Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ Khương Thành nằm mơ cũng không ngờ rằng, những chuyện tiện tay này

của mình lại càng rạch vết nứt giữa tám vị Thiên Đế này càng sâu hơn.

Sau khi tám người truyền âm kết thúc còn thật sự móc ra tám phần hỗn độn Kim

Ngọc Tủy.

Trên thực tế, sau khi đạt thành hẹn ước với Lăng năm xưa, bọn họ đã chuẩn bị

xong rồi.

Chỉ có điều vốn dĩ không định lấy ra mà thôi.

Nhìn đốm lửa kim sắc bay ở không trung không ngừng biến ảo các loại hình

thái, ánh mắt của tất cả tiên nhân bên cạnh đều trợn lên.

Đó là hỗn độn Kim Ngọc Tủy đấy!

Ngân Ngọc Tuỷ cũng đã có thể dẫn đến tranh giành ở bất kì châu nào, càng

huống chi là Kim Ngọc Tuỷ.

Nếu như truyền ra ngoài lập tức sẽ nổi lên một trận gió bão to lớn.

Hơn nữa, còn là bốn phần!

Mặc dù tám vị Thiên Đế có chí bảo, nhưng cũng không phải ai cũng có Đế khí

lăng tiên, có thể nghĩ mà biết được thứ này quý giá cỡ nảo.

Thành ca suýt nữa đã sắp không nhịn cười được nữa.

Chuyến này đến đây đúng là đáng giá.

À không đúng, Chiến Đế và Tiêu Đế mất tích cũng rất vừa vặn.

Bằng không cùng lắm mình chỉ có thể lấy được một phần.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm muốn ăn thịt người kia của tám vị Thiên Đế, hắn

bình tĩnh như thường thu bốn phần hỗn độn Kim Ngọc Tủy vào trong kho của

hệ thống.

Xem ra không cần bao lâu nữa là mình có thể đổi Thái Ngư kiếm rồi.

“Bây giờ cả Thiên Khuyết Thạch và Kim Ngọc Tuỷ ngươi đều có được rồi!”

“Thiên Đạo chí bảo của bọn ta đâu?”

Đối mặt với sự thúc giục của Hồn Đế và Tu Đế, Thành ca nhướn mí mắt lên, vẻ

mặt không hiểu hỏi ngược lại: “Chí bảo gì?”

Lần này, toàn trường đều đã sôi trào.

Ngay cả những tiên nhân nằm rạp đang run lẩy bẩy ở trên mặt đất kia cũng

không nhịn được xôn xao lên.

Điên rồi nhỉ?

Ngươi đã nhận bốn phần hỗn độn Kim Ngọc Tủy của người khác, lại còn dám

thất hứa?

Trêu chọc nhiều Chính Thần như vậy, đây là không cần mạng biết bao chứ?

“Ha! Ngươi nói cái gì?”

Tu Đế không thể nhịn nổi nữa, đế kiếm siêu phàm lại hiện ra lần nữa, sát khí

trong nháy mắt bao trùm Khương Thành.

“Ngươi tốt nhất lặp lại lần nữa!”

Hồn Đế vả Lẫm Đế, Huyền Đế cũng không nén được cơn giận.

“Khương Thành, ta khuyên ngươi tự giải quyết ổn thoả!”

“Chuyện đã nói xong lại nuốt lời, ngươi sẽ chết rất thảm.”

Thành ca suy nghĩ, người nuốt lời đầu tiên không phải bản thân các ngươi sao?

“Ta đồng ý với các ngươi lúc nào vậy?”

Đối mặt với bốn vị Thiên Đế giận đùng đùng, hắn giống như gió mát lướt qua

mặt, bình tĩnh không sợ hãi.

“Ta chỉ kêu các ngươi thực hiện ước hẹn lúc trước.”

“Hiện tại các ngươi đã bồi thường, chuyện này coi như xong rồi.”

“Chuyện này có liên quan gì đến Thiên Đạo chí bảo? Ta có đồng ý khi có được

Kim Ngọc Tuỷ sẽ giao Thiên Đạo chí bảo cho các ngươi sao?”

Mọi người nhớ kĩ lại, đúng thật là không có.

“Ngươi dám trêu đùa bọn ta?”

Tu Đế tức đến điên luôn.

Hoàn toàn quên mất khuôn mặt tự hào khi Khương Thành móc ra Thiên Khuyết

Thạch thắng tỉ thí, bản thân hắn tuyên bố ước hẹn vô hiệu lúc trước.

“Đúng thế, trêu đùa ngươi đấy, sao nào?” Thành ca không chút lưu tình chế

nhạo nói.

Tu Đế không thể kìm nén lửa giận được nữa, vung kiếm đánh đến.

Trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời liền bị mây đen che phủ.

Khương Thành đột nhiên phát hiện, mình đã biến thành tư thái đảo ngược đầu

dưới chân trên.

Không chỉ thân thể đảo ngược, ngay cả phương hướng vận chuyển Tiên lực

trong cơ thể cũng đảo ngược theo.

Rõ ràng muốn vung kiếm ra ngoài, lại ngược lại hướng về phía mình.

Đây chính là đạo Điên Loạn Tu Đế tu luyện.

Điều Khương Thành có thể làm được chỉ là thúc động thánh giới của mình,

dùng đạo tự thân để chống lại.

Nhưng bước nảy không hề dễ dàng.

Thánh giới của hắn vừa mới mở ra đã sụp đổ, còn thánh giới tràn trề do Thái

Ngư kiếm vung ra kia cũng hoá thành bọt nước theo.

Tu Đế là Chính Thần đã có được đạo ấn, cấp bậc của đạo đã quá cao.

Cao đến ngay cả Thiên Thần ở trước mặt hắn cũng chỉ giống như trẻ sơ sinh yếu

ớt.

Bây giờ thứ Khương Thành đang đối mặt vẫn chỉ là hình chiếu của Tu Đế, thực

lực không bằng một phần ba của bản thể, hơn nữa còn không có Thiên Đạo chí

bảo hỗ trợ.

Nếu như đổi thành Thánh Chủ hoặc Thánh Tôn khác, mở màn thánh giới bị huỷ

thì chẳng khác gì vạn kiếp bất phục.

Có điều may mà Đạo Tâm của Khương Thành rất đặc biệt, không bị phản phệ

bao nhiêu.

Bây giờ hắn chỉ có thể thi triển linh ý, đi công kích quấy rầy ý thức của đối

phương, dây dưa với đạo của đối phương.

Cách này quả nhiên hiệu quả.

Cuối cùng hắn cũng đã thành công mở thánh giới của mình ra, cách tuyệt ảnh

hưởng của đạo Điên Loạn ở bên ngoài.

Sau đó, không hề do dự phóng ra nguyên thuật tứ bách trọng!

Ầm!

Một tiếng vang lớn, hư không kịch liệt chấn động, những tiên nhân nằm rạp trên

mặt đất bị đánh bay ngược, có người rơi vào vực sâu, còn có người dứt khoát

bất tỉnh.

Hình chiếu của Tu Đế cũng lung lay một trận.

Mây đen khắp trời bị đánh ra từng lỗ hổng nhỏ bé, ánh sáng mặt trời lấp lánh

bắn xuống.

Ngọn lửa do phượng hoàng lửa phun ra cũng dập tắt ở đây.

Mà trạng thái của bản thân Khương Thành cũng không tốt lắm.

Tu Đế không hề thi triển nguyên thuật, nhưng một kích đó của hắn lại dường

như còn cao cấp hơn cả nguyên thuật.

“Dừng tay!”

“Dừng lại!”

Hồn Đế và Lẫm Đế, Huyền Đế phía sau vẻ mặt nôn nóng xông vào trong trận

đấu, nhanh chóng tách hai người ra.

Bọn họ cũng rất muốn giết chết Khương Thành.

Nhưng không phải bây giờ.

Ít nhất cũng phải lấy lại Thiên Đạo chí bảo của mình đã.

“Đừng cản ta!”

Tu Đế trong cơn giận dữ còn muốn xông giết.

Mà Khương Thành đối diện cũng đã mang ý chí chiến đấu dâng trào.

“Đến đi, không chết không ngừng!”

Dù sao cũng có hệ thống nâng đỡ, đừng nói hình chiếu của Chính Thần, cho dù

là Chính Thần thể hoàn chỉnh hắn cũng dám chiến đấu.

“Ngươi điên rồi à?”

Tiếng gào thét của Hồn Đế và Huyết Đế đồng thời vang lên.

“Nếu thật sự giết chết hắn, đi đâu tìm Loạn Vân phiến chứ?”

“Ngươi tưởng rằng ngươi thật sự đánh lại Chính Thần?”

Lời tuy nói như vậy, nhưng Khương Thành vừa rồi lại có thể cưỡng hành mở ra

thánh giới dưới áp chế của Tu Đế vẫn khiến mấy vị Thiên Đế bọn họ mở rộng

tầm mắt.

Đạo của Chính Thần đến từ Thiên Đạo.

Trình độ mạnh mẽ đó đã sớm vượt qua cực hạn vị diện.

Có thể nói, dưới Chính Thần đều là giun dế.

Dưới loại tình huống này, Khương Thành lại có thể đánh có qua có lại với Tu

Đế.

Có thể nghĩ mà biết được chuyện này khó tin cỡ nào.

Một bên khác, cuối cùng Tu Đế cũng đã bình tĩnh lại.

Một thân sát ý của hắn đã dần dần thu lại, có điều điều này không có nghĩa là

hắn đã thật sự bình tĩnh hoà nhã.

Chỉ có điều là muốn lấy lại “Loạn Vân phiến” trước đã, sau đó rồi mới giết

Khương Thành mà thôi.

Huyền Đế hít sâu một hơi, cố gắng để giọng điệu trở nên bình tĩnh một chút.

“Khương Thành, nói thẳng ra đi.”

“Thiên Đạo chí bảo đã định là thuộc về bọn ta, ngươi chiếm đoạt cũng không

phát huy được uy năng, không có ý nghĩa gì cả, còn tự nhiên gây thù chuốc

oán.”

“Nếu như ngươi bằng lòng trả cho bọn ta, vậy ân oán trước kia xoá bỏ toàn bộ,

ngươi còn có thể có được tình hữ nghị của bọn ta.”

“Ngươi thấy thế nào?”

Phụt!

Thành ca cười cả ra tiếng.

Ca là nhân vật chính, cần tình bạn của các ngươi có tác dụng gì?

“Nếu như các ngươi đã muốn nói thoáng, vậy ta cũng nói rõ.”

“Bốn món Thiên Đạo chí bảo kia là chiến lợi phẩm của ta, đã thuộc về đồ của

ta.”

“Những Thánh Tôn và Thiên Thần các ngươi phái ra ra tay với ta, chút chuyện

đó ta không thèm tính toán.”

“Nhưng thứ thuộc về ta mà các ngươi muốn có được, vậy thì cần phải bỏ ra cái

giá đầy đủ.”

Nói đến đây, tất cả mọi người đều đã hiểu ý của hắn, đây là muốn bốn vị Thiên

Đế trích máu.

Hồn Đế nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

“Ngươi muốn gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK