cũng phát hiện lối vào ở vùng lân cận.
Khoảng thời gian sau đó, chín lối vào của chín bộ Tiên Di tộc cứ nườm nượp
không dứt.
Không có mấy tu sĩ có thể từ chối được sự hấp dẫn của việc trở thành tiên,.
Điều này đã nhanh chóng trở thành một sự kiện lớn lan rộng cả hạ giới.
Thánh Giai tiến vào rồi tạo ra thánh vực là có thể hành động như thường, mà
cấp bậc dưới Thánh Giai thì lại phải cần chuẩn bị pháp bảo hộ thể.
Rất nhiều vực giới thậm chí vì để thu thập tranh đoạt pháp bảo mà máu chảy
thành sông.
Mà ở trong Hư Tiên giới, những cao thủ Thánh Giai của các vực giới lớn cũng
thỉnh thoảng sẽ đụng phải nhau.
Sau khi một số cao thủ Thánh Giai đơn lẻ gặp phải mấy vực giới lớn mạnh thì
đều xui xẻo bị nhìn chằm chằm rồi thân tử đạo tiêu.
Những vực giới lớn mạnh ấy cũng không hề thuận buồm xuôi gió.
Quy tắc trong Hư tiên giới hay thay đổi, một khi không chú ý thì rất có thể sẽ
xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Quá trình bọn họ tìm kiếm thông đạo tiến vào tiên giới cũng không hề thuận lợi.
Mà bên kia, phong cách của Phi Tiên môn cũng rất kỳ lạ.
Sấm sét ầm ầm đất đá bay mù trời, khu vực được bao phủ bởi Luyện Cốt Phiên
trở thành một cõi thanh tịnh biết di chuyển, Huyền Quy Vương tiếp tục lên
đường.
Mạc Trần trên lưng rủa xác nhận vị trí, điều chỉnh phương hướng.
Lam Đề cũng vào Toàn Cơ Đồ khổ tu.
Còn lại là Tam Nhãn Hổ, A Hoàng và Khương Thành ngồi quây lại cùng nhau
ăn trái cây chơi đấu địa chủ.
Đương nhiên món này là Thành ca đầu têu.
Tam Nhãn Hổ với thành tựu Ám Kim Ma Thể, hai ngày đầu còn định hoàn toàn
thay đổi, chăm chỉ tu luyện.
Đợi đến lúc Thành ca dạy A Hoàng quy tắc đánh bài xong, ba người cả ngày
chơi đến không biết mệt, quên sạch chuyện tu luyện từ lâu rồi.
Tam Nhãn Hổ là địa chủ, Khương Thành lại đưa mắt ra hiệu với con gái ngoan.
A Hoàng ngầm hiểu trong lòng, một lát sau truyền âm tới.
“Nó có hai bom, còn có 6 thuận tử liên tiếp, không có tiểu đan trương…”
Khi đánh bài, ước định là không được dùng thần niệm nhìn trộm.
Huống hồ Tam Nhãn Hổ đã dùng thần hồn và thánh vực bảo vệ tốt bài của mình
từ sớm, nhưng không biết tại sao mà A Hoàng vẫn làm ngơ mấy thứ này được.
Hơn nữa, hoàn toàn không hề có bất cứ dao động gì.
Số lần thua nhiều hơn, tự nhiên cảm thấy không đúng.
“Vì sao ánh mắt của hai người các ngươi tràn ngập gian xảo bất lương thế hả?”
A Hoàng cười trộm, Khương chưởng môn nghiêm trang, sắc mặt không thay
đổi.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng ta lại cảm giác hình như bài của ta bị nhìn trộm vô số lần ấy.”
“Với chỉ số thông minh của ngươi, ai có thể chơi trò bịp bợm dưới tầm mắt của
ngươi được chứ?”
“Cũng phải ha…”
Tam Nhãn Hổ lắc lắc đầu, mỉm cười chấp nhận câu “tâng bốc” kia.
Ba giờ sau, ba người chơi đã mệt, bèn lần lượt đi tìm chỗ để ngủ.
Ngủ tàm tạm rồi lại dậy ăn ít đồ.
Mạc Trần phóng con rối và đội ca múa ra, biểu diễn tiết mục giải trí một lúc.
Thành ca tính toán thời gian gần qua một ngày rồi, hắn lại triệu tập một đệ tử từ
bên trong Toàn Cơ Đồ ra rồi thăng cấp một bậc tư chất cho họ.
Lần trước sau khi thăng cấp cho Kỷ Linh Hàm, hắn lại thăng cấp một bậc tư
chất cho Lâm Ninh.
Bây giờ hai cô gái này đều là Tử Kim Ma Thể, tư chất nhị đẳng.
Tính toán xong xuôi, hắn nắm không ít vương bài trong tay
Giờ hắn lại lấy hết số thánh đan mà thời gian trước đã luyện chế ra, quyết định
lại khổ tu một lần nữa.
Hắn đã coi thường bảo đan từ lâu rồi.
Lần trước luyện được 3000 bình thánh đan, trong đó có 2000 bình dùng để
thăng cấp linh lực.
Đáng lẽ hắn còn tưởng rằng nhiều đan dược như vậy, thăng cấp thẳng lên Thánh
Giai còn được ấy chứ.
Nhưng đợi đến khi thật sự sử dụng mới phát hiện ra, đôi khi lĩnh vực quá mạnh
thật sự cũng khiến người ta nhức hết cả đầu.
Dược lực của 100 viên thánh đan còn chưa bằng một viên tiên đan trước đây.
Mà chỉ là đột phá từ Nhập Thánh cảnh Cửu trọng đến Thánh Giai thôi mà hắn
đã dùng hơn một ngàn bình, ước tính hơn một vạn viên thánh đan rồi.
Mà nếu đổi thành tu sĩ khác, nếu như không suy xét bình cảnh thì mười mấy
viên thánh đan thôi cũng đủ để đột phá qua ải này rồi.
Số lượng chênh lệch khủng bố này làm cho Mạc Trần và Tam Nhãn Hổ, Huyền
Quy Vương nghẹn họng nhìn trân trối.
“Chưởng môn, ngươi đột phá còn khó hơn cả Chân Tiên đột phá lên Thiên Tiên
đấy.”
“Chịu thôi, kẻ ưu tú luôn luôn bị ông trời đố kị mà.”
Tam Nhãn Hổ dốc hết sức nịnh nọt: ‘Cũng chỉ có thiên tài như ca thôi. Nếu là
người khác thì việc muốn chuyển hóa linh lực của một vạn viên thánh đan cũng
phải mất đến hàng vạn năm ấy.”
Thành ca – người được tâng bốc rất thoải mái khen ngợi: “Vẫn là ngươi nhìn ra
vấn đề sâu sắc này, đánh trúng tim đen tìm được chỗ mấu chốt.”
Huyền Quy Vương cũng nỗ lực muốn tâng bốc theo hai câu, nhưng cuối cùng
chỉ nhạt nhẽo một câu: “Tư chất của vương chủ thật sự quá mạnh mẽ.”
Lời tâng bốc này không hề có ý mới, không có khả năng làm dấy lên bất kì con
sóng nào.
Cuối cùng cũng trở thành cao thủ Thánh Giai, sau khi lĩnh vực chuyển hoá
thành thánh vực, Khương Thành lại dùng mấy trăm bình đan dược thần hồn,
thăng cấp thần hồn đến Thánh Giai hậu kỳ.
Lúc này mới dừng lại, bởi vì thánh đan chỉ còn hơn 500 bình.
Hắn quyết định giữ phần còn lại cho đệ tử dùng.
Hư Tiên giới quá lớn, với tốc độ này của Huyền Quy Vương, ít nhất phải đi một
năm mới có thể tới gần tế đàn được.
Thời gian dài như vậy, đệ tử trong Toàn Cơ Đồ sẽ trải qua hơn tám nghìn năm
dài dằng dặc.
Đừng hết dược trước khi đến nơi là được.
Con đường sau đó vẫn nhẹ nhàng vui vẻ như trước.
Ban đầu hắn còn dự định hội họp với đám người Tâm Bộ và Thanh Sa, nhưng
có lẽ là bởi vì lối vào khác biệt, sau khi tiến vào thì không hề thấy bóng dáng
của bọn họ nữa
Ngày qua ngày cứ trôi qua nhàm chán như vậy, ai không biết còn tưởng rằng
bọn họ đến ngoại thành dạo chơi.
Ngày này, ba người một yêu đang xoa mạt chược trên lưng rùa thì ngừng lại.
Bởi vì phía trước rốt cuộc xuất hiện một trận đại chiến.
Chỉ thấy trên trời cao kia, bốn tên yêu vương đang bao vây tấn công dữ dội hai
tên cao thủ Thánh Giai và mấy chục vị Nhập Thánh ở phía dưới.
Bọn chúng lập tức làm pháp bảo của đối phương mất đi hiệu lực.
Theo sau là mấy chục tên Nhập Thánh cảnh nhanh chóng đã bị giết, hai tên
Thánh Giai hoàn toàn không thể ngăn cản nổi, thánh vực nhanh chóng bị phá
vỡ.
Mặc dù số lượng cao thủ kém gấp đôi, nhưng vẫn bị giết quá nhanh.
Hai tên Thánh Giai kia một hậu kỳ một trung kỳ, vậy mà ngay cả cơ hội đào tẩu
cũng không có.
Khương Thành dùng hệ thống quét, bốn tên yêu vương kia có một Xà một
Dương, nhưng thực ra cũng chỉ là Yêu Vương trung kỳ.
Mà ngoài ra, một Trư một Thố còn lại là Yêu Vương sơ kỳ.
Theo đúng lẽ thì phía đối diện không thể thảm hại như vậy được, thậm chí phải
thắng mới đúng.
Chỉ là năng lực chiến đấu của tứ đại yêu vương kia lại mạnh hơn không ít hầu
hết cao thủ cấp Thánh đồng giai.
Một mình tên Dương Yêu Vương kia thôi là đã có thể đánh cho kẻ Thánh Giai
hậu kỳ trước mặt chạy tán loạn.
Chỉ có điều, toàn bộ ánh nhìn của Thành ca đều ở trên người Thố Vương kia.
Nguyên nhân là thố yêu này rất xinh đẹp, ngoại hình giống hệt như loài người,
rất phù hợp thẩm mỹ của hắn.
Trên trời cao, dung mạo thanh lệ, nhưng người con gái yểu điệu với hai cái tai
dài lông xù trên đỉnh đầu vẫy móng vuốt sắc nhọn, một tia hào quang hồng nhạt
rơi xuống như mưa.
Tam Nhãn Hổ đứng ở một bên dụi dụi mắt.
“Đù má, không phải đây là lão bà Sương Thố Vương hay sao?”
Khương Thành không nhịn được quay đầu lại: “Ngươi quen hả?”
Tam Nhãn Hổ siết chặt nắm đấm, nở nụ cười quái dị không có ý tốt.
“Đương nhiên quen rồi, bốn người bọn họ đều là người của Thiên Yêu vực
chúng ta, không ngờ rằng lại chạm mặt người quen cũ ở đây.”
Khi bọn họ nói chuyện này, tứ đại yêu vương bên kia đã giải quyết xong trận
chiến, xử lý hai tên Thánh Giai không biết tới từ vực giới nào kia.
Sau đó, pháp bảo và nhẫn trữ vật của tất cả bọn họ đều bị hốt sạch.
Thao tác này, khiến cho Khương Thành cảm thấy rất quen mắt.
Đám yêu vương này cũng chẳng dễ đối phó đâu.