cũng rất khó hiểu.
Thực lực này cũng yếu quá nhỉ.
Mà quan trọng hơn là hình như thiên phú và tư chất cũng chẳng tốt lắm, chỉ là
dạng bình thường.
Sao có thể lọt vào mắt Khương chưởng môn được nhỉ?
Thành ca cười nói: “Ta tình cờ gặp họ trên đường tên tiện dẫn theo luôn.”
Đơn giản như vậy thôi hả?
Kim Dực Chuẩn Đế chỉ đành cảm khái: “Khương chưởng môn đúng thật là
người phi thường, làm việc luôn khiến người khác ngạc nhiên, chúng ta đây khó
mà đoán được!”
Chúc Thanh Liên ở bên cạnh đơ luôn rồi.
Nhìn thấy Kim Dực Chuẩn Đế vừa hành lễ, vừa lấy lòng Thành ca, tỏ vẻ thấp
kém, thậm chí nàng còn cảm thấy giật mình hơn cả việc nhìn thấy Thành ca giết
15 tên Ma Vương kia trong nháy mắt.
Đây là Chuẩn Đế đó!
Đi đến bất cứ đâu cũng đều là nhân vật lớn hàng thật giá thật, cả đời này, đây là
lần đầu tiên nàng được tận mắt chứng kiến một người cao quý đến như vậy.
Đường đường là một Chuẩn Đế, vậy mà lại chủ động khom lưng uốn gối ư?
Hơn nữa lại còn không phải là Chuẩn Đế của tiên giới mà là linh giới.
Quan hệ giữa tiên giới và linh giới cũng chẳng tốt đẹp gì, tình huống bình
thường gặp nhau thì chẳng phải căng lắm sẽ đánh một trận hay sao?
Một cao thủ tộc khác đến từ ngoại giới, tại sao lại có thể tôn kín với một Chuẩn
Đế của tiên giới như vậy được?
Nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi!
Còn Lý Tuấn Lãng ở bên cạnh thì lại khác, bây giờ hai mắt của hắn lại lấp lánh
những vì sao ngưỡng mộ.
Không hổ danh là Khương chưởng môn đẹp trai ngời ngời!
Nhìn một cái là biết chưởng môn nhà người ta có thể diện thế này cơ mà?
Đến cả Chuẩn Đế của linh giới cũng phải nể mặt hắn, vừa nhìn là biết giao du
rộng rãi, rất có địa vị trong giang hồ.
“Xin chào xin chào, ta tên là Lý Tuấn Lãng, đây là sư muội Chúc Thanh Liên
của ta, bọn ta tới từ Thập Phương đạo, Nam Bộ thiên vực, tiên giới…”
Hắn tiến lên phía trước, thành thục giới thiệu bản thân một cách dài dòng.
Cơ bản thì hắn đã sổ toẹt hết cả lai lịch của mình ra hết rồi.
Kim Dực Chuẩn Đế ngớ người.
Đừng nói là Tiên Tôn, cho dù là Tiên Vương gặp phải hắn đều chẳng phải sẽ bị
dọa sợ đến tè ra quần rồi chạy mất dép sao.
Ai mà dám chủ động nói chuyện với hắn chứ?
Nếu như không có Khương chưởng môn ở đây, nếu như gặp phải hai Tiên Tôn
của tiên giới ở trên tầng mây này, hoặc là hắn sẽ chẳng thèm để ý, hoặc là dùng
một ý nghĩa giết bọn họ luôn.
Nhưng bây giờ…
Họ là người mà Khương chưởng môn dẫn dắt, không thể không nể mặt được.
Cái đầu lâu chỉ hắn chỉ đành nặn ra một nụ cười thật tươi.
“Được lắm, ta là Kim Dực Chuẩn Đế của linh giới, tương lai ngươi có thể tới
linh giới tìm ta.”
Đây chỉ là một câu khách sáo, cơ mà Lý Tuấn Lãng lại cho là thật.
Hắn vui mừng khôn xiết nói: “Thật sao, tiền bối ở nơi nào của linh giới vậy, nếu
như tương lai có cơ hội thì ta nhất định sẽ tới thăm…”
Kim Dực Chuẩn Đế bất lực, chỉ đành nói cho hắn biết nơi ở Cốt tộc của bản
thân ở linh giới.
Còn về Chúc Thanh Liên ở phía sau đã dần dần ngước mắt trông cao nhìn sư
huynh của mình rồi.
Hết lần này tới lần khác nhảy disco ở trên quỷ môn quan, vậy mà lại không
chết.
Thậm chí nàng còn hoài nghi rằng, những kinh nghiệm quý báu mà mình ra
ngoài tích lũy được đều là sai lầm sao?
Lẽ nào cứ như hắn, gặp ai cũng làm thân như thế này mới là hành động đúng
đắn ư?
Kim Dực Chuẩn Đế vất vả mãi mới đuổi được tên dở hơi này đi, cuối cùng mới
rảnh rỗi tiếp tục nói chuyện với Khương chưởng môn.
“Đúng rồi, lão nhân gia ngươi đang tung hoành ở đâu thế, ta nghe nói gần đây
ngươi đang ở phía núi Tiên Yêu…”
Đương nhiên những gì hắn muốn nói là trận đại chiến liên tiếp do Thương Long
cốc và Phi Tiên môn dẫn đầu.
Không biết bao nhiêu Chuẩn Đế đã ngã xuống, cuối cùng đến cả Tiên Đế cũng
bị diệt rồi, chuyện này đã truyền đi khắp cả sáu giới.
Hắn cũng đã nghe nói đến.
Chẳng qua nơi này vẫn còn có hai Tiên Tôn của tiên giới nên hắn cũng không
tiên nói toạc ra thôi.
Thành ca thản nhiên nói: “Ta đang ở núi Tiên Yêu.”
Hốc mắt trống rỗng của Kim Dực Chuẩn Đế lập tức phát sáng, hắn không hề tin
nổi mà nói: “Lẽ nào người đó… là ngươi sao?”
Hắn lập tức hiểu ra, cái vị Thương Long Đại Đế mới nhậm chức được lan
truyền xôn xao kia chính là Khương chưởng môn!
“Đúng vậy.”
“Chẳng trách, chẳng trách!”
Kim Dực Chuẩn Đế vừa kinh sợ vừa thán phục: “Ta đã nói mà, dựa vào mỗi
bọn họ thôi thì làm sao có thể tạo ra chiến tích như vậy cơ chứ, thậm chí còn
giết cả kẻ kia.”
“Hóa ra là do ngươi đích thân ra tay, chuyện này không còn gì kỳ lạ nữa rồi.”
“Ha ha, xem ra dị tượng lần này là do ngươi nên mới xuất hiện rồi!”
Thành ca mỉm cười, lạnh nhạt giả bộ: “Thường thôi thường thôi.”
“Ngươi thật sự khiêm tốn quá…”
Kim Dực Chuẩn Đế xoa xoa tay: “Nếu đã là ngươi dẫn đội, vậy thì sau khi cơ
duyên này kết thúc, ta dẫn cả Cốt tộc tới tham chiến được không?”
Thành ca thầm nói, ngươi mà tới thì chẳng phải chiến lợi phẩm cũng phải chia
cho cả đám người đó hay sao?
Bất kể như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải nâng cấp Phi Tiên môn và
Thương Long cốc trước đã, mấy người khác cứ xếp sau đi.
Thế là hắn xua tay: “Không cần đâu, ngươi cứ ở lại linh giới trước đi đã.”
“Hả…”
Kim Dực Chuẩn Đế thất vọng vô cùng: “Nhưng mấy năm nay, bất cứ lúc nào,
bọn ta cũng đều trông mong có thể theo chân ngươi mà, khó lắm mới gặp lại
được…”
Thành ca thấy hắn tủi thân, chỉ đành hùa theo an ủi hắn một câu.
“Ngươi cứ ở lại linh giới trước đó, nếu như sau này ta qua bên đó, đến lúc đó lại
phải cần đến sức mạnh của ngươi rồi.”
Nghe thấy vậy, Kim Dực Chuẩn Đế chợt thông suốt.
Cũng đúng ha, Khương chưởng môn là nhân vật như nào chứ, chắc chắn phải có
những kế hoạch lớn rồi.
Trước mắt là đại chiến giữa tiên giới và yêu giới, nếu như bản thân hắn cũng
dấn thân vào thì chẳng phải đồng nghĩa với việc cuốn cả linh giới vào vòng
xoáy này sao.
Không chừng lại phá vỡ kế hoạch và bố trí ban đầu của Khương chưởng môn ấy
chứ.
Hắn muốn bản thân mình ở lại linh giới, chắc chắn còn có kế hoạch quan trọng
ở phía sau, bản thân cứ yên tâm mà chờ đợi thôi!
Hắn nghiên túc nói: “Được thôi, bọn ta lúc nào cũng đợi chờ lời kêu gọi của
ngươi, chắc chắn sẽ không phá vỡ kế hoạch của ngươi!”
Thành ca thầm nghĩ, ngươi lại đang nghĩ linh tinh cái quái gì thế?
Ta có kế hoạch gì cơ, sao đến bản thân ta cũng không biết thế này?
Nhưng mà hắn nghĩ vậy cũng tốt, thế là mơ hồ gật đầu cái rụp.
Cuộc đối thoại này để lọt hết vào tai Chúc Thanh Liên.
Chuyện lớn ư?
Chuyện lớn của núi Tiên Yêu gần đây chẳng phải là mối tai họa “ác yêu
Thương Long” hay sao?
Ai nấy của tiên giới đều đang bàng hoàng mà.
Nàng lại không hề liên tưởng Thành ca tới vị Thanh Long Đại Đế kia, suy cho
cùng bây giờ trước mặt nàng là tiên hồn của nhân tộc.
Vị Khương chưởng môn này hẳn là một lĩnh chủ của bên yêu giới chăng?
Bây giờ đang lúc khai chiến với ác yêu Thương Long, cho lên các vị Chuẩn Đế
của linh giới mới muốn tham chiến để giúp đỡ hắn ư?
Chuyện tốt như vậy, sao hắn lại từ chối chứ?
Nàng không thể hiểu nổi.
Mà Lý Tuấn Lãng lại không nghĩ nhiều được như nàng, sau khi hắn nghe đến
câu Thành ca có việc lớn cần phải làm thì lập tức có hứng.
“Khương tiền bối, Kim tiền bối, việc lớn mà các ngươi cần phải làm cần ta giúp
đỡ gì thì cứ việc lên tiếng!”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ kề vai tác chiến!”
“Lý Tuấn Lang ta đây tuyệt đối không lươn lẹo!”
Phụt!
Suýt chút nữa thì Kim Dực Chuẩn Đế bật cười.
Bọn ta cũng không túng thiếu đến mức cần sức mạnh của ngươi đâu, ngươi
không cần phải lo lắng.
Kìm nén hồi lâu, hắn chỉ đành nặn ra một câu: “Tiểu lão đệ ngươi trượng nghĩa
thật đấy.”
“Ha ha, đây là điều ta nên làm mà.” Lý Tuấn Lãng đắc ý ngẩng cao cổ.
Thành ca cũng bật cười khen ngợi: “Được đấy được đấy, đúng là hảo hán!”
Chúc Thanh Liên không biết nên phải chửi bậy từ đâu nữa rồi.
Nàng rất muốn chất vấn vào cái lỗ tai của Lý Tuấn Lãng rằng, với thực lực Tiên
Tôn tam phẩm của ngươi, mà ngươi lấy đâu ra cái tự tin rằng bản thân có thể kề
vai tác chiến với bọn họ vậy trời?
Ngươi lợi hại như vậy thì còn cần người ta dẫn dắt nữa hả?