từng trận lôi kiếp.
Ngoài hai đợt cuối suýt nữa gặp nguy hiểm thì cả quá trình không hề gặp trắc
trở gì.
Sau khi độ xong lôi kiếp, Thần thể của hắn lại được tiến hóa thêm lần nữa.
Lúc này, những bộ phận khác trên cơ thể của hắn cũng đã vô cùng gần sát với
trạng thái của quả tim Thần kia.
Thần thể được cường hóa đồng nghĩa với việc sức phòng ngự cũng tăng lên rất
nhiều.
Không chỉ phòng ngự đòn tấn công bằng căn nguyên tiên lực, mà còn có cả
năng lực chống đỡ tự nhiên với đạo.
Hiện giờ để hắn đối mặt với Chính Thần thì vẫn hơi khó nói, nhưng còn Thánh
Tôn và Thiên Thần thì đã hoàn toàn chẳng tạo nên uy hiếp gì đối với hắn.
Mắt thấy Khương Thành đã trở thành Thánh Tôn, trong lòng đám người Quy
Tàng, Hư Uyên và Thanh Vân âm thầm thở dài một hơi.
Còn nhớ ngày xưa, bọn họ và Khương Thành cùng nhau phi thăng lên Tiên giới.
Mặc dù trước khi trận chiến tranh giành Thần vị lần thứ nhất diễn ra, cảnh giới
của cả hai bên đều là Đạo Thánh, không hề có chênh lệch quá lớn.
Mà giờ đây…
Tuy nhiên, dù sao bọn họ cũng vẫn là những người kiệt xuất kia mà, sao có thể
bằng lòng làm hạng xoàng được chứ.
Sau một vài phút sa sút và suy sụp ngắn ngủi, một động lực muốn thăng cấp
mạnh mẽ hơn đã nhanh chóng trào dâng trong lòng bọn họ.
“Thật không ngờ, nhanh như thế mà ngươi đã tấn cấp Thánh Tôn rồi.”
Từ sau khi lấy được Phược Linh sách, thái độ của Lẫm Đế đối với Khương
Thành tốt hơn rất nhiều.
Mà Thành ca thì chỉ nhún vai trước lời khen tán thưởng của nàng: “Nhanh lắm
sao, bình thường thôi, ta không hài lòng lắm đâu.”
Lẫm Đế hiển nhiên có thể nghe ra được cái giọng điệu ra vẻ của hắn trong câu
nói này.
Nàng nghe xong cũng phải liếc hắn một cái, cố ý trêu chọc nói: “Đừng có
khiêm tốn như thế chứ, tốt xấu gì ngươi cũng trở thành người thứ hai lên cảnh
giới Thánh Tôn mà, đã lợi hại lắm rồi.”
Người thứ hai?
Là một nhân vật chính, hắn lại không phải là đệ nhất của cảnh giới này ư?
Thành ca bày tỏ rất không tán thành cách nói này.
“Không biết, cái người thứ nhất kia là ai thế?”
Lẫm Đế khoan thai nói ra một cái tên.
“Thu Vũ Tuyền.”
“Ta tận mắt nhìn thấy nàng chém chết hai Thiên Thần, nhưng lúc đó nàng vẫn
chỉ lầ một Thánh Chủ bình thường thôi.”
“Với thiên phú của nàng, bây giờ chắc hẳn cũng là Thánh Tôn rồi nhỉ?”
“Có lẽ, nàng đã có thể đánh bại được Chính Thần luôn rồi.”
“Hơ hơ…”
Thành ca cười mỉm đáp lại.
Nhưng trong lòng cũng tò mò một cách khó giải thích.
Thu Vũ Tuyền vừa không chuyển sang Thiên Đạo để đi theo tu thần lưu, và
cũng không phải là một tu tiên lưu chân chính.
Sau khi nàng trở thành Thánh Tôn, liệu có thể tìm được đường đi tiếp không?
Còn nữa, hiện giờ đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đang đi theo con
đường nào chứ?
Nghĩ đến những vấn đề này, hắn càng thêm nôn nóng muốn tìm được đám đệ tử
đáng yêu kia của mình.
Nhưng chuyện này có gấp gáp cũng chẳng có tác dụng gì.
Chỉ đành trông chờ Tu Đế, Hồn Đế và Huyền Đế có thể ra sức một chút thôi.
Thời gian dần trôi nhanh, ba triệu năm cứ thế lướt qua.
Đới với những người khác, hở một chút là dùng trăm triệu năm để tính toán thì
ba triệu năm chỉ là một phần nhỏ trong những năm tháng dài đằng đẵng mà thôi.
Nhưng với Khương Thành thì khoảng thời kỳ yên tĩnh này quả thực dài lê thê.
Trong thời gian này, ba Thiên Đế thỉnh thoảng sẽ truyền về một vài manh mối
khả nghi, và lần nào thì hắn cũng đều lên đường đến đó cả.
Từng vào một vài bí cảnh đặc biệt, cũng từng đến không ít Thần cung, thậm chí
còn được xem tận mắt hiện trường của cuộc chiến tranh đoạt đạo ấn hai lần nữa.
Nhưng rất đáng tiếc, những manh mối đó cuối cùng vẫn bị chứng minh là không
liên quan đến Phi Tiên môn.
Và hôm nay, hắn lại nhận được tin tức đến từ Huyền Đế.
Nghe nói ở Thương Môn cung, xuất hiện một vài tiên nhân tự xung là đến từ
Phi Tiên môn.
Sau khi nghe được cái tin tức này, Khương Thành tất nhiên cũng chuẩn bị đến
đó một chuyến.
Nhưng Lẫm Đế lại không đồng tình.
“Những năm này đã có rất nhiều lần xuất hiện việc tự xưng là Phi Tiên môn rồi,
nhưng kết quả nếu không phải trùng tên thì là cố ý mạo danh.”
“Càng huống hồ vị trí của Thương Môn cung lại còn nằm sát gần vùng trung
tâm của Nguyên Tiên giới nữa, căn bản không thể nào xuất hiện tin tức của Vu
tộc và Phi Tiên môn.”
“Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.”
“Ngươi cứ phái một trưởng lão đến đó xem thử là được rồi, cần gì phải đích
thân đi một chuyến chứ?”
Khương Thành không thể không thừa nhận, nàng nói cũng rất có lý.
Vu tộc và Phi Tiên môn có xác suất lớn sẽ sống ở khu vực vùng ven của
Nguyên Tiên giới.
Thậm chí có khi còn ở ngoài Nguyên Tiên giới cũng không chừng.
Vì chỉ có như thế mới bí mật đến mức khó bị người khác tìm ra tung tích.
Nhưng những năm này, hắn chạy khắp mọi hướng đông nam tây bắc của
Nguyên Tiên giới, vẫn chẳng có thu hoạch gì.
“Chỉ cần có một chút manh mối, thì không thể xem nhẹ được.”
Nhìn bóng lưng bay khỏi tông môn của hắn, Lẫm Đế chỉ đành phải lựa chọn đi
theo.
Mấy năm này ở chung với nhau, nàng đã nhìn ra được, Khương Thành là một
con người lười biếng. Nhưng ở cái việc tìm kiếm đệ tử của mình, tên này lại
luôn giữ sự nghiêm túc và cố chấp vượt trên mức bình thường.
Khi hai người chạy đến Thương Môn cung, Huyền Đế cũng đã đợi ở đây rồi.
“Người tự xưng là Phi Tiên môn đâu?”
Huyền Đế phẩy tay: “Tạm thời vẫn chưa phát hiện hành tung của đối phương.”
Khương Thành khá ngạc nhiên: “Cái gì? Còn có chuyện như thế này sao?”
Lúc trước mấy lần nhận được tin tức của Phi Tiên môn, nhất cử nhất động của
đối phương đều ở dưới mí mắt của cả ba Chính Thần, hoặc là trực tiếp đón
người tới, đợi Khương Thành đến xác nhận thân phận.
Lần này lại đến cả người cũng chưa từng nhìn thấy?
Với năng lượng của Chính Thần, ai lại có thể biến mất dưới mí mắt của bọn họ
kia chứ?
“Cảnh giác của đối phương rất cao.”
Chiêu Tố Thiên Thần dưới trướng của Huyền Đế là người đầu tiên có được
manh mối, chủ động giải thích cho Thành ca nghe.
“Ban đầu bọn ta phát giác thấy điều khác thường, là do vô tình phát hiện được
vài món đồ đặc biệt không thuộc về Nguyên Tiên giới ở một thương hội của
Dương Lâm Phủ tại Thương Môn cung.”
“Sau khi nghe ngóng một phen, bọn ta biết được cái thương hội có tên Nhược
Bàn nãy đã giao dịch với ba tiên nhân ngoại lai.”
“Và lúc đó bọn họ cũng từng nhắc đến cái từ Phi Tiên môn này.”
“Thế nên bọn ta trực tiếp kích phát thần thông nhìn lại, tái hiện lại tình cảnh
thương hội giao dịch vào ngày hôm đó, tính thử truy tung đối phương.”
Đối với người bình thường thì thần thông này không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng đối với Thiên Thần thì dù là thông qua quy tắc bói toán hay quy tắc tính
toán, hoặc là thông qua sự biến hóa của đạo, đều rất dễ dàng tra được hành tung
lúc này.
Càng huống hồ có cả Huyền Đế đích thân ra tay.
Hắn thậm chí có thể thông qua hình ảnh ngày hôm đó, trực tiếp tính toán ra thân
phận và gốc gác của đối phương.
“Nhưng lạ là lạ ở chỗ này đây.”
“Bọn ta lại không thể tính ra được cái gì hết.”
“Đối phương cứ như một màn sương mù vậy, chẳng có dấu vết gì để tìm cả.”
Huyền Đế chậm rãi nói: “Nếu không có bất ngờ gì thì hoặc là đối phương dùng
thực lực mạnh mẽ che lấp thiên cơ, hoặc là không ở trong phạm vi bao phủ của
Thiên Đạo ở Nguyên Tiên giới.”
“Là vậy ư?”
Khương Thành nhướng mày, mơ hồ cảm thấy có thể lần này đã tìm được chính
chủ rồi.
“Mang ta đến thương hội kia nhìn thử xem.”
Huyền Đế không đi cùng với bọn họ đến thương hội Nhược Bàn.
Hiện giờ cả Nguyên Tiên giới thực sự có quá nhiều cuộc tranh đấu xoay quanh
đạo ấn, các cuộc chiến tranh quy mô lớn giữa các đại thần quan cũng chẳng
hiếm lạ gì.
Lẫm Đế đi chung với Khương Thành tiến vào địa bàn của Thương Môn cung đã
đủ nhạy cảm lắm rồi.
Nếu như Huyền Đế còn đi theo nữa thì sợ là Cẩn Võ Chính Thần của Thương
Môn cung sẽ lập tức triệu tập đồng minh giết tới mất.
Khi đám người Khương Thành chạy đến Dương Lâm Phủ mới phát hiện nơi
đây đã không còn sự tồn tại của thương hội Nhược Bàn nữa rồi.
“Sao lại như thế chứ?”
Chiêu Tố Thiên Thần đồng hành chung với họ cũng phải choáng váng khi nhìn
thấy đống hoang tàn đổ nát ở trước mắt và cả những thi thể nằm đè chồng chất
lên nhau.
“Sao bọn họ lại trùng hợp như thế, ngay cái lúc này lại bị người khác tiêu diệt
ư?”