chẳng muốn tiếp tục đứng nghe tiếp nữa.
“Ta cho hắn cái tự tin đó đấy.”
Hắn trực tiếp truyền tống vào bên trong căn nhà đá.
Đột ngột xuất hiện một tiên nhân lạ mặt, vài người trong phòng đều giật mình.
“Ai đây?”
“Ai?”
Nhưng Mông Thuần đang bị xách cổ áo thì lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Hắn lập tức giống như được bơm buff máu gà vậy, trong nháy mắt tràn trề dũng
khí.
Mông Thuần hung hăng đẩy cái tên thanh niên ở phía trước ra rồi loạng choạng
xông đến trước mặt Thành ca.
Bịch một tiếng ôm dính lấy cái đùi của Khương Thành và bắt đầu khóc òa lên.
“A a a Khương chưởng môn.. ta đang nằm mơ đó sao?”
“Ngươi cuối cùng cũng quay về rồi hu hu hu…”
Một đống nước mắt nước mũi tèm lem, đừng nói là bốn người còn lại nhìn ngu
cả người, mà ngay cả bản thân Khương Thành cũng muốn tiêu hóa không nổi.
“Được rồi được rồi, vẫn còn chính sự đây nè.”
“Đừng để người ngoài chê cười chứ.”
Mông Thuần làm gì còn đứng dậy nổi nữa.
Hắn lúc này giống hệt một tiểu đệ bị bắt nạt ở bên ngoài nhiều năm, cuối cùng
cũng gặp được đại ca chống lưng của mình vậy.
Hắn lập tức chỉ vào bốn tên tộc nhân của U tộc ở phía sau, tố cáo ngay tại chỗ.
“Bọn chúng bắt nạt ta!”
“Khương chưởng môn, bọn chúng bắt nạt ta, ta thảm quá…”
“Được rồi được rồi, ta biết rồi.”
Vào lúc Thành ca khó khăn lắm mới kéo được cái phụ kiện đang bám trên chân
mình ra thì bốn người kia cũng đã lặng lẽ bao vây hắn lại.
“Chưởng môn?”
Bốn người này đã quan sát Khương Thành rất lâu rồi, cũng nhìn thấy được cảnh
giới của tên này còn cao hơn cả Mông Thuần.
“Ngươi là chưởng môn của hắn sao?”
Thành ca gật đầu.
“Đúng vậy, vừa nãy ta thấy các ngươi đối xử với môn đồ của ta không được
thân thiện cho lắm nhỉ?”
Mấy người này nhìn nhau một cái rồi đồng loạt phụt cười.
“Đúng đó, thế thì đã làm sao?’
“Bọn ta chỉ xem hắn như một công cụ thôi, lại còn thân thiện à? Có phải ngươi
nghĩ hơi nhiều quá rồi không?”
Cái tên thanh niên lúc trước túm cổ của Mông Thuần than thở một cách kỳ quái.
“Haizz, đáng tiếc thật, nếu như ngươi đến trễ thêm một lúc thì đã có thể nhìn
thấy một cái xác rồi.”
Nữ tử bên cạnh hắn lạnh lùng nói: “Có gì mà phải đáng tiếc chứ, dẫu sao hắn
cũng sẽ chết sớm thôi.”
Bọn họ không hề tính sẽ thả Khương Thành đi.
U tộc vẫn còn là một bí mật đối với Nguyên Tiên giới, đến cả Chính Thần cũng
không biết sự tồn tại của bọn họ.
Trước khi đến bên này, bọn họ cũng nhận được lệnh nghiêm, không được phép
tiết lộ thân phận của bản thân.
Mà bây giờ lại bị Khương Thành bóc trần, tất nhiên bọn họ phải diệt khẩu rồi.
“Muốn trách thì chỉ trách ngươi ngu xuẩn, lại tự chủ động đâm đầu vào.”
“Ta cũng hi vọng rằng các ngươi có thể ra sức một chút để giết chết được ta
đấy.”
Thành ca vừa nói vừa tháo Thái Ngư kiếm xuống.
“Nhưng lỡ như mà ta không chết, vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?”
“Không chết?”
Cả bốn người sững sốt một lúc rồi phá lên cười.
“Ha ha ha, xem ra vô tri thật sự có thể mang lại tự tin đấy.”
“Có phải ngươi cảm thấy cảnh giới của bản thân cũng khá cao nên mới rất có tự
tin với trận chiến này hay không hả?”
“Nói thật cho ngươi biết nhé, thủ đoạn của bọn ta vượt xa sự tưởng tượng của
cái thứ vô tri như ngươi đấy…”
Khương Thành ra vẻ đồng tình cắt ngang lời bọn chúng.
“Thủ đoạn mà các ngươi nói, là chỉ linh kỹ đã sử dụng lúc đánh lén thương hội
Nhược Bàn đó sao?”
Cả bốn tên bỗng chốc chết đứng.
Đặc biệt là đôi nam nữ trẻ tuổi mới vừa quay về, sắc mặt khó nhìn vô cùng.
“Sao ngươi lại biết được?”
Hai người nhìn chằm chằm vào Khương Thành, âm thanh chen ra từ kẽ răng.
“Ngươi lại theo dõi bọn ta?”
“Đúng rồi.”
Thành ca tràn đầy vô tội nhún vai.
“Sao các ngươi kinh ngạc dữ vậy, lẽ nào trước đó các ngươi không phát hiện ta
đang ở đằng sau à? Không phải đó chứ, vậy mà cũng không phát hiện ra sao?”
Sức sát thương của câu nói trực tiếp bùng nổ.
Thứ mà tộc nhân của U tộc đắc ý nhất đó là thủ đoạn giết người vô hình.
Người không ở hiện trường, cũng không hề điều động căn nguyên và đạo,
nhưng vẫn có thể tiêu diệt mục tiêu một cách thần không biết quỷ không hay.
Xong việc rồi cũng chẳng ai điều tra ra.
Cái cảm giác ưu việt ở trước mặt Khương Thành ban nãy của bọn họ cũng là vì
cái này.
Ở trong mắt bọn họ, Khương Thành là một tên vô tri ngu đần, hoàn toàn không
hiểu biết chút gì về sự mạnh mẽ của U tộc.
Kết quá, thực ra cả quá trình người ta đều chứng kiến hết, ngược lại bọn họ thì
chẳng biết gì.
Vậy ra chú hề là chính mình à?
“Ha ha ha!”
Mông Thuần ở phía sau phá cười ngay tại chỗ.
“Các ngươi lại đi khoe khoang cái đạo hạnh cỏn con đáng thương kia của mình
ở trước mặt Khương chưởng môn cơ à, ai cho các ngươi tự tin thế…”
Bốn tộc nhân của U tộc không thể kìm chế được nữa.
“Đáng chết!”
“Đi chết đi!”
Bốn người đồng loạt thúc giục tiên lực và thần hồn, điều động lực thiên địa trực
tiếp tấn công Khương Thành.
Lần này khác với lúc trước, cả bốn người đều lấy ra binh khí đặc biệt.
Trong khoảnh khắc binh khí lóe sáng, Thành ca chỉ cảm thấy thiên địa ở xung
quanh bỗng nhiên nặng nề hơn.
Như thể có bốn ngọn núi lớn đang đè xuống vậy.
Không chỉ là Thần thể, mà ngay cả đạo tâm của hắn cũng chịu sự áp chế của lực
thiên địa, rất khó chống mở thánh giới.
Nhưng đối với hắn thì vẫn chưa phải là chí mạng.
Hắn quyết đoán thúc giục Linh ý, dùng “Thái thượng hóa đạo”.
Hiệu quả của linh kỹ này trong lúc chiến đấu bình thường đã ngày càng yếu đi.
Linh ý thiên giai thập nhất trọng của Khương Thành chỉ có đẳng cấp bằng với
Đạo Thần cao cấp mà thôi.
Dù cho của hắn là Linh ý màu tím thì sức mạnh cũng chẳng hơn được một
Thánh Chủ bình thường.
Lúc đối mặt với Thánh Chủ đỉnh phong và Thiên Thần sẽ rất khó để ngăn cản
đối phương kết nối với căn nguyên, lúc nào cũng chỉ quấy nhiễu được khoảng
chừng hai ba giây thôi.
Nhưng lúc này, đối mặt với công kích của bốn tộc nhân U tộc lại xem như bốc
thuốc đúng bệnh.
Hắn vừa sử dụng “Thái thượng hóa đạo”, áp lực quanh thân bỗng chốc biến
mất.
Cả bốn tên tộc nhân của U tộc đều cực kỳ hoảng sợ, bọn họ có nằm mơ cũng
chưa từng gặp được tình huống như thế này.
“Ngươi đã làm cái gì?”
“Sao ngươi làm được kia chứ?”
“Sao lại có thể ảnh hưởng được Ngự Thiên thuật của bọn ta chứ?”
Thủ đoạn này của U tộc ảnh hưởng trực tiếp tới thiên địa, nếu đổi thành những
tiên nhân khác của Nguyên Tiên giới thì sẽ rất khó tìm được cách phá giả tương
ứng.
Nhưng còn với Khương Thành thì loại thủ đoạn này đã quá đỗi quen thuộc rồi.
“Linh kỹ thì nói linh kỹ đi, lại còn Ngự Thiên thuật nữa chứ?”
Hắn cũng không có kiên nhẫn đấu dây dưa với bốn tộc nhân U tộc này quá
nhiều.
Lợi dụng tình thế do “Thái thượng hóa đạo” tạo ra, hắn nhanh chóng mở thánh
giới, nguyên thuật bách trọng hoàn toàn mới được tung ra.
Nguyên thuật bách trọng này là do mười bảy lớp căn nguyên quy tắc tạo thành.
Uy lực lại còn mạnh hơn nguyên thuật tứ bách trọng lúc trước gấp năm lần.
Nhưng lại chỉ hao phí gấp đôi hồn lực.
Trong một trận chiến cũng có thể dùng ba bốn lần.
Sau khi hắn bắn một kích kia ra, chỉ thấy một cái liềm khổng lồ từ đâu xuất hiện
trong khoảng không.
Cái liềm kia toàn thân đỏ sậm cứ như thể được tạo thành từ vũng máu đặc sệt.
Bóng đỏ lướt qua, khoảng không phía trước bỗng bị xé toạc ra một lỗ hổng dữ
tợn, tựa như một tấm màn bị thẳng tay xé rách.
Tiên thể của hai tên trung niên U tộc ầm ầm nổ tung.
Màn chắn tiên lực của bọn chúng cứ như thể không hề tồn tại vậy,
Một kích này của Khương Thành tiến quân thần tốc, phá hủy một lượt cả bọn
họ và tiên lực một cách dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, hai người này lại vẫn chưa chết.
Tiên thể bị hủy, hai tinh thể màu trắng giống như kim cương bay ra ngoài.
Nó không chỉ chứa đựng hồn lực của hai tên U tộc kia, mà còn có sóng tiên lực
mạnh mẽ.
Tiên thể mới được ngưng tụ lại từng chút một vây xung quanh hai viên “kim
cương” đặc biệt này.
“Hồn lực và tiên lực đều được ngưng kết ở trong tinh hạch này sao?’
“Một kích ban nãy cũng không làm bị thương đến căn cơ à?”
Mặc dù trong lòng đang cảm khái nhưng kiếm trên tay Khương Thành thì
không hề dừng lại.