Mấy vị Huyền Tiên thì thầm tai nhau.
“Đây là chiến trường tiếp theo của chúng ta.”
“Sao thế giới này còn giới hạn thần niệm, chẳng lẽ còn cao hơn cả Thượng Tiên
Giới của chúng ta?”
“Sao có thể, chỉ vì tiểu thế giới này bị lưu đày bỏ hoang, cách dòng lưu chuyển
hỗn độn khá gần, nên sức mạnh thiên đạo yếu mà thôi.
“Được rồi, chúng ta phải xuất phát rồi!”
Ba vị Chuẩn đế bay lên không trung, nhìn xuống mọi người.
Mấy trăm Huyền Tiên vội sáp đến gần, xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt.
“Ba vị tiền bối, có thể dẫn bọn ta theo cùng không?”
“Vâng, bọn ta không mong qua cửa ải, chỉ mong có thể sống sót.”
“Mong tiền bối dẫn dắt, nhất định bọn ta sẽ khắc sâu ân tình này trong lòng…”
Nội bộ chiến trường này có tám mươi mốt tín vật thăng cấp, mỗi một vòng tất
cả mọi người sẽ quay quanh tranh giành tín vật.
Tổng thời gian là ba ngày.
Sau ba ngày, tất cả những người còn sống sẽ được chuyển về tế đàn chiến khu
của mình.
Lúc đó không có tín vật thăng cấp thì sẽ đồng nghĩa với việc bị loại, hành trình
của Đại hội Giảng Đạo cũng dừng tại đây.
Mà trước khi thời hạn ba ngày đến, muốn về cũng không được.
Mấy Huyền Tiên này chẳng hy vọng vào vòng kế tiếp.
Suy nghĩ duy nhất lúc này là sống sót, sống đến lúc được chuyển về để bị loại.
Còn Minh Trì Ngọc Chi kia, nếu nói không mong muốn chút nào thì là nói dối.
Nhưng bọn họ không ngốc, biết đó là điều viển vông.
Đây là chiến trường của Chuẩn đế, độ khó của việc muốn sống sót đối với mấy
Huyền Tiên bọn họ cũng cao lắm rồi.
Ẩn nấp giả chết cũng vô dụng.
Vị trí của tín vật thăng cấp và Minh Trì Ngọc Chi đều ngẫu nhiên chứ không
biết được.
Cho nên sau khi vào trận, tất cả Chuẩn đế đều tìm kiếm khắp nơi.
Tình huống thế này, sao Huyền Tiên có thể nấp sao cho tránh khỏi sự tìm kiếm
của các Chuẩn đế.
Cơ hội sống sót duy nhất chính là ôm đùi xin đại lão bảo vệ mình.
“Muốn bảo vệ à, vậy phải xem biểu hiện các ngươi đã.”
Ba vị Chuẩn đế nói bóng gió, chẳng rõ ý gì.
Đối với bọn họ mà nói, vận mệnh của mấy Huyền Tiên đã nằm hoàn toàn trong
một suy nghĩ.
Biểu hiện?
Trước mặt Chuẩn đế, mình có thể biểu hiện gì?
Chúng Huyền Tiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng có người phản ứng lại.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ giúp ba vị tiền bối tìm tín vật thăng cấp kia!”
“Không sai, ta cũng đi!”
“Với lại, chỉ cần chúng ta tìm được Minh Trì Ngọc Chi kia, sẽ lập tức dâng lên
cho ba vị tiền bối!”
Chưa đợi ba vị Chuẩn đế gật đầu, mấy trăm Huyền Tiên đã đổ xô chạy tán loạn
ra.
“Ha ha ha ha…”
Ba vị Chuẩn đế ngửa mặt cười, vô cùng đắc ý.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng bọn họ cố ý đế xuất ý muốn che chở giúp
mấy Huyền Tiên này.
Ngọc phù thăng cấp không dễ tìm.
Nhất là ở đây, thần niệm của ba Chuẩn đế sơ kỳ bọn họ chỉ có thể tìm kiếm
trong phạm vi mười nghìn dặm xung quanh.
Mà bản thân ngọc phù thăng cấp cũng không có biến động đặc biệt gì, phải cần
tiến lên từng chút một, từ từ phân biệt, vô cùng phiền phức.
Bây giờ có sự trợ giúp của mấy trăm Huyền Tiên này, chẳng khác nào bọn họ có
thêm mấy trăm cu-li miễn phí.
Giảm bớt bao nhiêu là chuyện.
Thấy mấy người khác đều bận bịu, tiểu Tước yêu cũng rất “tự giác” lên cùng.
Thành Ca hơi cạn lời.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Tìm ngọc phù thăng cấp, Yêu chủ ngươi không hy vọng ta thăng cấp sao?”
“Ơ…”
Thành Ca bị nàng làm cho nghẹn họng.
Cuối cùng chỉ đành nói: “Được rồi, vậy ngươi cố gắng tìm đi.”
Ca này cũng không phải đèn kiệm dầu cũng không phải người an phận.
Vốn hắn không định từ từ loạt xoạt tìm.
Đợi đến khi người khác tìm được, mình cướp lấy không phải xong chuyện rồi
sao, đơn giản hơn nhiều?
Vả lại vốn Đại hội Giảng Đạo là để khuyến khích đấu tranh, sau này lại biến
thành tranh đấu giết lẫn nhau, cướp của nhau là hiện tượng bình thường.
Nhưng tiểu Tước yêu muốn tìm, thì cứ để nàng tìm, dù sao cũng không cần
mình ra sức.
Thấy Tiểu Thiên Tiên kia cũng đi tìm, nụ cười của ba vị Chuẩn đế càng nghiền
ngẫm.
Đương nhiên bọn họ không định bỏ qua Thải Anh,
Nhưng bây giờ tính toán phải làm sao đùa chết nàng mới thú vị hơn nữa.
Vì vậy, đội ngũ nhiều người nhất bắt đầu từ từ tiến lên phía trước.
Tầm một giờ sau, có một vị Huyền Tiên trong đội vui mừng kêu lên.
“Tìm được rồi, ta tìm được rồi!”
Hắn ta mừng như điên, cứ như tìm được châu báu hiếm thấy trên đời.
Sau đó cầm một tấm ngọc phù bề mặt sạm màu trông không bắt mắt chạy nhanh
đến chỗ ba vị Chuẩn đế.
Nâng ngọc phù cao trên đỉnh đầu như dâng vật quý.
“Ba vị tiền bối, ta tìm được rồi!”
Đối với hắn mà nói, đây giống như lập được một công lớn.
Thậm chí nhiều Huyền Tiên thấy cảnh này còn lộ vẻ ghen tị.
Bà mẹ nó, dựa vào công lao này, sau này chắc chắn nhóc con này có thể được
ba vị tiền bối bảo vệ ra sức bảo vệ.
Nói không chừng sau khi ra, còn có thể được ba vị Chuẩn đế dìu dắt.
“Ha ha, khá quá nhỉ!”
Nét cười ba vị Chuẩn đế càng nồng nhiệt hơn.
Một trong ba vị Chuẩn đến gật đầu với Huyền Tiên kia, tỏ ý tán thưởng.
“Ngươi làm tốt lắm, sau ngươi không cần tìm nữa, cứ đi bên cạnh bọn ta.”
“Cảm ơn tiền bối!”
Vị Huyền Tiên kia cứ như nhận được bùa hộ mệnh, kích động không thôi, lại
quỳ xuống dập đầu mấy cái.
“Cảm ơn ba vị tiền bối ưu ái!”
Mấy Huyền Tiên khác thấy cảnh này càng thèm muốn, lòng hăng hái càng dào
dạt.
Cứ như thế, một tiếng nữa trôi qua, đội ngũ lại tìm được hai tấm ngọc phù.
Lúc này cuối cùng ba vị Chuẩn đế đã nhận được tín vật qua ải trước thời hạn, cơ
bản vào vòng hai một cách ổn định.
Ba người lại nhìn mấy Huyền Tiên trước mắt, ánh mắt trở nên thâm sâu.
Nếu không phải còn có Minh Trì Ngọc Chi có khí thế kiên định không dời, mấy
người này bây giờ đã không còn giá trị gì rồi.
Nhưng dù có nguyên nhân là Minh Trì Ngọc Chi này, ba người cũng định bắt
đầu tìm chút niềm vui rồi.
“Được rồi, các người quay về trước đi.”
Chuẩn đế có lệnh, mọi người ai dám không tuân?
Một đám Huyền Tiên vội vàng đổ xô gom lại, giống như đám chó săn bị người
điều khiển.
Giương mắt nhìn ba vị Chuẩn đế.
Thật ra bọn họ cũng biết, sau khi tìm được ba tấm ngọc phù, giá trị tồn tại của
bản thân đã giảm xuống.
Trong lòng vô cùng thấp thỏm.
“Biểu hiện vừa nãy của các ngươi cũng xem như đạt tiêu chuẩn.”
“Nhưng cũng có một bộ phận người chỉ làm cho có.”
“Vẫn có mấy người không cố gắng, bọn ta không hài lòng việc này lắm.”
Ánh mắt ba người quét qua từng người trên sân như chim ưng.
Trừ ba người tìm được ngọc phù lập công, những Huyền Tiên khác vô cùng
thấp thỏm.
“Tiếp sau đây, ta hy vọng các ngươi tự mình tố giác.”
“Chọn ra năm người vừa nãy không cố gắng, bọn ta sẽ thẳng tay xử tử, răn đe!”
Nghe đến câu này, tất cả Huyền Tiên trên sân đều mắng thầm trong lòng.
Mẹ nó, cái này là tâm lý vặn vẹo, ở không kiếm chuyện à?
Nhiều thêm năm người trở ngại ngươi sao?
Nhưng mà không còn cách nào, vốn dĩ bây giờ tính mạng bọn họ không nằm
trong tay mình.
Đừng nói là trong chiến trận này, dù là thế giới bên ngoài, đối mặt với Chuẩn đế
thì bọn họ chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh mà thôi.
Tình hình buồn nôn của việc đâm dao vào người xung quanh khiến không khí ở
hiện trường trở nên trì trệ trong thoáng chốc.
Phải đem ai ra hiến tế đây?
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía sau, ở đó Tiểu Tước yêu
vẫn đang cần mẫn tìm ngọc phù thăng cấp.