Nó gần như đang ép bản thân diễn hóa theo phương hướng thế giới mình muốn.
Nhưng loại diễn hóa này đã định là sẽ thất bại.
Pháp tắc thiên địa mạnh đến mức không tưởng này là khung vận hành đúng
mực của Thiên giới đã từng chứ không phải là vì ai cả.
Bản thân dưới sự thôi động của hắn, cuối cùng sẽ đi về hướng hoàn toàn bị hủy
diệt.
Hắn rõ ràng đã dự đoán được kết cục nhưng lại không làm được gì cả.
Không thể cản trở, cũng không thể ngừng quá trình “diễn hóa” này lại được.
Pháp tắc thiên địa tuần hòa không phải là sự công kích tiên lực hồn lực, cũng
không phải đạo và quy tắc.
Nó chính là uy của thiên địa chân chính.
Đến cả Khư giới còn không chịu được toàn bộ uy năng cả nó, càng huống hồ gì
là một tiên nhân?
Thế giới bên trong bị ép hợp lại rồi cường hành tuần hoàn rất nhanh đã bắt đầu
hòa tan.
Mà trong quá trình hòa tan này, Khương Thành vốn cảm nhận được sự đau đớn
gì.
Bởi vì pháp tắc thiên địa chân chính vốn không gây hại mà là tự nhiên.
Hắn đương nhiên rất tỉnh táo, thậm chí biết được cách giải quyết.
Đó chính là hóa đạo thành nguyên, thoát khỏi sự ỷ lại vào vị diện.
Tuy vẫn như đi thuyền trên biển, theo sự dao động nhưng chi ít không phải trầm
luân vô lực như bản thân.
Thánh Hoàng không cần nói cũng đã ở mức độ đó rồi, thậm chí có khả năng còn
không thua gì Vô Định Cổ Thánh.
Vậy nên nàng mới có thể ngồi vững ở vị trí chủ của suối nguồn thứ nhất.
Còn bản thân thì chỉ mới là Thánh Tôn thôi…
Chờ một chút!
Hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề mấu chốt.
Thánh Hoàng ban đầu khi làm chúa tể của suối nguồn thứ nhất vẫn chưa phải là
Cổ Thánh đâu nhỉ?
Theo như những gì Tinh Diệu Hoàng nói thì sau khi kỷ nguyên đầu tiên diệt thế,
bọn họ đã tìm thấy Khư giới rất nhanh.
Mà sau đó, ba suối nguồn nhanh chóng được chiếm giữ.
Cũng có nghĩa là bắt đầu từ lúc đó, Thánh Hoàng đã trở thành chúa tể của suối
nguồn thứ nhất rồi, đã ngồi ở vị trí chủ là băng tinh lớn mà bả thân đang ở hiện
giờ.
Thánh Hoàng lúc đó có lẽ vẫn chỉ là một Thánh Chủ đỉnh phong.
Đương nhiên, nàng tu cùng lúc linh ý và đạo tâm, sức chiến đấu chắc phải mạnh
hơn chút.
Nhưng cho dù là thế nào, nàng lúc đó còn có cảnh giới không bằng bản thân
mình trước mắt nữa, khoảng cách hóa đạo thành nguyên còn xa xôi hơn hết.
Nàng lsuc đó làm sao có thể đỡ được sự càn quét cuae pháp tắc tuần hoàn, ngồi
ổn ở vị trí chúa tể này?
Không những là Thánh Hoàng, còn có năm chúa tể suối nguồn khác nữa, lúc đó
bọn họ làm sao có thể làm được?
Khương Thành không tin bản thân không bằng bọn họ.
Trong chuyện này nhất định có bí mật không để cho ai biết.
Chỉ là hắn vào lúc này đã không thể nghĩ quá nhiều được nữa, bởi vì thế giới
bên trong của hắn đã đến giai đoạn hủy diệt cuối cùng.
Điều này có nghĩa là tính mạng của hắn đã đi đến điểm cuối.
Là một chúa tể, Khương Thành đứng đầu chịu lấy xung kích của pháp tắc tuần
hoàn.
Năm người ở năm vị trí phụ đương nhiên cũng chịu áp lực không nhổ.
Lẫm Đế và Tiêu Đế không hẹn mà mặt đều biến sắc.
“Không hay rồi!”
“Pháp tắc tuần hoàn của vị trí chủ đã phá vỡ phong ấn trước đây bắt đầu lan về
phía chúng ta rồi.”
Bọn họ ở vị trí phụ, áp lực còn chưa bằng một phần mười của Khương Thành
nữa.
Nhưng bản thân pháp tắc tuần hoàn quá mạnh, dù có là một phần mười cũng
đáng sợ vô cùng.
Tinh Diệu Hàng cũng sốt ruột, liền thúc động linh ý không ngừng ngăn cản sự
xâm nhập và tập kích của pháp tắc.
“Hắn quả nhiên đỡ không được rồi.”
Còn Kiến Hư tộc trưởng của Huyễn tộc ở vị trí phụ kia cũng được tự do sau khi
thay đổi chúa tể.
Lúc này lại càng tức xì khói hơn, nhảy cẩng lên mà mắng.
“Ta biết ngay mà, loại phế vật này căn bản không xứng làm chúa tể.”
“Nhìn xem đi, hắn căn bản không xong rồi.”
Còn Thánh Hoàng ở phía đối diện lại vẫn bình tĩnh như đã từng, nhìn thấy vậy
không hoảng chút nào.
Nàng là người có thực lực mạnh nhất trong mấy người, đồng thời cũng là chúa
tể tiền nhiệm.
Đối mặt với pháp tắc đang tập kích về phía vị trí phụ của mình đương nhiên dư
sức đỡ.
Năm người lần lượt toa trấn vị trí phụ của mình, còn vị trí thứ sáu thì trống vì
không có ai, pháp tắc tuần hoàn xuyên qua được, cuối cùng chảy khỏi suối
nguồn.
Mang lại cho mấy nơi ở ngoại giới như Quan Tinh đài, Tiên U trì, Thiên Sư cốc
những dị tưởng quỷ dị và những xung động còn mạnh hơn.
Nhìn thấy tình cản này, đôi tay nhỏ của Thánh Hoàng bấm quyết, một thanh cổ
kiếm màu xanh tuốt khỏi vỏ.
Ánh kiếm dài như cầu vồng vạch một đường, chặn vào giữa vị trí phụ thứ sáu.
Ngay khắc sau, pháp tắc tuần hoàn vốn tập kích về hướng vị trí phụ thứ sáukia
như đụng phải đê, cuối cùng bị cản dừng lại.
Đây đương nhiên không phải vì bản thân kiếm đó mạnh bao nhiêu, chỉ là Thánh
Hoàng một cân hai, xem bội kiếm của mình như một vật trung gian, đồng thời
giữ ở vị trí phụ thứ năm và thứ sáu.
Cảnh tượng này khiến đám người Tinh Diệu Hoàng và Lẫm Đế nhìn thấy cũng
thấy chấn động vô cùng.
Không chỉ bởi vì thực lực của Thánh Hoàng quá mạnh.
Còn bởi vì hiện giờ nàng rõ ràng không phải là chúa tể nữa, cũng không có
được sự cho phép của chúa tể hiện tại mà có thể trực tiếp can dự vào vị trí phụ
khác.
Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nỗi.
Xem ra nữ nhân thần bí này còn thâm sâu khó lường hơn so với bản thân mình
tưởng tượng nhiều.
Sau khi Thánh Hoàng ổn định vị trí phụ thứ sau, Thánh hoàng và Tiêu Đế, Lẫm
Đế cũng dần dần ổn định vị trí phụ thứ nhất, thứ ba, thứ tư.
Tiêu Đế hiện nay đã là Cổ Thánh, tuy thời gian đột phá không dài, nhưng đã
bước vào lĩnh vực hoá đạo thành nguyên.
Còn Tinh Diệu Hoàng và Lẫm Đế thì một là linh ý Thiên giai thập tứ trọng, một
là đạo tâm cấp bậc Chính Thần, luận về thực lực thì đều hơn Tiêu Đế.
Theo việc bên phía bọn họ đều dần ổn định, pháp tắc tuần hoàn cuối cùng cũng
bị cản lại.
Tuy mấy người hiện tại đều không thể thoát thân, càng không thể thả lỏng được,
nhưng cục diện trong thời gian ngắn sẽ không bị đổ.
Ba người bọn họ thì bình thường rồi, nhưng Kiến Hư toạ trấn ở vị trí phụ thứ
hai thì chẳng bình thường chút nào.
Chỉ thấy tên này căn bản không thèm lo vị trí phụ của mình, ngược lại còn chỉ
vào Thánh Hoàng mà cười lạnh.
“Ôi, nếu ngươi đã lợi hại đến vậy thì vị trí này của ta, ngươi trấn thủ luôn đi.”
“Người tài phải góp nhiều sức mà.”
Nghe thấy lời này, đám người Tinh Diệu Hoàng và Lẫm Đế súyt chút tức đến
lệch mũi.
Vào thời khắc quan trọng như vậy mà tên này lại gây chuyện.
“Kiến Hư, ngươi điên rồi sao?”
“Còn không mau lo cho tốt vị trí của mình!”
“Có chuyện gì thì có thể để sau khi nguy cơ được giải quyết xong đã.”
“Nếu như lần này chúng ta không giữ được thì tất cả tộc quần ở suối nguồn thứ
nhất, kể cả Huyễn tộc của ngươi cũng sẽ đều bị ép đi khỏi đây, hậu quả không
lường trước được…”
“Ha ha ha ha!”
Kiến Hư ngửa mặt cười lớn, trong giọng cười mang vẻ thích thú.
“Các ngươi đang cầu mong ta giúp đỡ sao?”
“Nhưng chỉ mỗi các ngươi cầu ta thôi thì vẫn chưa đủ, ta còn cần nữ nhân mắt
mù kia cúi đầu với ta nữa.”
Nữ nhân mà hắn nói đương nhiên là Thánh Hoàng rồi.
Thánh Hoàng giờ đây đã không còn là chúa tể nữa, hơn nữa thuật phân thân
đương nhiên hắn chẳng sợ chút nào.
“Ngươi…”
Mọi người vừa định mở miệng mắng chửi thì giọng nói lạnh lùng của Thánh
Hoàng đã vang đến.
“Ngươi còn không đáng.”
Chỉ đơn giản có bốn chữ nhưng lại đâm sâu vào xương cốt Kiến Hư.
Hắn sở dĩ biến chất như thế chính là muốn tỏ bản thân rất quan trọng.
Nào có hay trong mắt Thánh Hoàng, hắn chẳng là quái gì cả.
Sắc mặt người này nhất thời trở nên khó coi vô cùng.
“Được, tốt rất tốt!”
“Ha, đây là do ngươi nói đấy nhá, các ngươi nghe cả rồi ha!”
“Nếu ta đã không đáng, vậy ta cũng không theo nữa, các ngươi cứ từ từ mà hối
hận.”
Bỏ lại lời nói ác ý này, hắn rời khỏi vị trí phụ thứ hai rồi rời khỏi suối nguồn.