Bọn họ cũng không thể vô căn cứ mà đoán ra được thế giới này còn có loại ma
thuật ẩn thân này.
Cứ coi như là đoán được rồi đi, thì có ai sẽ nghĩ được rằng có người dùng loại
thuật này cho việc ra vẻ làm màu chứ?
Thuật ẩn thân quý giá như vậy, nếu đổi lại là người khác, nhất định rằng bọn họ
sẽ dùng vào thời khắc quan trọng.
Ví dụ như ẩn thân đánh lén, ví dụ như ẩn thân đảo ngược kết quả thắng bại của
trận chiến, ví dụ như ẩn thân để trốn chạy khỏi tình cảnh tuyệt vọng không lối
thoát….
Chỉ đáng tiếc rằng những thứ mà Khương Thành theo đuổi không giống vậy.
Huống hồ, hiệu quả của kỹ năng làm màu này thật sự quá tuyệt vời.
Đến mức mà Hạng Bạt ngốc đến choáng váng, trong lúc đó không dám tiếp tục
ra tay.
Trái lại, Tề Nguyên Sinh phản ứng nhanh nhất, trực tiếp khởi động hộ tông đại
trận.
Có điều đã muộn rồi.
Đại trận còn chưa kịp tấn công đúng như thời hạn thì đã bị ráng chiều bao phủ
khắp trời chiếu rọi, biến thành một mảnh đỏ tươi.
Những rặng mây đỏ càng ngày càng rạng rỡ, thậm chí nhiều người ở đó còn
không thể phân biệt được màu sắc khác.
“Đây là cái gì?”
“Đại trận tự biến đổi hay sao?”
Đa số mọi người đều không biết tại sao, nhưng các trưởng lão của Bát Vân điện
biết rằng điều này tuyệt đối không bình thường.
“Do ngươi làm sao?”
“Ngươi đã làm cái gì!”
Nắm giữ cốt lõi trung tâm đại trận trong tay, Tề Nguyên Sinh trừng mắt nhìn
Khương Thành, lạnh lùng chất vấn.
A, suất ăn “làm màu” đến rồi sao?
Nhìn hiệu quả cũng được lắm nha.
Chỉ một giọt long huyết mà thôi, vậy mà có thể tạo ra thanh thế lớn đến như
vậy.
Hắn chắp tay ngẩng đầu lên, kiêu ngạo mà nói:” Bản chưởng môn phải thay trời
hành phạt.”
“Dựa vào ngươi!”
Hạng Bạt không nhịn được nữa, một lần nữa dẫn theo bốn vị hộ vệ tiến lên tiêu
diệt.
Tề Nguyên Sinh và Từ Nguyên Xán cùng các cao nhân của Bát Vân điện cũng
không thể ngồi chờ chết nữa, đám mây đỏ này nhìn không bình thường chút
nào.
Thời khắc nước sôi lửa bỏng, vẫn là nên tiêu diệt tên tiểu tử này trước rồi nói
sau!
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt mọi người trở nên hoảng sợ.
Bọn họ đột nhiên phát hiện ra rằng mình không thể lấy ra thần phủ nữa.
Cái này không giống với việc A Hoàng quét sạch linh lực.
Bọn họ vẫn còn linh lực, thần hồn cũng không bị phong bế.
Nồng độ linh lực trong phạm vi Bát Vân điện vẫn còn bình thường.
Nhưng không ngờ bọn họ không dùng được thần phù.
Chẳng những thần phủ mà ngay cả bí thuật thần thông khác cũng không dùng
được.
Cấp bậc của những tu sĩ tại đây quả thực chênh lệch rất lớn so với Thương Long
thượng cổ rồi.
Còn khoa trương hơn so sánh hạt bụi với núi non.
Cho dù chỉ là một giọt tinh huyết thì đó cũng không phải là thứ mà Hạng Bạt,
Tề Thương có thể chịu đựng được.
Tinh huyết kia còn chưa giáng xuống đã trấn áp được bọn họ rồi.
Sự run rẩy từ sâu trong linh hồn khiến cho bọn không thể thuận lợi huy động
sức lực của mình.
Gân xanh của đám người Hạng bạt, Tề Nguyên Sinh mạnh mẽ hiện ra, gầm lên
chống lại.
Bọn hắn không muốn chấp nhận số mệnh, không muốn khuất phục.
Toàn thân bộc phát linh lực, tuy rằng không thể kiểm soát nhưng cũng oanh tạc
từng cái hố khổng lồ.
Mà lúc đó, tinh huyết kia đúng lúc đến bầu trời trên Bát Vân điện.
Quy tắc trời đất bốn phía xung quanh vào lúc này cũng bị dồn ép đuổi đi, linh
khí ngưng trệ, tất cả mọi người đều không thể ngẩng đầu lên được.
Uy lực của Thương Long, trấn áp một phương thì có gì khó?
Những tu sĩ Thiên Mệnh ở đó không thể chống cự, đồng loạt rơi xuống.
Mà những tu sĩ dưới Thiên Mệnh thì cảng thảm, rất nhiều người thổ huyết tại
chỗ, kinh mạch bị đè nén trầm trọng mà nứt toác.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Khônggggggggggggg”
Những người chết đầu tiên là đệ tử của Tụ Nguyên cảnh.
Trước lúc chết, bọn họ không phải chịu quá nhiều đau đớn.
Dường như trước mắt xuất hiện một núi xác và biển máu, có vô số quái vật cổ
đại khổng lồ lũ lượt rơi xuống, hiện ra vô số ảo ảnh.
Ý chí bao hàm trong giọt tinh huyết kia sớm đã lấn át tinh thần của bọn họ, phá
hủy đến mức tan tác.
Tinh huyết tiếp tục trầm xuống, các đệ tử của Bát Vân điện người người thất
khiếu đổ máu, thần thái quỷ dị, ngã xuống.
“Khương Thànhhhhhhhhhh”
“Ngươi quá độc ác!”
Bùm!
Cùng với tiếng hét thê lương, hai vị trưởng lão của Thiên Đan Các nổ tung mà
chết.
Cùng lúc đó, toàn thân Tề Thương biến thành đỏ gay, mảng lớn máu chảy ra
ngấm vào da.
Cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Khương Thành đang đứng sừng sững ở đỉnh
điện, thanh y vẫn như cũ lay động theo gió, dáng vẻ tự nhiên tiêu sái.
Hắn mấp máy miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không có
cách nào phát ra tiếng.
Cuối cùng, hắn cũng ngã xuống.
Cuối cùng, toàn trận cũng chỉ còn lại hơn ba mươi vị Thiên Mệnh cảnh.
Bọn họ vẫn như cũ đau khổ mà chống đỡ.
Đối với bọn họ mà nói, việc này giống như trời sập xuống, sau đó bọn hắn tự
mình ráng hết sức leo lên đỉnh.
Nhưng mà sao có thể chịu được, áp lực đè ép đôi chân của họ chìm xuống dưới
đất.
“Khương chưởng mônnnnnn”
Đại trưởng lão Bạch Phù Điện sắp chống đỡ không nổi, đau khổ van xin.
“Cầu xin người khoan dung tha cho bọn ta một mạng, Bạch Phù Điện không có
quan hệ gì với sự việc này cả.”
Đến nước này rồi không có gì quan trọng hơn tính mạng.
“Chúng ta sai rồi, nếu ngươi tha cho bọn ta, về sau bọn ta sẽ nghe theo Khương
chưởng môn!”
Những người này cho rằng là do hắn tung ra đại chiêu này, nhưng bọn họ nào
biết rằng long huyết không phải là do hắn khống chế.
Ngay cả Lăng Dật kiêu căng cao ngạo cũng thu hồi hận ý, ra vẻ vô hại.
“Khương Thành….. nếu ngươi tha cho ta, ta nguyện bái ngươi làm sư phụ! Cho
ngươi đánh đòn!”
Khương Thành ở trên đỉnh điện nghe được lời này suýt nữa thì cười ra tiếng.
Ta có yêu thích, hiếm lạ gì ngươi đâu?
Không nói đến tâm địa tàn độc của người, chỉ dựa vào thiên phú, ngươi không
sánh nổi với tiểu Kỷ và tiểu Ninh nhà ta đâu.
Còn về đám khách khứa Bạch Phù Điện ở kia, trước đó mặt mũi như thế nào
hắn vẫn chưa quên.
Mặc dù thích làm màu ra vẻ, nhưng Thành ca quyết không nương tay với kẻ
địch.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội rồi.”
“Nhưng tiếc rằng các ngươi không dùng!”
Hắn than một tiếng, dáng vẻ hận rèn sắt không thành.
Lúc này, tất cả mọi người đều tuyệt vọng rồi.
“Ngươi đúng là ác ma!”
“Ma đầu, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
“Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị giết chết, chết càng thảm hơn bọn ta!”
“Bọn ta ở địa ngục chờ ngươi!”
Liên tiếp một chuỗi lời nguyền rủa, làm cho Khương Thành tươi như hoa.
“Đa tạ, đa tạ!”
Ca chỉ mong rằng lời nguyền ứng nghiệm, có thể chết thêm vài lần.
Cả người Lỗ Trọng toàn thân tắm máu, nuốt xuống hơi thở cuối cùng, tia sáng
tinh huyết ăn mòn hộ tông đại trận đến không còn một mảnh.
Những người còn sót lại giống như những khối băng bị mặt trời đỏ rực thiêu đốt
ở cự ly gần mà có dấu hiệu tan chảy.
Hết người này đến người khác rơi xuống.
Lăng Dật hay Hạng Bạt cũng không phải là ngoại lệ.
Khi giọt tinh huyết rơi xuống lòng bàn tay Khương Thành, cả Bát Vân điện
cũng chẳng còn ai sống nữa.
Nhìn giọt Thương Long Tinh Huyết không ngừng lăn lộn, sáng bóng trong lòng
bàn tay, Khương Thành không thể liên hệ nó và đám mây đỏ đầy trời vừa nãy
với nhau.
Chỉ một giọt tinh huyết nhỏ đã giết chết tất cả mọi người ở đây?
Không cần phải tiếp xúc?
Cái này cũng quá ghê gớm rồi chứ?
Hắn click hệ thống quan sát, quyết định nhìn xem rốt cuộc đây là bảo bối gì.
Một giây sau, hắn đã bị một chuỗi dài số không làm cho choáng váng.
Thương Long Tinh Huyết ––- 9 800 000 000 tích phân.
Cái thứ này vậy mà đáng giá chín tỷ tám trăm triệu điểm tích phân, có nhầm hay
không vậy?
Bên dưới còn có một chuỗi dài giới thiệu.
Thương Long Tinh Huyết––- ẩn chứa tinh tinh huyết của Thương Long có thiên
phú ý chí.
Có thể dung hòa––— sau khi dung hòa có thể nhận được một phần huyết mạch
Thương Long và thiên tư.
Cấp bậc có thể đạt––— nếu đạt được càng nhiều Thương Long Tinh Huyết,
huyết mạnh thiên tư cũng sẽ được cường hóa thăng cấp.
Là một “ma mới” trong giới tu sĩ, hắn cũng không biết cái nào cấp càng cao
hơn.
Nghe tới Thương Long thì hẳn là lợi hại hơn Ẩn Hoàng đi?
Thành ca không thể bình tĩnh được nữa.
Hắn lập tức mở bảng điều khiển của hệ thống, tiêu 500 điểm tích phân để hỏi.