trong bí cảnh cho thỏa đáng.”
Thanh Sa còn muốn thuyết phục lần cuối.
“Dù sao trong bí cảnh có đại trận và cấm chế trợ giúp.”
“Ra ngoài đối địch, thì không có những ưu thế này.”
Thành ca thầm nghĩ đánh ở bên trong, người đền được đồ vật bị làm hỏng hả?
Đương nhiên phải đi ra ngoài đánh.
Một thân một mình bay ra bí cảnh, hắn đã không nhìn thấy bầu trời trước mắt.
Thân thể Yêu vương và đại yêu kéo dài không dứt, vắt ngang một phương, chen
chúc che lại tầng mây.
Mấy người Tích Phong chỉ vừa tới, đang thảo luận tiến đánh thế nào đây.
Cả hành trình này bọn họ không hề che giấu bất cứ điều gì, không có chuyện
đối phương không nhận được tin tức. Hẳn là lúc này bên trong Phi Tiên môn đã
chuẩn bị vô số trận pháp mai phục, cạm bẫy, chế tạo thành tường đồng vách sắt
rồi?
“Ai tấn công vào trước?”
Yêu vương và các thủ lĩnh của bảy thánh địa lớn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi,
tất cả mọi người đều không muốn làm chim đầu đàn.
Người đầu tiên tấn công vào, chắc chắn sẽ gặp phải phản kích mãnh liệt nhất
của người bên trong.
“Cửa vào bí cảnh cần Ngôn Pháp Chú thuật đặc biệt mới có thể mở ra, xem ra
chỉ có thể liên thủ dùng lực phá bỏ.”
Nghe nói Khương Thành và Tâm Bộ đều không trốn, vậy nhất định là có niềm
tin chắc chắn đối đầu phe mình.
Tích Phong đang suy tư bên trong có thể sẽ xuất hiện điều gì.
Lúc này, Khương chưởng môn bay ra ngoài.
Một cảnh xông đến của hắn, khiến mấy kẻ có tiếng nói của bảy thánh địa lớn lại
bị dọa đến cuống quýt lui về phía sau mấy dặm.
Đợi đến khi phát hiện mới có một người, ngay cả Tích Phong cũng không khỏi
nhíu chặt lông mày.
Mặc kệ, đi trình tự bình thường một lần trước đã.
“Khương Thành, ngươi hủy diệt hai thánh địa lớn, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có
hôm nay không?”
Thành Ca đang đánh giá yêu vương và các đại yêu trên trời.
Hờ, đây quả thực là vào gánh xiếc thú, đủ loại yêu thú hình thù kỳ quái gì cũng
có.
So với chúng nó, Tam Nhãn Hổ lại là loại rất xinh đẹp đấy.
Nghe vậy, hắn nhẹ gật đầu: “Nghĩ tới rồi, sớm biết sẽ có ngày hôm nay.”
Tích Phong khẽ giật mình, người này vừa đi lên, câu nói đầu tiên đã kết thúc
cuộc trò chuyện rồi, làm hắn tiếp tục thế nào?
“Để người của ngươi ra đây đi.”
Hắn bày ra thần thái cao thâm ta đã nhìn thấu ngươi.
“Trước mặt thực lực tuyệt đối, mai phục đã không có ý nghĩa gì hết.”
“Mai phục cái gì?”
Để chết sớm, Khương chưởng môn chỉ có thể xòe hai tay bày tỏ thành ý.
“Chỉ có một mình ta, yên tâm mạnh dạn tới đi!”
Đừng nói binh khí, ngay cả nhẫn trữ vật hắn còn chẳng mang theo, hoàn toàn đi
tay không.
Tích Phong đã vụng trộm dùng thần hồn liếc nhìn địa vực xung quanh không
biết bao nhiêu lần, nhưng không hề phát hiện thứ gì.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có một mình hắn?
Đương nhiên hắn sẽ không giống những kẻ địch trước đó, bị dọa đến nỗi không
dám ra tay.
Thôi thúc thần hồn, lặng yên xông tới.
Rõ ràng không sử dụng linh lực nhưng mà nơi đó lại nổi lên một trận gió hữu
hình.
Khương Thành không thể hoàn toàn không ngăn cản chút nào, thế là hắn cũng
thôi thúc thần hồn nghênh đón.
Trong tiếng gió kia, dường như có vô số người đang đồng thời gào thét, mỗi
một âm thanh đều đánh thẳng chỗ sâu trong thần hồn.
Cùng lúc đó miệng đọc Ngôn Pháp Chú thuật.
“Diệt!”
Chỉ một thoáng, dãy núi rừng cây bốn phương khô héo trong nháy mắt, dùng
tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà nhanh chóng tàn lụi, giống như
tiến vào ngày đông giá rét.
Trên bầu trời, những con đại yêu kia hỗn loạn.
Xung kích thần hồn Thánh Giai này vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với bọn
chúng.
Về phần bảy thánh địa lớn…
Bọn hắn lại chẳng có chuyện quái gì.
Bởi vì không muốn ra sức, chỗ đứng quá lui về sau, cách quá xa.
“Ha…”
Tích Phong cười dài một tiếng, như đã dự liệu từ lâu.
“Thánh Giai sơ kỳ! Thực lực của ngươi quả nhiên không phải đơn giản như bề
ngoài!”
Việc tấn công Phi Tiên môn lần này, hắn triệu hồi bốn pháp thân của mình, chỉ
để lại một cái ở bên ngoài.
Bây giờ thực lực của hắn, đã khôi phục được chín phần lúc đỉnh phong.
Cảnh giới thần hồn của hắn, vượt xa Khương Thành mới Thánh Giai sơ kỳ.
Cuối cùng thần hồn hai người giao phong ở trong sân!
Rõ ràng hai người đều không vung vũ khí lên, cũng không sử dụng tuyệt chiêu
gì.
Giữa không trung tiếng nổ đùng đoàng lại liên tiếp vang lên!
Rầm rầm rầm…
Giờ khắc này, rốt cuộc bảy thánh địa lớn đứng ở sau cùng cũng bị ảnh hưởng
đến.
Một nhóm nhiều người trong thánh địa dưới Đạo Cung cảnh còn giữ nguyên vẻ
mặt vốn có, yên lặng không một tiếng động ngã xuống.
Thần hồn va chạm nhìn như vô hình, lại cực kì nguy hiểm.
Đặc biệt đây chính là thần hồn của hai đại Thánh Giai va chạm.
Vẻn vẹn một đòn này, đã có mấy vạn người trong bảy thánh lớn địa ngã xuống.
Mà hai con yêu vương chiếm cứ phạm vi lớn nhất trên bầu trời, thời khắc này
cũng mở ra thánh vực của mình ra, che chở toàn bộ những đại yêu kia ở sau
lưng.
Tiếng nổ siêu thanh phát ra ầm vang nặng nề trong thánh vực, cuối cùng biến
mất trong vô hình.
Khương Thành vẫn còn bình an đứng ở đó, không chịu chút tổn thương nào…
Đừng vậy chứ, ngay cả Thành Ca cũng buồn bực.
Thánh Giai đỉnh phong cùng Thánh Giai sơ kỳ đấu thần hồn, hẳn là mình đã tan
tác trong chớp mắt mới đúng.
Song lần va chạm thần hồn này, hai người lại cân sức ngang tài.
Tích Phong ở đối diện càng khiếp sợ không thôi.
Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, như nhìn thấy một tên quái thai.
“Thần hồn của ngươi thực ra đã vượt qua cấp độ Vạn Cổ rồi?”
Trong mắt hắn, chuyện này chính là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy
ra.
Bản thân thần hồn cũng có phân chia phẩm chất, kém một phẩm chất chính là
khác nhau một trời một vực.
Tịch Phong tu luyện mấy trăm vạn năm, từ một kẻ phàm hồn vượt qua Thập
Phương, cuối cùng cô đọng thần hồn đến phẩm chất Bách Luyện.
Ở vạn vực hạ giới, cấp độ thần hồn này đã coi như cấp bậc đỉnh cao.
Khi đối đầu với người khác, hắn chưa từng thua thiệt ở phương diện thần hồn.
Muốn đạt tới phẩm chất cao hơn Thiên Trọng, chỉ có thể có được sau khi phi
thăng thành tiên.
Song, lần này…
Rõ ràng cảnh giới của Khương Thành không bằng hắn, nhưng lại ngăn trở được
thần hồn của hắn.
Đây không phải là điều mà cấp độ Thiên Trọng có thể làm được, tuyệt đối phải
đạt tới độ cao là phẩm chất Vạn Cổ trong truyền thuyết.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể lấy Thánh Giai sơ kỳ ngăn trở sự xâm nhập
của hắn - một Thánh Giai đỉnh phong!
Hắn nào có biết được, thần hồn Khương Thành từ mười vạn u hồn chủ động hội
tụ mà thành, quá mức đặc biệt, loại chuyện này căn bản không thể nào lặp lại
được.
Mà nó cũng không thứ phải phẩm chất Vạn Cổ có thể đại diện được.
“Cái gì mà Vạn Cổ hay không Vạn Cổ.”
Thành ca chưa từng tiếp xúc những thứ này nên nghe mà không hiểu được.
“Được rồi được rồi, mau tiếp tục đi.”
Tích Phong không tiếp tục ra tay. Lúc này, hắn đã coi Khương Thành thành đối
thủ không kém hơn mình.
“Khó trách ngươi dám một thân một mình đứng ra.”
“Xem ra muốn đối phó ngươi, một mình bản thánh là không đủ.”
“Thôi được, hôm nay cũng không phải luận võ mà là trả thù, không cần lo đến
đạo nghĩa.”
Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Có lầm hay không, thánh giả Tích Phong Thánh Giai đỉnh phong kia lại tự nhận
là không có cách nào bắt được Khương Thành?
Đối phó một mình hắn, lại phải dùng vây đánh?
Người này lại mạnh mẽ như thế ư?
Quá khó tin!
Hai con yêu vương giao lưu ngắn ngủi với Tích Phong vài câu, cuối cùng quyết
định ba thánh liên thủ, vây đánh Khương Thành.
“Tiểu tử, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi cũng không bảo hộ được con Tam Nhãn
Liệt Hổ Vương kia đâu!”
“Đừng trách chúng ta lấy nhiều bắt nạt ít, là chính ngươi quá bất cẩn.”
Nhìn thấy Tam Thánh cảnh vây quanh mình, Khương Thành vừa lòng thỏa ý.
“Phải, phải, phải, ta bất cẩn, ngươi nói đều đúng, mau tới đi.”
Hắn đang chờ hưởng thụ đợt tấn công mãnh liệt hơn tiếp theo, bí cảnh đột nhiên
lại lóe lên hai bóng người.
Một người một hổ.
Hổ là Tam Nhãn Hổ, tiểu nha đầu chân trần như đúc ra từ ngọc đang cưỡi trên
lưng nó, không phải A Hoàng thì là ai?
Vừa ra ngoài, Tam Nhãn Hổ đã giơ vuốt chỉ hướng tất cả mọi người đối diện,
lớn tiếng mách lẻo.
“Chính là bọn họ!”
“Bọn họ muốn giết ba ngươi!”