Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trốn á?”

Khương Thành dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn hắn.

Nói một câu có ý tứ sâu xa.

“Thực ra nếu hôm nay ngươi không xuất hiện, ta quả thực không có tự tin tuyệt

đối sẽ phá nổi trận này.”

“Tính ra thì, phải cảm ơn sự trợ giúp của ngươi đấy.”

Nguyên Ly cười khẩy: “Ngươi đi chết được rồi…”

Hắn còn chưa dứt lời, Khương Thành ở đối diện đã rút “đao” ra rồi.

Trên thực tế, cũng chỉ là ấn nút sử dụng thanh đại đao bốn mươi mốt mét của hệ

thống thôi.

Việc sau đó thì chẳng cần hắn phải lo nữa.

Tầm mắt của Nguyên Ly từ lúc bắt đầu không hề nhìn thấy bóng dáng của thanh

đao kia, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh đao chói mắt.

Ánh đao kia khiến cho cả không gian trận pháp bị phản chiếu thành một màu

trắng xóa.

Nguyên Ly ở ngay chính diện của đại đao chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra

thì đã trực tiếp bị một đao kia chém thành hai nửa.

Một đao này, không chỉ bổ dọc tiên thể của hắn, mà đến cả thần hồn và ý thức

cũng bị phá hủy cùng lúc.

Đường đường Thánh Tôn mà lại chết thẳng cẳng.

Bạch Trọng đứng ở phía sau hắn cũng nối gót theo sau.

Trước khi chết, hắn chỉ biết đột nhiên tầm nhìn của bản thân trở nên mơ hồ, sau

đó thì chẳng có sau đó nữa.

Lúc hắn chỉ chẻ ra làm hai, thực ra sáu Huyền Thánh ở bên cạnh kia không hề

nằm trên đường thẳng bị đao phong quét qua.

Bọn họ chỉ nằm trong phạm vi của “đao mang” thôi.

Vậy nên, tình cảnh của bọn họ cũng tốt hơn được một chút.

Đao mang kia không chém chết bọn họ ngay, mà lại cho họ một giây để vỡ vụn.

Để bọn họ biết rằng bản thân sắp chết rồi.

Nhưng sau khi xử gọn sáu Huyền Thánh kia và hủy luôn cái mắt trận này, đại

đao bốn mươi mốt mét vẫn không hề dừng lại.

Phong mang của nó tiếp tục cắt thẳng một đường dọc, trực tiếp chẻ đôi cả cái

Thất Linh Liên Hồi trận này.

Ba mươi lăm người khác ở trong trận pháp này, dù là Huyền Thánh cửu trọng

hay là Thiên Thần, đều bị một đao này chém thành bột phấn hết.

Chỉ với một đao thôi, Khương Thành coi như đã phá được ải thứ ba này.

Nhưng thanh trường đao lớn bốn mươi mốt mét này không chỉ có như thế.

Có lẽ cảm nhận được uy hiếp của lực Thiên Đạo ở trong trận pháp này nên sau

khi chém chết mục tiêu gốc là Nguyên Ly Thánh Tôn và giết xuyên qua đại

trận, thanh đao này vẫn không hề dừng lại.

Nó trực tiếp giết đến Thái Di Diệu cảnh ở đối diện.

Khoảnh khắc ấy, không biết có bao nhiêu người tưởng rằng sắp sửa diệt thế, bị

dọa đến mức hồn vía lên mây.

Lúc mọi chuyện đã xong, Thái Di Diệu cảnh khổng lồ đã bị một cái khe sâu cực

đại chia làm hai.

Sức sát thương kiểu này đừng nói là người khác, đến cả bản thân Khương

Thành cũng bị dọa nữa kìa.

“Mẹ nó, khoa trương quá rồi đấy?”

Ải thứ ba bị phá, khán đài cũng tự động biến mất.

Tuy nhiên vào lúc này, tất cả mọi người đứng xem ở bên kia, bất kể Huyền tộc

hay Khí tộc đều lặng ngắt như tờ.

Ai cũng đều bị một đao này dọa cho ngu người.

Dù là Thu Vũ Tuyền cũng vô cùng sốc.

Nàng không thể ngờ, Khương Thành lại còn có một chiêu đao như thế.

So sánh với chiêu đao này thì Vô Đạo kiếm của nàng hình như có vẻ kém uy

lực hơn hẳn.

Qua hồi lâu sau, Ôn Trì mới phá vỡ sự tĩnh mịch như chết này.

“Điên cuồng thật đấy.”

“Hắn lại còn có một sát chiêu đáng sợ đến thế á…”

Lời nói của hắn cuối cùng cũng khiến mọi người ở xung quanh bừng tỉnh.

Tiếng bàn tán xôn xao nhanh chóng lan ra, khắp nơi ai cũng trợn trừng mắt, vẻ

mặt không thể tin nổi.

“Chiêu đao này, hoàn toàn chẳng thua kém thì một kiếm kia của Thu Vũ

Tuyền.”

“Trời ạ, một đao diệt sạch mấy chục Huyền Thánh cửu trọng, lại còn bổ đôi

Thái Di Diệu cảnh nữa, dù là Huyền Thần cũng chưa chắc đã làm được nhỉ?”

“Mạnh thật đấy!”

“Rốt cuộc Khương hiền giả mạnh đến mức nào vậy?”

“Không phải hắn dùng kiếm à, sao đột nhiên lại chuyển sang dùng đao rồi?”

“Đây là cao nhân chân chính đấy, thâm tàng bất lộ…”

“Thật đáng kinh ngạc, ta sắp sửa bị chiêu đao kia dọa muốn khùng luôn.”

Chiêu đao ban nãy đã trực tiếp làm mới nhận thức của tất cả mọi người đối với

sức chiến đấu.

Thậm chí khiến cho lúc này chẳng có ai đi quan tâm cái chuyện ba ải đã được

vượt qua thành công.

Mỗi người đều gấp gáp muốn phát tiết sự chấn động ở trong lòng mình, giống

như nếu không làm như thế thì bản thân sẽ không đứng vững được vậy.

Khương Thành ở bên trong đại trận có thể cảm nhận rõ ràng giá trị thống trị của

bản thân lại đang tăng lên vùn vụt.

Những giá trị thống trị này vẫn là đến từ tộc nhân của Tiểu Huyền giới, dẫu sao

bọn họ mới là thuộc hạ của Khương Thành.

Trải qua một đao khi nãy, độ công nhận của những người này dành cho Khương

hiền giả đã tăng lên và đạt đến cực điểm.

Dù là hai Thần tử Ôn Trì và Lịch Đường cũng không ngoại lệ.

Bây giờ hai người này đã hoàn toàn bỏ đi cái ý nghĩ so sánh với Khương Thành,

ngoan ngoãn làm một tiểu đệ của hắn.

Thành ca đứng ở phía trên của cái khe sâu không thấy đáy kia, bây giờ đã chẳng

thể tìm thấy hộ giáp hay binh khí hoàn chỉnh nào.

Những chiến lợi phẩm kia đều đã bị hủy bởi một đao ban nãy.

Nó chỉ còn lại được bốn món không hư hao gì, đó là Tam Hồn châu của Tông

Quần, Loạn Vân phiến của Nguyên Ly, Phược Linh cỏa của Mãn Thiệu và Cực

Vong hoàn của Cốc Tuần.

Mặc dù bây giờ bọn chúng tạm thời không có uy lực gì lớn, nhưng dẫu sao cũng

đều là chí bảo.

Thành ca vốn cũng mang tâm thế không thể chiến đấu không công nên vẫn thu

hết tất cả bọn nó lại.

Mãi đến khi hắn bận rộn xong thì vẫn không thấy Di hiện thân như hai cửa ải

trước để tuyên bố rằng hắn đã chiến thắng.

Nhưng mà, giờ đây, dù có hay không có cái đóng dấu của “Huyền Thần” như

hắn cũng đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì một đao ban nãy cũng đã đủ khiến cho cả Đại Huyền giới sợ rồi.

Ai lại còn dám chống đối Khí tộc nữa chứ?

Từ nay về sau, chỉ cần Khương Thành còn sống một ngày thì sẽ chẳng có ai

dám bài xích tộc nhân dưới trướng của hắn cả.

“Được rồi, chúng ta thắng rồi.”

Khi Khương Thành tự mình nói ra câu này, tất cả tộc nhân đang có mặt lại phát

ra tiếng hoan hô như sấm.

“Đại hiền giả!”

“Đại hiền giả!”

Cả đám người dần đồng thanh hét lên.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng giống như đáng nhìn một thần minh mới vậy.

Ôn Trì và Lịch Đường nhất thời cũng không dám đến gần hắn.

Nhưng may mà sức miễn dịch của đám người Bạch La Chân và Kim Bột cao

hơn nhiều.

“Khương hiền giả, thực lực của ngươi kinh khủng thật đấy!”

“Sao ngươi làm được chiêu đao kia thế?”

“Sao lúc trước lại không thấy ngươi dùng tới?”

Đối với câu hỏi này, Thu Vũ Tuyền cũng đặc biệt tò mò.

Trong ấn tượng của nàng, đây hẳn là lần đầu tiên Khương Thành dùng đao.

Hơn nữa điểm then chốt nhất là, hình như sau khi dùng xong một đao mạnh đến

mức khiến người khác phải bật thốt khen hay này, hắn không hề phải trả bất cứ

cái giá nào.

Cũng không hề có tác dụng phụ gì cả.

Điều này thực sự không hợp lẽ thường tí nào.

Trong mắt Thành ca hiện lên tràn đầy vẻ sầu muộn.

“Rất lâu trước đây, ta cũng đã từng tìm tòi khám phá sự thâm thúy của đao

đạo.”

“Chỉ là sau đó, ta đổi sang dùng kiếm rồi.”

Mọi người vẫn đang đợi hắn nói ra nguyên nhân đây, vì sao ngươi lại chuyển

sang dùng kiếm?

Nhưng Thành ca chỉ là vì giả ngầu ra vẻ nên mới nói cái câu tầm phào kia thôi,

chứ làm gì có tại sao?

Bọn họ chỉ đành tự động thêm thắt vế sau, chắc chắn đằng sau một đao này

chứa đựng một câu chuyện đầy phức tạp.

Lẽ nào là bởi vì chiêu đao này quá mạnh, đã phạm phải một vài cấm kỵ chưa

được biết nào đó?

Đợi bọn họ tự thêm thắt cũng kha khá rồi, lúc này Thành ca mới thở dài một

tiếng đầy cô đơn.

“Ta đã từng nghĩ, phải vĩnh viễn phong ấn chiêu đao này.”

“Nhưng thật không ngờ lần này vẫn phải bất đắc dĩ dùng tới nó, đúng là tội lỗi.”

“Sau này các ngươi đừng nhắc về chiêu đao này nữa, để ta vĩnh viễn quên nó

đi…”

Trong lòng mọi người thầm oán, tội lỗi kiểu này, bọn ta tình nguyện hứng chịu

một trăm lần đấy, sao lại có thể quên đi được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK