, đúng vậy, bọn ta thích nhất là giúp người làm vui.”
“Bên đối diện, đây là việc bọn ta nên làm.”
“Các ngươi không cần cảm kích bọn ta.”
Nói xong, họ vừa xuất binh khí vừa xông thẳng tới Chân Minh tông trước mặt.
Manh Dương Thánh Chủ càng thêm kinh hãi: “Ngươi, các ngươi dám…”
Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị dìm chết dưới sự công kích của huyền văn.
Không có sự can thiệp của Thiên Đạo và lực pháp tắc, lực lượng giữa hai bên
chính là mười mấy Thánh Tôn đấu với mười mấy Thánh Chủ.
Trên dưới Chân Minh tông, hoàn toàn không có một chút sức chống cự.
Thánh giới của rất nhiều người vừa được tạo ra là bị đánh tan, sau đó bị huyền
văn thôn tính triệt để.
Cảnh tượng tàn bạo khiến người ta rơi lệ.
Giữa đó còn có thêm lời phàn nàn của đám La Viễn và Nguỵ Miểu.
“Lâm Ninh, để phần bọn ta hai tên!”
“Lâm sư tỷ, ngươi tham quá rồi đấy?”
Sau vài giây ngắn ngủi, cuộc chiến đã kết thúc chóng vánh.
Cấp cao của Chân Minh tông từ đó tan thành mây khói, trở thành lịch sử.
Tiếp đó, chút chiến lợi phẩm trên người họ cũng nhanh chóng bị nhặt nhạnh
bằng sạch, chẳng hề chậm trễ.
Ruột gan của đám Định Kỷ Thánh Tôn và Định Phong Thánh Tôn bên cạnh
kịch liệt run rẩy, rít lên thất thanh.
“Không!”
“Mau dừng tay!”
Bọn họ bị dọa sợ thật rồi.
Đám người này nói giết là giết, hùng hổ quyết liệt cũng thôi đi.
Mấu chốt là sức mạnh này hơi quá thì phải?
Bọn họ tự vấn rằng nếu đổi lại là mình, tuy cũng có thể dễ dàng đánh tan Chân
Minh tông nhưng chắc chắn không thể tiêu diệt triệt để trong vài giây ngắn ngủi
như bẻ gãy cành khô thế kia.
Chẳng lẽ toàn bộ đám người kia đều là Thánh Tôn?
Không thể nào?
Ở Nguyên Tiên giới, mỗi Thánh Tôn đều có tiếng tăm lẫy lừng.
Nếu một môn phái đồng thời có hơn mười Thánh Tôn, làm sao trước đây lại
không thấy tí lời đồn nào?
Sau khi quét sạch Chân Minh tông, rõ ràng chúng đệ tử vẫn chưa thoả mãn.
Lâm Ninh mới đạt hạng nhất bảng “giết địch” đã nóng lòng xin chỉ thị từ
Khương chưởng môn.
“Có cần tiêu diệt toàn bộ bọn chúng hay không?”
“Khụ!”
Nguỵ Miêu khẽ ho một tiếng: “Lâm sư tỷ, ngươi xem lại lời mình nói đi, chúng
ta có lòng tốt giúp đỡ bọn hắn, sao có thể nói là tiêu diệt hết chứ?”
“Đúng đúng đúng.”
Đám La Viễn và Tần Sướng gật đầu lia lịa.
“Trục Vân tông này và Chân Minh tông có giao tình sâu sắc, vừa nhìn đã biết là
người một nhà.”
“Chúng ta có lòng tốt đưa họ xuống đoàn tụ mà.”
Đám Định Kỷ và Định Phong biến sắc.
Bọn họ rút binh khí ra, hoảng sợ lùi về sau.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Lại còn muốn giết bọn ta sao, điên rồi hả?”
“Lão tổ phái ta là Cổ Thánh, là Hư Đế, các ngươi chớ làm càn!”
Đám Cam Tử Nghĩa và Đan Thái vừa vây kín đường lui của đối phương vừa
cười đáp: “Đừng khách khí thế chứ!”
“Bọn ta giúp một người là giúp, giúp hai cũng là giúp, giúp người làm vui đâu
có giới hạn số lần.”
“Nhân đôi việc tốt trong ngày, gấp đôi niềm vui!”
“Nếu lão tổ của các ngươi vẫn còn chút lương tâm, chắc chắn cũng sẽ đồng tình
với nghĩa cử của bọn ta.”
Thành ca không khỏi xúc động, đám đệ tử này đúng là chân truyền tâm đắc của
mình.
Câu “Khí nô” mà Trục Vân tông nói ra khi nãy treo bên miệng chúng, cũng
chẳng cảm thông cho Phi Tiên môn, mình không cần nhân từ nữa.
“Vậy thì đưa tiễn chúng đi.”
Chúng đệ tử đang định ra tay thì pháp tắc thiên địa xung quanh đột ngột biến
đổi.
“Ta xem ai dám!”
Bầu trời vốn trong xanh như được gột rửa bỗng chốc bị bao trùm bởi tầng tầng
mây đen.
Trong nháy mắt, mọi người như bị chìm sâu trong hố bùn lầy, thế giới tuần hoàn
xung quanh đột nhiên trở nên xa cách với tiểu thế giới tuần hoàn bên trong cơ
thể.
Cảm giác quái dị từng xuất hiện khi Tư Hồng Hư Tướng xuất hiện lại ập tới,
nhưng lần này còn mãnh liệt hơn trăm lần là ít.
Vị trí phụ lục mang từ trên trời giáng xuống.
Lần này có đủ bảy chỗ!
Mỗi chỗ đều phát ra uy thế, vượt xa Tư Hồng Hư Tướng lúc trước.
Mà bên trên mỗi vị trí phụ khổng lồ ở trung tâm lại càng rung trời chuyển đất
hơn, như thể đang muốn hoàn toàn nghiền nát thế giới này!
“Lão tổ!”
Thấy người đàn ông râu đen mặc áo choàng tím đứng trên toà vị trí phụ ấy, toàn
bộ Trục Vân tông như người sắp chết đuối nhìn thấy thuyền lớn xa hoa đang
tiến vè phía mình.
Tất cả đều để lộ vẻ hân hoan như vừa sống sót sau kiếp nạn.
“Sư tôn!”
“Ha ha ha, Hư Đế tới rồi, ta xem chuyến này Phi Tiên môn các ngươi chết thế
nào đây!”