Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Cơ Đạo Thần cho rằng bản thân mình xúi giục như vậy rất cao minh,

nhưng những Đạo Thần xung quanh nào có ai là kẻ ngốc đâu chứ.

Khương Thành ngồi tại chỗ tăng giá không sai.

Nhưng ai đã cho hắn có cơ hội tăng giá thế kia?

Chẳng phải là Thanh Cơ Đạo Thần sao?

Vốn mọi người đang thành thật đưa phần thưởng cho hắn, Khương Thành cũng

sẽ không nói lời nào.

Suy cho cùng thì ban đầu hắn với Vân Tương cũng đã thương lượng ổn rồi.

Kết quả đám người Thanh Cơ Đạo Thần cứ phải làm loạt thao tác như mãnh hổ,

xé mất định ước về phần thưởng này.

Sau đó “thành công” nâng phần thưởng lên gấp mười lần.

Tự cho mình là có công lao vĩ đại chứ gì?

Nghĩ đến đây, các cấp cao của những tông môn lớn đều muốn xé xác hắn ra.

Ngươi thật lợi hại, một cái mồm đã hại bọn ta tổn thất nghiêm trọng.

“Nói hay đó, quá có lí luôn!”

Hiện trường yên tĩnh, vẫn là Khương Thành phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng

này.

Thanh Cơ ở đối diện được khen như vậy có phần không biết làm sao.

Thành ca cười tươi roi rói, thậm chí còn vỗ tay với đám người đang còn hoang

mang nữa.

“Hắn nói đúng là có chí lí đấy!”

“Không sai, ai có thể đảm bảo vòng thứ ba ta nhất định có thể thắng chứ?”

“Nghĩ kĩ lại thì mười lần phần thưởng quả thực không có đạo lí mà!”

“Vậy hay là các ngươi không cần đưa nữa, dù sao thì ta cũng không thắng

nỗi…”

Mọi người không những không vui, ngược lại đều sốt ruột cả lên.

Không nhận phần thưởng có nghĩa là vòng ba sẽ không toàn tâm toàn lực.

Thế chẳng phải lại vòng trở lại rồi à?

“Đừng đừng đừng!”

“Khương Tuấn Soái, phần thưởng này dù có thế nào ngươi cũng phải nhận đấy.”

“Ai nói ngươi không thắng nỗi? Bọn ta tuyệt đối tin tưởng ngươi có thể thắng!”

“Mong ngươi nhất định phải nhận.”

Khương Thành xua tay liên tục, tỏ vẻ chả cần.

Mọi người chỉ có thể dựa vào ca này vừa khổ sở khuyên can lần nữa, trong lòng

lại mắng mười tám đời tổ tông Thanh Cơ Đạo Thần.

Bọn ta khó khăn lắm mới nói lung lay được, ngươi cứ phải nhảy ra làm loạn

thêm vậy chứ?

Sau một hồi an ủi vỗ về, Thành ca cuối cùng mới khua tay.

“Được rồi được rồi được rồi, mười lăm lần phần thưởng thì mười lăm lần phần

thưởng vậy!”

“Nếu mọi người đã nhiệt tình yêu cầu đến vậy thì ta chỉ có thể tin tưởng vào

thực lực của mình, dốc hết sức thẳng tiến đến vòng ba thôi.”

Cái gì?

Mười lăm lần?

Sắc mặt mọi người đều biến đổi.

“Không phải đã nói là mười lần sao?”

“Hả?”

Thành ca ngạc nhiên vờ hồ đồ: “Nói khi nào vậy? Mười lần chẳng phải chưa

thỏa thuận được sao?”

“Ta vừa mới nghe các ngươi nói mười lăm lần nên mới đồng ý đó.”

“Làm gì có?”

“Ngươi nghe lầm rồi phải không?”

Mọi người liên to tiếng sửa chữa, giúp ca này nhớ lại một chút.

“Bọn ta căn bản không nói mười lăm lần khi nào cả.”

“Vốn dĩ chưa từng nói sao?”

Thành ca thất vọng thở dài một hơi.

“Vậy thôi đi, dù sao thì ta vốn cũng đâu thắng nỗi.”

Nói xong, Thành ca lại chuẩn bị tư thế đi thẳng vào sân.

Mọi người suýt chút thổ huyết ngay tại chỗ.

Bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra được, chỉ cần Thanh Cơ chen tay vào là tên này

sẽ tăng giá một lần.

Thừa nước đục thả câu còn dịu dàng hơn thế nhiều.

Sợ hắn lại tiếp tục tăng giá, gây nhiều phiền toái hơn, mọi người chỉ có thể

nghiến chặt răng mà nhận lấy.

“Được được được! Mười lăm lần thì mười lăm lần.”

“Bọn ta nhớ ra rồi, vừa rồi quả thực có nói đến mười lăm lần không sai.”

“Đúng đúng đúng, vậy cứ mười lăm lần phần thưởng thôi.”

Mọi người giống như bị đâm một nhát, đây đúng là tạo nghiệt mà.

Vốn chẳng có việc quái gì cả, đưa cho ngươi một phần là được rồi, bây giờ lại

phải đưa mười lăm phần.

Chuyện này nói sao nhỉ?

Thanh Cơ Đạo Thần hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Đùa gì vậy hả, hắn nói mười lăm lần thì mười lăm lần sao…”

Nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng mọi người đều tê dại.

Lão huynh, ngươi có thể thu thần thông lại được không?

Còn làm loạn nữa không chừng sẽ là hai mươi lần, thậm chí là ba mươi lần đấy.

Giờ phút này, bọn họ hận không thể bóp chết Thanh Cơ.

Nhưng mà cũng không cần mọi người ra tay.

Bốp!

Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên khắp trường.

Dọa cho mấy tiên nhân ở xa kia run rẩy, còn tưởng sắp xảy ra chuyện lớn gì.

Đường đường là Đạo Thần cao giai, còn là trưởng lão hạch tâm của thánh địa, ai

dám đánh hắn chứ?

Cho hắn một bạt tai chẳng phải muốn trở trời à?

Nhưng khi mọi người nhìn thấy kẻ ra tay thì toàn bộ đều yên tâm.

Bởi vì người này chính là Thanh Tiêu Thánh Chủ.

Thanh Cơ vốn còn định giận tím mặt, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt hắn

thì lập tức trở nên kinh ngạc tím mặt.

Cái bạt tai này đánh đến mức hắn phải hoài nghi nhân sinh.

Hoàn toàn không dám tin, bản thân lại bị đánh trước mặt mọi người giống như

đệ tử mới gia nhập tông môn vậy.

“Chưởng môn, ta, ta…”

“Cút về đi!”

Sắc mặt Thanh Tiêu Thánh Chủ lạnh như băng.

Hắn cũng không thể chịu nỗi việc làm loạn thêm của Thanh Cơ này nữa.

Tuy hắn chẳng thuận mắt gì Khương Thành, nhưng sự việc đang gấp, còn phải

chiến thắng trận đấu pháp nữa.

Sắc mặt Thanh Cơ Đạo Thần đột nhiên không còn chút máu, trở nên trắng bệch.

Hắn rất rõ hậu quả của ba chữ này.

Nó không những có nghĩa là mất mặt trước mọi người, còn mang ý nghĩa sau

này, địa vị nắm giữ quyền hành trong Thanh Tiêu thánh địa sẽ rớt thẳng xuống.

Mà trước mặt Thánh Chủ, hắn nào dám nói thêm điều gì.

Chỉ có thể mặt mày xám xịt bay về sơn môn phía sau.

Còn những trưởng lão khác của thánh địa cũng câm như hến, không dám tự tiện

nói gì nữa.

Thanh Tiêu Thánh Chủ đưa tay cầm lấy danh sách phần thưởng từ trong tay

Vân Tương về tay mình, sau đó nhìn Khương Thành một cách xa xăm.

“Mười lăm phần giải thưởng, bây giờ bắt đầu phân chia phần ngạch.”

Hắn hành sự như sấm vang chớp giật.

Một tiếng lệnh vừa vang, tất cả những tông môn ở hiện trưởng đều bắt đầu hành

động.

Tất cả những tông môn thứ bậc trên ở hiện trường đều dựa theo thực lực quy

mô, toàn bộ đều vạch rõ nên đưa ra bao nhiêu.

Đến cả Ngộ Sơn Thánh Chủ tọa trấn Thê Vũ quán cũng đưa ra ba trăm bình đế

đan cửu phẩm, ngoài ra còn có một bộ phận thiên tài địa bảo.

Xem như là bày tỏ sự ủng hộ lòng quyết tâm của Thường Lục châu.

Sau khi mười lăm phần phần thưởng toàn bộ đều đã được gom góp, mười lăm

chiếc nhẫn trữ vật được đặt trước mặt Khương Thành, chính bản thân hắn cũng

thấy rất thần kì.

Ở trong này có hơn hai trăm ngàn bình đế đan bát phẩm, còn có hơn năm ngàn

bình đế đan cửu phẩm nữa.

Tài liệu luyện đan luyện khí, thiên tài địa bảo đủ loại lại càng không thể đếm

xuể.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy Tiên mẫu thay đổi Nguyên Tiên giới là một chuyện

tốt.

Nếu đổi thành Nguyên Tiên giới năm đó, căn bản chẳng hề tồn tại đế đan cửu

phẩm.

Còn đế đan bát phẩm thì dù có là Thiên cung cũng chưa chắc định kì có thể

nhận được mấy ngàn bình một lần.

Còn về những tài liệu cửu giai đó, Nguyên Tiên giới năm ấy dù có lột da hết

một lần cũng không thể góp được một phần mười những gì trước mặt hắn nữa.

“Đây đúng là một thời đại tốt!”

“Nói thế có phải ta ra giá thấp quá rồi không?”

“Cảm thấy Thánh Chủ móc ra đế đan cửu phẩm hoàn toàn không phí sức, có vẻ

rất bình thường.”

Trong lòng thì tiếc nuối, nhưng hắn vẫn rất chân thực thu hết tất cả toàn bộ nhẫn

trữ vật quý báu lại.

Lúc này mới cười tít mắt vẫy tay với mọi người.

“Vòng thứ ba này giờ ta nắm chắc dữ lắm rồi!”

Mọi người đều thầm bĩu môi, ngươi cũng chân thực quá he, không có phần

thưởng thì không nắm chắc chứ gì?

“Có tự tin là được.”

Đám Đạo Thần giống như những phụ huynh đưa con đi thi vậy, ai nấy đều tràn

đầy hi vọng.

“Bọn ta tin tưởng ngươi, nhất định có thể thắng!”

“Chờ tin chiến thắng của ngươi.”

Vẫy tay, Khương Thành bay vào trong bí cảnh chuyên dụng trong trận tỉ thí thứ

ba.

Hắn vừa mới bước vào có năm giây, Vân Tương đã vỗ đùi.

“Hỏng rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK