Tất cả mọi người tỏ vẻ khiếp hãi, ngay sau đó trong lòng họ không hẹn nhau mà
cùng nảy ra suy đoán này.
“Không sai, chắc chắn là Cổ Thánh âm thầm ra tay.”
“Tuy không rõ Cổ Thánh mạnh ra sao, nhưng kẻ có thể lặng lẽ tiêu diệt một
Thánh Chủ đỉnh phong cũng chỉ có mình Cổ Thánh thôi.”
“Hám Thiên cung chấp nhận để Phi Tiên môn chiếm đóng Phù Du hải, vốn đã
là một chuyện kỳ lạ.”
“Có vẻ Hám Thiên Cổ Thánh vẫn luôn âm thầm che chở cho tên tiểu tử kia.”
“Ba trăm toà thần đài đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Ta thừa nhận Khương
Thành rất kỳ diệu, nhưng mười bảy vị Thánh Chủ lúc trước bị phế một cách rất
khó hiểu, và những chuyện diễn ra hiện giờ hoàn toàn không thể lý giải nổi, đó
không phải thứ một Đạo Thần có thể làm được!”
“Ở Tiên Võ Châu, Hám Thiên Cổ Thánh chính là Thần, không gì không làm
được, đích thị là nàng ra tay, không sai được đâu.”
Lăng đang quan sát chiến trường ở một góc tối nằm im cũng trúng đạn.
Vô Đường Thánh Chủ đột ngột ngã xuống, nàng chẳng hiểu gì cả, cũng muốn
biết chuyện gì đang xảy ra!
Vậy mà Tiêu Đế cứ một mực nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Thực sự không phải ngươi lén ra tay ư?”
“Ta không làm!”
“Thật sự không làm?” Tiêu Đế bán tín bán nghi.
“Ngươi muốn ăn đánh hả?” Đôi mắt xinh đẹp của Lăng chợt loé lên hung
quang.
Tiêu Đế rụt cổ, vội vàng thay đổi chủ đề một cách uyển chuyển.
“Ngươi nghĩ liệu có vị cường giả hàng đầu nào đứng sau lưng Khương Thành
hay không?”
“Với lại, bây giờ hắn còn sống hay đã chết?”
Lăng vốn muốn phản đối.
Ai có thể lặng lẽ lẻn vào ngay chính Tiên Võ Châu của ta?
Nhưng nghĩ cẩn thận thì mỗi lần Khương Thành đi đến bước đường cùng là hắn
lại có thể làm ra những hành động rất khó tưởng tượng, điều này làm nàng cũng
không khỏi sinh nghi.
“Chắc là vẫn còn sống.”
“Sự quật khởi của hắn rất khó giải thích, quả thực có thể có một người không
lường được đang đứng phía sau.”
Chính Thần không thể giấu giếm nàng mà lẻn vào Tiên Võ Châu, nhưng Chính
Thần cũng không phải Thiên Hoa Bản của Nguyên Tiên giới.
Vẫn còn người mạnh hơn bọn họ, ví dụ như vị Vô Thượng Đạo Cấp nọ…
Ai dám đảm bảo rằng không một sinh linh nào trong Nguyên Tiên giới có thể
sáng ngang với người đó?
Hai nàng lặng lẽ trao đổi với nhau. Còn ở Lí thế giới, Khương Thành liên tục
đánh ngã ba cây đại thụ cao ngút trời.
Trong Lí thế giới lần này không giới hạn thời gian, nhưng Khương Thành lại
dốc sức đốn cây và khẩn trương hơn hẳn hai lần trước.
Bởi hắn phát hiện cây thứ hai yếu hơn cây thứ nhất một chút, nhưng tương ứng
với nó là tu vi thu được sau khi đốn hạ không còn nhiều như cây thứ nhất.
Cây thứ ba còn yếu hơn cả cây thứ hai.
Đến cây thứ năm, hắn chỉ cần đấm tuỳ tiện vài cú là hạ gục được rồi.
Song tu vi tăng lên cũng giảm mạnh từ hai phần ba ban đầu của hắn xuống còn
một nửa.
“Hạ xuống nhanh quá thì phải?”
Rốt cuộc Khương Thành cũng hiểu vì sao hệ thống nói tốc độ tiêu diệt kẻ địch
càng nhanh thì tu vi sẽ trở lại càng nhiều.
Nếu hắn có thời gian thảnh thơi để xem xét cẩn thận, hắn sẽ phát hiện ở đằng
trước trên ngọn của chút cành lá còn sót lại thực sự có một thanh tiến độ nho
nhỏ.
Ngặt một nỗi, những thanh tiến độ ấy đang nhanh chóng giảm xuống.
Đồng nghĩa rằng tu vi hắn thu được càng lúc càng ít.
“Có thể chờ ta một chút hay không!”
Sau khi đánh đổ năm gốc đai thụ tượng trưng cho năm Thánh Chủ đỉnh phong,
Khương Thành nhanh chóng lao tới tám mươi hai cây còn lại.
Mười bảy tên Thánh Chủ bị hắn phá huỷ ý thức lúc trước cũng vẫn còn có mặt ở
đây.
Còn ở bên ngoài, năm Thánh Chủ đỉnh phong liên tục bị phế, khiến tất cả mọi
người cùng tái xanh mặt mày, câm như hến.
Bất luận là thánh địa đỉnh phong hay môn phái bình thường, toàn bộ Thánh Chủ
và Đạo Thần cùng run lẩy bẩy.
Trong mắt bọn hắn, đây chính là trận lôi đình mà Hám Thiên Cổ Thánh giáng
xuống.
Nếu mình bất cẩn chọc tức nàng, rất có thể cũng sẽ bị trừng phạt theo cách
tương tự.
Bọn họ không dám lên tiếng, chỉ có thể điên cuồng kêu gào trong lòng.
Thế này thì dã man quá rồi nhỉ?
Thực sự muốn đuổi cùng giết tận kìa mà!
Đúng là phong cách của Cổ Thánh.
Hậu quả của việc đắc tội với Khương Thành nghiêm trọng đến thế sao?
Thật là đáng sợ!
Đừng giết ta, đừng ra tay với ta, ta chỉ là người qua đường thôi mà…
Ngự La thánh địa lọt vào vòng tấn công hủy diệt đã loạn hết từ lâu.
Sau năm Thánh Chủ đỉnh phong, các Thánh Chủ bình thường bắt đầu rơi rụng
ngã xuống.
Bất kể bọn họ chạy trốn hay ra tay loạn xạ với xung quanh, hoặc chỉ tay lên trời
lên án, cũng đều không thể thay đổi tiến trình này.
Bởi vì đám cây còn lại trong thế giới càng lúc càng yếu, tốc độ Khương Thành
tiêu diệt chúng cũng càng lúc càng nhanh.
Về sau cứ một quyền là một cây.
Trong nháy mắt, tất cả tám mươi hai Thánh Chủ đều bị huỷ diệt Đạo Tâm.
Sau đó, hắn mới phát hiện phía trước vẫn còn một mảnh rừng rậm rạp.
Chúng tượng trưng cho các Đạo Thần của Ngự La thánh địa, ước chừng hơn hai
nghìn gốc!
Nhưng lúc này, màu sắc của chúng đang chuyển từ màu đen tuyền sang màu
xám, hiện đang nhanh chóng khô héo.
Thành ca không dám dừng lại chút nào, cấp tốc lướt qua.
Chỉ đánh ra một quyền đã khiến hơn hai nghìn gốc đại thụ đồng loạt chấn động.
Ngay sau đó đồng thời tan vỡ, sụp đổ toàn bộ!
Dõi mắt nhìn lại, tất cả đại thụ có thể tiêu diệt đều đã bị huỷ hoại, quá trình hệ
thống mở hack cũng kết thúc từ đây.
Lúc này Khương Thành mới có thời gian rảnh để theo dõi thanh tiến độ tu vi
của mình.
Hắn nhận thấy nó đã tăng hơn mười ba lần.
Trong mười ba phần ấy, có lẽ năm Thánh Chủ đỉnh phong chiếm ba phần, tám
mươi hai Thánh Chủ bình thường chiếm bốn phần, phần còn lại đến từ hơn hai
nghìn Đạo Thần nọ.
Tiếp đó, hắn bị trục xuất khỏi Lí thế giới.
Khi ra bên ngoài, tất cả cao thủ của Ngự La thánh địa đều đang nằm gục trên
đất, chỉ còn thoi thóp.
Đạo Tâm bị phá huỷ, đạo hạnh một đời mất hẳn, lại bị phản phệ dữ dội, lúc này
tình trạng của họ còn không bằng người thường.
Với tình trạng này, Khương Thành chỉ cần vung ống tay áo là có thể triệt tiêu tất
cả bọn họ.
Nhưng vì làm màu nên ca không chịu làm vậy.
Hắn cố tình rút kiếm, ra vẻ khiêu chiến.
“Vừa nãy muốn cho các ngươi cơ hội biểu diễn nên ca cố ý chỉ dùng một phần
mười sức mạnh, bây giờ ta phải nghiêm túc thôi!”
Đám người Vô Đường và Vô Sanh lập tức nổi giận, nhưng chưa kịp lên tiếng
thì đã phải hứng chịu kiếm đạo thập tam trọng.
Một cơn cuồng phong quét lá rụng, toàn bộ Thánh Chủ và Đạo Thần của Ngự
La thánh địa bị diệt sạch.
“Bị diệt vậy luôn?”
Thành ca kinh ngạc ra mặt, thu kiếm.
“Không chịu nổi một đòn à?”
“Biết thế đã không dốc hết sức.”
Tất cả mọi người đều tỏ ra im thin thít.
Hiện giờ họ đều cho rằng Hám Thiên Cổ Thánh đang ra tay ở đằng sau, người
thực sự đánh bại Ngự La thánh địa chính là Hám Thiên Cổ Thánh.
Khương Thành chỉ xuất hiện để ăn hôi thôi.
Vậy mà chẳng biết xấu hổ, đứng đó làm màu?
Đám Ngộ Sơn vẫn trước sau như một, tỏ vẻ tôn kính Khương chưởng môn.
“Sư tôn lợi hại quá, thần uy cái thế!”
“Lại một lần nữa đánh bại kẻ thù hùng mạnh, Ngự La thánh địa gì chứ, chẳng
phải tan thành khói bụi rồi sao?”
“Ta biết chắc rằng với sư tổ nó chẳng là gì sất.”
“Vừa nãy tông môn nào nói sư tổ ta là sơ hở, đi ra cho ta xem nào?”
Nghe họ nói vậy, Thành ca đang định nhặt chiến lợi phẩm cũng sực nhớ ra.
“A, đúng rồi, vừa rồi có mấy môn phái còn bảo sau khi tranh đoạt Ngân Ngọc
Tủy xong sẽ khiến ta đẹp mặt cơ mà.”
Hắn có trí nhớ rất tốt, liếc mắt một cái đã tìm ra mấy tên Thánh Chủ ra vẻ hả hê
nhất.
“Là các ngươi ư?”
Mấy tên Thánh Chủ kia bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng
lùi lại phía sau.
“Không, không phải, Khương chưởng môn hiểu lầm rồi.”
“Vừa rồi là do chúng ta có mắt không tròng, xin tạ tội với ngươi.”