Thành cũng nói không rõ.
Lẽ nào Thiên Đạo định lôi kéo người bên cạnh mình sao?
Để người của mình có cùng lòng với nó?
Lúc này, lời nói của những người xung quanh đã kéo hắn về hiện thực trước
mắt.
“Phải rồi Khương chưởng môn, các ngươi đang tiến công Thiên Đạo sao?”
“Kỷ nguyên đầu tiên có dáng vẻ ra sao?”
“Đại kiếp bắt đầu rồi chăng?”
“Người đồng đội này của ngươi là người ra sao?”
“Chuyện này à…”
Khương Thành có phần đồng tình nhìn Thương Linh, Mâu Vũ và đám đệ tử của
mình, nhất thời không biết nên nói từ đâu.
Tuy ở giữa hắn có bỏ mất bốn mươi triệu năm, nhưng ở Thiên giới vẫn có thể
xưng là gây gió nổi bão.
Cho dù là quy mô chiến tranh, tầng lớp cao thủ hay là số lượng chết đi đều vượt
xa kỷ nguyên thứ ba.
Nhưng vấn đề đó là… cmn chớ đại kiếp sắp kết thúc rồi?
Còn hỏi ta đã bắt đầu chưa ư?
Nếu các ngươi muộn thêm chút nữa thì chuyến tàu cuối cùng cũng không kịp
nữa.
“Khụ, thật ra phong thổ nhân tình ở kỷ nguyên đầu tiên cũng chả có gì phải trải
nghiệm cả.”
Thương Linh tinh ý nghe ra được điểm lạ thường.
“Bọn ta đã bỏ lỡ điều gì rồi sao?”
“Không không không, thời gian các ngươi xuất hiện vừa hay đúng lúc, chi ít
cũng an toàn mà!”
Theo như Khương Thành thấy, trăm ngàn người xuyên không liên tiếp đại chiến
và âm mưu cũng đã chết kha khá rồi.
Đệ tử của mình xem như đã trực tiếp vào vòng quyết định.
Hơn nữa thân phận phải diễn là người bảo hộ Thiên Đạo quan trọng như vậy,
may mắn biết bao?
Vòng này có 27 Thần vị, không cho bọn họ 20 vị trí sao được?
“Được rồi được rồi, vị Thánh Hoàng này là người có chiến lực Thiên hoa bản ở
kỷ nguyên đầu tiên.”
“Lần này quả thực là muốn tiến công Thiên Đạo, nhưng mà không phải ta mà là
nàng.”
Mọi người vừa nghe vị này chính là người mạnh nhất ở vị diện này thì nhất thời
trở nên kính trọng.
Ngay lập tức bước lên trước chào hỏi.
“Hân hạnh hân hạnh!”
“Lần trước hiểu lầm, suýt chút ngộ thương người mình.”
“Các hạ là lão đại ở kỷ nguyên đầu tiên sao, ta nói nhìn một phát là ra điểm đặc
biệt rồi.”
“Lại chả phải, vị Thánh Hoàng này như đoá sen trên ngọn núi tuyết vạn cổ, kiêu
hãnh bất phàm.”
“Ngươi cũng không nghĩ thử xem, người có thể trở thành bạn của Khương
chưởng môn mà đơn giản được à?”
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Ngưỡng mộ đã lâu gì chứ?
Các ngươi quen nhau từ trước à?
Thánh Hoàng đột nhiên bị làn sóng nịnh bợ cầu vồng làm ngớ ra.
Không xác định được có phải bọn họ đang âm mưu nói ngược, chế giễu mình
không.
Nhưng mà nhìn thần thái của bọn họ thì không giống.
Chỉ có thể nặn ra một nụ cười gật đầu với bọn họ.
Hết cách, nếu như không phải Khương Thành quen biết bọn họ thì lần này căn
bản không thể đột phá được vòng phòng tuyến của bọn họ.
Thực lực của đám người này không được xem là đỉnh cao, nhưng sự công nhận
của căn nguyên bên cạnh gia trì của Thiên Đạo lại vừa hay có thể khắc chế
nàng.
Thậm chí Thánh Hoàng còn hoài nghi đây chính là khắc tinh mà Thiên Đạo đã
chuẩn bị trước cho Thiên Thần nữa kìa.
Nàng chỉ có thể cảm khái, lựa chọn liên thủ cùng Khương Thành thật sự là một
quyết định đúng đắn vô cùng, tuy cả quá trình không giống xíu xìu xiu nào so
với dự liệu ban đầu của nàng, nhưng kết quả lại rất hoàn mỹ.
Khi nàng lại lần nữa đấu trí đấu dũng lần nữa với Thiên Đạo thì 1031 người bảo
hộ Thiên Đạo này đứng sang một bên một cách thành thục.
Thậm chí còn vì thân phận của Khương Thành mà giúp nàng động viên cố lên
nữa.
Thánh Hoàng không còn gặp phải cửa ải đặc biệt khó nào nữa.
Cuối cùng nàng tiếp tục đồng hoá Thiên Đạo từng chút một trong sự bao vây
của biển Thiên Đạo.
Cả quá trình này đương nhiên sẽ tạo nên sự phản kích từ ý chí Thiên Đạo rồi.
Nhưng mà nàng có được ý chí của Thiên Thần nên có thể chống cự được.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một, nàng đã đồng hoá được một góc
nhỏ bên rìa của Thiên Đạo.
Uớc tính là một phần mười ngàn của Thiên Đạo.
Khương Thành không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ là dần dần mất đi sự
kiên nhẫn.
“Theo như tốc độ này thì đồng hoá toàn bộ cần bao nhiêu thời gian?”
“Tóc của ca chờ đến bạc cả rồi này.”
Mọi người ai cũng cạn lời.
Đối với tiên nhân mà nói thì chút thời gian này chẳng nhằm nhò gì cả.
Càng huống hồ đây là thôn tính Thiên Đạo đấy.
Một quá trình lớn như vậy, cho dù có là mấy trăm tỷ năm thì cũng là bình
thường đó được không?
Hoặc cũng có lẽ lời bóc phốt của Khương Thành có tác dụng rồi nên ngay khắc
sau đã có dị biến.
Chỉ thấy tiến độ đồng hoá chậm rãi từng tí kia đột nhiên tăng vọt lên.
Biển Thiên Đạo xung quanh Thánh Hoàng đột nhiên biến mất cả một vùng lớn.
Mà đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Biển Thiên Đạo ở xa như bị ôn dịch truyền nhiễm, sự biến mất lan ra bên ngoài
nhanh chóng.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã mất đi một phần năm rồi.
Hơn nữa, tiết tấu đồng hoá cũng theo đó mà tăng lên, lại còn ngày càng tăng tốc
nữa.
“Ôi vãi! Đột nhiên nhanh vậy à?”
“Rắn nuốt voi mà cũng có thể thành công sao?”
Khương Thành liền bay đến sau lưng Thánh Hoàng.
Nàng tò mò nhìn ra xa: “Cứ thấy như trước đây ngươi vẫn còn giữ lại thực lực,
để lại một con đường nữa?”
Hắn thật ra cũng rất tiếc nuối.
Bản thân đến đây còn mong Thiên Đạo có thể xử đẹp Thánh Hoàng một lần, để
tiện hồi sinh cho Chỉ Dư.
Mấy cửa ải trước hắn chẳng thèm dốc sức.
Chỉ muốn bản thân làm kiểu để đồng đội không cẩn thận chết đi.
Thật tiếc tạo hoá trêu ngươi, nằm dài để mấy cửa ải qua mất rồi.
Bây giờ nhìn phát, Thánh Hoàng sắp sửa chinh phục Thiên Đạo thành công rồi,
đến lúc đó muốn chết cũng chết không xong.
Chuyện này nên làm sao mới tốt đây?
Thành ca gấp đến mức muốn ra tay rồi.
Nhưng nghĩ đến như vậy thì sẽ không ăn nói được, trực tiếp đâm sau lưng đồng
đội đúng là quá trắng trợn, không hợp với phong cách làm người của bản thân.
Hắn chỉ có thể đứng đó nhìn.
Sau đó hắn lại phát hiện ra khí sắc của Thánh Hoàng có gì đó không đúng.
Rõ ràng đã nuốt được nhiều Thiên Đạo như vậy, thực lực tăng cao, sao nữ nhân
này không những không vui mừng chút nào mà ngược lại còn nhắm chặt mắt có
vẻ đau khổ vậy chứ.
“Có chuyện gì vậy?”
Đám đệ tử Phi Tiên môn ùa ùa kéo đến.
Khí thế của Thánh hoàng lúc này đang tăng lên.
Cho dù nàng không hề để lộ chút linh ý hay khí tức thần hồn, nguyên lực,
nhưng chỉ cần từ xa nhìn nàng một cái là mọi người đã có cảm giác sợ hãi và
cẩn thận từ nội tâm rồi.
Đó là bởi vì Thiên giới và Nguyên Tiên giới chưa từng xuất hiện sự tồn tại
cường đại như thế, trước nay chưa từng có.
Bọn họ thậm chí còn không nghi ngờ việc Thánh Hoàng hiện giờ chỉ cần thổi
một cái là sẽ thổi chết hơn ngàn người.
Bởi vì, nàng đã có được một phần bốn của Thiên Đạo.
Đó là mức độ mà tất cả Đạo Thần và Thánh chủ của Thiên giới cộng lại cũng
không bằng.
“Ta biết rồi!”
Huyền Minh đột nhiên hét lên.
“Chẳng phải mấy ngày nay Thiên Đạo đều bị nàng từ từ đồng hoá sao.”
“Mà Thiên Đạo thì cố ý gài bẫy nàng, để khiến nàng phát nổ.”
“Một đạo như vậy không thể có ai tiếp nhận được, nàng ta cũng không làm
được dung khí như vậy.”
“Bây giờ nàng đã leo lên lưng cọp khó xuống rồi…”
Hắn nói như vậy khiến mọi người đều bừng tỉnh.
Kế hoạch vốn có của Thánh Hoàng là bào mòn ý chí Thiên Đạo từng chút một.
Cuối cùng dùng ý chí của mình thay thế ý chí Thiên Đạo, một Thiên Đạo như
vậy đến thời cơ chín muồi sẽ trở thành đạo của nàng.
Nhưng Thiên Đạo lại chơi nàng một vố, mang tất cả đạo độn cho nàng.
Sự khác biệt là ý chí Thiên Đạo vẫn còn, đạo cho Thánh Hoàng vốn không
thuộc về nàng.
Ý chí Thiên Thần và thân thể của Thần có địa vị rất cao, nhưng Thiên Đạo lại
đại diện cho cả thế giới này.
Thời kỳ hưng thịnh nhất của Thiên Đạo nó đỡ được không còn chưa chắc.
Càng huống hồ Chỉ Dư và Thánh Hoàng hợp thể chỉ là một Thiên Thần bản
kém mà thôi.