Ở trong mắt hắn, độ khó khi giết Đạo Thần cao giai và giết Chí Tôn của
Khương Thành là như nhau.
Ngươi còn không biết xấu hổ mà tăng giá sao?
Có điều trong lòng hắn vẫn có hơi thấp thỏm, nếu như sau khi Khương Thành
kết thúc giao dịch này liền phủi mông rời đi thì sao?
Hắn lại không hề biết, lúc này thứ Thành ca quan tâm đã không còn là bảng giá
nữa.
“Tuyệt thế cao nhân hàng tỉ người kính ngưỡng?”
Ca này sờ cằm, vẻ mặt có hơi phơi phới.
Chân Anh Vương chợt sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh lại.
“Đúng thế đúng thế, đây tuyệt đối là chiến tích chí cường từ trước đến nay của
Thiên giới!”
“Ta chưa từng tận mắt nhìn thấy Thiên Thần, nhưng ta nghĩ hắn nói chung chắc
cũng là như vậy thôi nhỉ?”
“Đủ để khiến mươi ngàn thế truyền tụng kính ngưỡng!”
Khoé miệng của Thành ca không khỏi nhếch lên.
“Ngươi cũng khoa trương quá rồi đấy, ha ha ha!”
Hắn liên tục mỉm cười khoát tay: “Không xứng không xứng…”
“Nhất định phải xứng!”
Chân Anh Vương nói chắc như đinh đóng cột, mang theo giọng điệu không thể
nghi ngờ.
“Vương triều Nguyệt Hoàn bọn ta, dựa hết vào một mình ngươi rồi!”
“Dựa hết vào một mình ta?”
Thành ca nở gan nở ruột, tâm làm màu đạt đến độ thoả mãn cực lớn.
“Như vậy trọng trách trên vai của ta quá nặng đi, làm sao gánh nổi trọng trách
như vậy?”
“Không gánh được cũng phải gánh chứ, dù sao trừ ngươi ra, bọn ta còn có thể
mong chờ vào ai?”
Chân Anh Vương cuối cùng cũng thấu hiểu được tính nết của tên này rồi.
Nhất định phải chiều theo.
Nguyệt Khinh và mấy chục vị chủ tướng ở một bên cũng đã chẳng thể nói được
gì nữa.
Trước đó bọn họ còn cường liệt phản đối cho Khương Thành thù lao.
Thân là Thiên Cơ tướng quân, giết địch vốn chính là bổn phận, làm gì mà không
biết ngại lấy chỗ tốt?
Nhưng hiện tại nghe thấy báo giá này, lại cảm thấy bình thường đến không thể
bình thường hơn được nữa.
Đổi thành những người khác, cho dù Quốc Sư và Nguyệt Ảnh Hoàng đích thân
đến cũng không làm được chuyện Khương Thành đã làm vừa rồi đâu.
Đi đâu tìm đại tổng quản tiền tuyến như vậy chứ?
Mối làm ăn này quả thực là vượt qua giá trị, quá rẻ rồi có được không?
Một Toái Linh phiến cao giai đã có thể đổi được mạng sống của một Đạo Thần
cao giai…
Bọn họ thậm chí đều không nhịn được cảm thấy thương tiếc cho Diệu Đàn Đạo
Thần.
Đó là tương đương với đại tổng quản chiến tuyến của Thiên Tộc bên này đấy,
đều là tồn tại Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.
Thế mà lại rẻ như vậy.
Chân Anh Vương rất nhanh đã trở về thu gom Toái Linh phiến một cách nhanh
chóng.
Mấy mươi ngàn đại quân còn lại đều ngẩn ngơ ngay tại chỗ, ngây ngốc nhìn
Khương tổng quản.
“Đểu ngẩn ở đây làm cái gì?”
“Nên làm gì thì đi làm đi.”
Thành ca cũng không có sở thích chỉ huy đại quân đánh đông dẹp bắc, dù sao có
được giá trị thống trị của những người này là đủ rồi.
Đám người lúc này mới như được đại xá, nhao nhao trở về khu vực phòng thủ
của chính mình.
Mà Nguyệt Khinh do dự một chút, cuối cùng lại đơn độc ở lại.
Đang định nói chút gì đó, lại phát hiện Khương Thành đang nhìn chằm chằm
thanh kiếm trong tay mình kia.
Trận chiến đấu vừa rồi kia, Thành ca có được hiểu rõ sơ bộ với tác dụng của Vô
Đạo Kiếm.
Thanh kiếm này sẽ chuyển động theo suy nghĩ.
Bình thường giá trị thương tổn là không, nhưng khi ngươi nghĩ muốn nó phát
huy hiệu quả, nó sẽ phát huy hiệu quả.
“Cái này có hơi nguy hiểm đấy.”
“Nếu như ta suy nghĩ lung tung, vậy không phải thanh kiếm này sẽ đả thương
người bậy bạ sao?”
Ngay khi hắn nổi ra suy nghĩ này, mũi kiếm rủ xuống liền vạch ra một đường
cong ngắn ngủi.
Ngay sau đó, mặt đất đột nhiên nứt ra một khe hở sâu thẳm.
“Mẹ nó, nguy hiểm như vậy à?”
Khương Thành cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, vội vàng thu lại thần
thông, cũng thu lại hết tâm tư của mình.
“Nếu như có thể tìm được một vỏ kiếm cho nó thì tốt rồi.”
“Có điều trên đời này căn bản không có vỏ kiếm nào có thể chống cự được Vô
Đạo Kiếm đâu nhỉ?”
Hắn đột nhiên nhớ đến Thu Vũ Tuyền.
“Bình thường nàng khống chế kiếm này thế nào nhỉ?”
“Có điều…”
Hắn nghĩ đến một chuyện càng mấu chốt hơn.
“Nếu như Vô Đạo Kiếm bị ta nắm ở trong tay, vậy hiện tại không phải là nàng
không còn kiếm rồi sao?”
Hắn không hề biết rằng, ở chiến khu tiền tuyến nào đó của Vương triều Tinh U
lúc này sớm đã loạn thành một đoàn.
Bởi vì, Thu Vũ Tuyền vừa mới mất tích một cách li kì.
“Ngươi… rốt cuộc mạnh cỡ nào thế? Ba kiếm vừa rồi kia là thần thông đặc biệt
của thế giới vốn dĩ kia của ngươi sao?”
Giọng nói của Nguyệt Khinh khiến Khương Thành đang trong suy tư tỉnh thần
lại.
“Đúng vậy, chiêu này sát nghiệp quá nặng.”
Hắn phất mái tóc của mình, thản nhiên nói: “Vốn dĩ ta vẫn không muốn dùng
chiêu này, không ngờ rằng vẫn đã phá giới rồi.”
“Thật là thiện tai thiện tai.”
Nguyệt Khinh cũng không hiểu “thiện tai” gì đó, chỉ là nhìn khí tức làm màu
lượn lờ toàn thân ca này, cơ hơi không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại.
Vầng sáng thần tượng vỡ nát lúc trước, lại tụ hội lại lần nữa.
Nàng tràn đầy phấn khởi nhìn Vô Đạo Kiếm Khương Thành đang nắm trong
tay.
“Hiện tại chiến đấu kết thúc rồi, ngươi không định thu hồi kiếm sao?”
Thành ca thầm nghĩ thu lại thì thanh kiếm này cũng chẳng còn luôn.
“Thanh kiếm này không thể dễ dàng lấy ra, cũng không thể dễ dàng thu lại, đây
là sự tôn trọng đối với nó.”
Hắn làm giống như mình là một kiếm tu cuồng nhiệt.
“Ừm.”
Nguyệt Khinh như hiểu như không gật đầu.
“Vậy tại sao ngươi lại muốn buộc kiếm lên trên tay thế, sợi xích đen đó có ngụ
ý đặc biệt gì sao?”
Thảnh ca tự nhiên sẽ không nói mình là vì đề phòng kiếm rời khỏi tay.
“Sợi xích đen này là một loại trói buộc.” Hắn vẻ mặt cao thâm khó lường.
“Trói buộc?”
“Đúng vậy, bề ngoài chỉ là một sợi dây xích bình thường, nhưng trên thực tế là
dùng đế khoá lấy sát tâm của ta.”
Thành ca chắp hai tay ra sau lưng, ngửa mặt lên nhìn trời, sau đó chậm rãi nhắm
hai mắt lại.
Sâu xa nói: “Dùng một kiếm này, nhất định phải khống chế lấy dục vọng của
mình, không thể bị sát tâm kia nuột chửng bản thân.”
“Nhớ lấy, tu luyện cũng là tu tâm.”
“Bằng không sẽ là đại nạn đối với toàn bộ Thiên giới.”
Nguyệt Khinh ngẩn ngơ nhìn bóng dáng uy nghiêm của hắn, trong mắt loé lên
ngôi sao nhỏ.
A, tại sao hắn lại có lực hấp dẫn như vậy?
Lúc này, những người quen lui về phía sau kia cũng nhao nhao đuổi đến.
“Khương chưởng môn!”
“Mẹ nó, thật sự bị một mình ngươi tiêu diệt sạch rồi à?”
“Trời ạ, Diệu Đàn cũng bị tiêu diệt rồi?”
“Lần này làm được thế nào vậy?”
Bọn họ không hề nhìn thấy quá trình chiến đấu.
Cho dù cực kì tin tưởng lực chiến đấu của Thành ca, nhưng khi nhìn thấy thi thể
phân thành hai đầy đất này vẫn cực kì bị chấn động.
“Nếu như không có chuyện gì thì các ngươi trở về trước đi.”
Thực ra Thành ca có hơi buồn bực.
Khoảng thời gian này đã gặp được tận mấy đợt người quen rồi.
Bất luận là Hạ giới hay là Tiên giới, Băng giới, Nguyên Tiên giới, không thiếu
gì cả.
Duy chỉ có đệ tử Phi Tiên Môn, vậy mà lại không xuất hiện một ai.
“Đây là chuyện gì thế?”
Theo đạo lí, những đệ tử kia của mình cộng lại cũng có hơn nghìn người rồi, thế
nào cũng có thể gặp phải một người chứ?
Trước khi đám người trở về, một vị Tiên Đế đến từ Cổ Tiên giới đột nhiên nhớ
đến một chuyện.
“Khương chưởng môn, thực lực ngươi thông thiên, nhưng Tiên Tộc bên kia có
một người, ngươi vẫn là phải chú ý một chút.”
Những người khác cũng bắt đầu phụ hoạ theo.
“Đúng đúng đúng, người này không bình thường đâu.”
“Ta nghiêm trọng nghi ngờ hắn chính là Vị Diện Chi Tử của Thiên giới này.”
“Ồ?”
Khương Thành cảm thấy hứng thú.
“Còn có một người như thế? Hắn là ai? Thực lực thế nảo?”
Đám người vội vàng phổ cập kiến thức cho hắn.
“Thực lực của người này phải mạnh hơn Thánh Chủ của bốn đại Thánh Địa của
Tiên Tộc bên kia.”
“Hiện tại Tiên Tộc đang được từng bước thống nhất.”
“Một khi hợp nhất hoàn tất, vậy chính là lúc phát động quyết chiến!”