Khương Thành gặp phải phản phệ kịch liệt.
Trước đó liên tiếp đánh bại mười Thánh Chủ vốn đã tiêu hao lượng lớn hồn lực
của hắn, lúc này căn bản là thế suy sức yếu rồi.
Cũng hết cách, hắn đã làm đến cực hạn rồi.
Nhưng mà khoảng cách về đạo đã đặt ở đó.
Có thao túng được nguyên thuật mạnh hơn nữa cũng không thể thay đổi được
sự thật.
Rất nhanh, hắn đã bị vây công mà chết.
Mãi dến khi hắn bị giết, mấy chục Thánh Chủ đến từ Thanh Di đạo lục vẫn còn
kinh hồn bất định.
Thật sự cứ vậy mà quái thai này chết rồi?
“Chúng ta thắng rồi sao?”
“Không phải nói hắn còn có Vạn Tượng Luân Chuyển, đạo hải có thể phá hủy
được thánh giới sao?”
“Sao ngược lại lại bị thánh giới của chúng ta áp chế thế này?”
Cảnh tượng mười mấy Thánh Chủ bị đánh tan vừa rồi quả thực quá kinh người.
Đã sắp đánh tan lòng tự tin của bọn họ đi luôn rồi.
Bản thân bọn họ còn cảm thấy lần này giống như đã giẫm phải nền thép, căn
bản không biết nên làm sao mới đánh bại được loại quái thai này.
Nếu còn kéo dài tầm mười mấy giây nữa, không chừng bọn họ sẽ mất đi ý chí
chiến đấu, lựa chọn chạy trốn.
Kết quả làn sóng cuối cùng giống như chẳng có miếng kĩ thuật nào lại giúp bọn
họ chiến thắng trong hoang mang?
Phi Tiên môn bên này có chút hỗn loạn rồi.
Ai cũng không ngờ Thành ca lại chết đi như vậy.
Đến cả Đoan Phong và Thiên Hợp nằm vùng ở bên này cũng vô cùng mông
lung.
Chuyện này không nên.
Vạn Tượng Luân Chuyển đã nói đâu?
Lẽ nào chỉ là một lời nói dối thôi ư?
Khương Thành lúc này đã thuận lợi nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, sắp xếp
phương án hồi sinh.”
“Ting! Kí chủ có được BUFF Vô Đạo trong ba phút.”
BUFF Vô Đạo?
Thứ đầu tiên Khương Thành liên tưởng đến đó chính là Vô Đạo kiếm, suy cho
cùng thì cái tên cũng rất gần với nhau.
Lẽ nào lại là “mượn kiếm” từ nơi nào đó cho bản thân mình dùng một chút à?
Ca này có hơi bị kích động rồi.
“Nếu Vô Đạo kiếm lại đến một lần nữa thì ca nhất định sẽ hàn luôn chui kiếm
vào tay, mãi mãi không để thất lạc.”
“Ting! Kí chủ hồi sinh!”
Thành ca chà xát tay, phát hiện ra lòng bàn tay mình vốn chẳng nhiều thêm một
thanh kiếm mới nào.
Hắn chẳng có được thứ gì cả.
Lần trước tốt xấu gì cũng có Phá giới châu để hắn kích hoạt sử dụng, lần này lại
chẳng có gì cả.
Hồi sinh lại chẳng có trạng thái gì khác biệt với việc đầy máu trước kia.
Tuy không có được Vô Đạo kiếm nên có hơi thất vọng, nhưng mà Khương
Thành căn bản cũng chẳng hoảng.
Phương án của hệ thống lần nào cũng rất đảm bảo, lần này nhất định cũng
không ngoại lệ.
“Sư tôn quả nhiên vẫn chưa chết!”
Ngộ Sơn hô lên, mang theo sự vui vẻ nồng đậm.
Phi Tiên môn bên kia hoan hô như sấm dội.
Nhưng hơn ba mươi Thánh Chủ ở phía đối diện thì lại mang một tâm trạng khác
hẳn.
“Ngươi vậy mà vẫn còn sống…”
Khương Thành trực tiếp cắt ngang lời ca của bọn họ: “Lần nào cũng chỉ có câu
này, phiền không chứ?”
Hắn nâng kiếm điều động căn nguyên, mở đạo hải của bản thân ra dự định giết
sang.
Sau đó thì lại phát hiện ra bi kịch.
Ba trăm ngàn căn nguyên thần đài thì không hẹn mà cùng ra.
Nhưng đạo hải của hắn thì không thể tế ra được.
Hoặc cũng có thể nói là… đạo hải của hắn không thấy đâu nữa.
“Ôi vãi! Tình huống gì thế này?”
Khương Thành ngay lập tức phanh nhịp bước đang định giết sang phe địch lại.
Bởi vì không kịp trở tay, hắn thậm chí còn không tự giác mà cúi đầu nhìn thử
thân hình bản thân mình và tình huống xung quanh.
Cơ thể thì chẳng có chuyện gì cả, nhưng đạo hải thì thật sự không còn nữa.
Không những không còn đạo hải mà căn nguyên thần đài và kiếm đạo cũng mất
đi hiệu quả gia trì của “đạo quy tắc”.
Sức chiến đấu vì thế mà rơi vọt xuống.
“Đây là chuyện gì đây?”
“Vô Đạo BUFF gì gì đó không phải có nghĩa là làm cho đạo của ta mất đi đấy
chứ?”
Nhìn hơn ba mươi Thánh Chủ ở xung quanh đã mở thánh giới ra lại lần nữa,
Khương Thành muốn khóc chảy nước mắt.
Vừa rồi ca đây có đạo mà còn chiến đấu gian nan đến thế, bây giờ không còn
nữa, vậy chẳng phải sẽ chết còn nhanh hơn à?
“Hệ thống ngươi đừng đùa nữa, như vậy thì sẽ khiến người ta mất mạng đó!”
Ba mươi bảy Thánh Chủ vốn còn như nhìn thấy đại địch, cứ nghĩ cuối cùng lần
này Khương Thành sẽ dùng Vạn Tượng Luân Chuyển trong truyền thuyết, dùng
để tăng cường đạo hải để hủy diệt đi thánh giới của mình, vậy nên đều không
dám hời hợt qua loa.
Kết quả nhìn thấy hắn vẫn ngây ra tại chỗ, ngoài căn nguyên thần đài ra thì
chẳng có đạo hải.
Nhất thời bọn họ cũng không biết làm sao.
“Khương Thành, ngươi lại giả thần lộng quỷ gì đó?”
“Đạo hải của ngươi đâu?”
Khương Thành thành thật khua tay: “Nếu ta nói đạo hải của ta qua vài phút nữa
mới khôi phục lại thì các ngươi tin không?”
Mọi người mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Thánh Chủ dẫn đầu kia đột nhiên cười như điên.
“Tin, bọn ta đương nhiên tin, ha ha ha ha…”
Những người khác cũng “phản ứng” lại kịp.
“Đạo hải của hắn vừa rồi bị phản phệ, nhất định đạo tâm đã chịu phải trọng
thương, tạm thời không thể mở đạo hải ra được.”
“Lên!”
“Nhân cơ hội này giết chết hoàn toàn hắn luôn!”
Trận chiến lại lần nữa bộc phát.
Trong lòng Thành ca đã mắng hệ thống tám trăm lần.
Lần này thật sự bị ngươi chơi rồi.
Nếu có phương án của hệ thống mà không thể thành công tiêu diệt kẻ địch, lại
lần nữa bị đám địch này giết thì sẽ hoàn toàn kết thúc rồi.
Hắn chỉ có thể liều mình vật lộn.
Dùng tất cả những gì có thể dùng được.
Lực thiên, linh ý, lực trọc, thánh lực thứ hai, lực hám thiên…
Nguyên thật tam bách trọng ngưng tụ thành một chiếc lông vũ trắng thuần khiết,
thoáng chốc rơi trên thánh giới của đối phương.
Nhưng lại chẳng gây nên được gợn sóng nào.
Uy năng cường đại vừa chạm là có thể hủy diệt thánh giới của đối phương
không xảy ra, Khương Thành suýt chút nữa là thổ huyết luôn rồi.
Ôi con mẹ nó, thế này còn chơi gì nữa?
Cho dù không có đạo hải gia trì, uy năng của nguyên thuật cũng sẽ giảm đi hai
mươi phần trăm, nhưng tốt xấu gì thì nó cũng là nguyên thuật tam bách trọng
mà.
Cho dù không thể hủy diệt thánh giới của kẻ địch thì cũng phải có chút thương
tích mới được chứ nhỉ?
“Hệ thống nhà ngươi đúng là đang mưu sát kí chủ mà!”
Trong tiếng gào thét, hắn giương trường kiếm lên, dự định dùng đại chiêu cuối
cùng là “kiếm đạo hoàn mỹ”.
Còn về phương án giải quyết của hệ thống?
Muốn làm gì thì làm, ca đây đã không còn tin nữa rồi.
Mà cũng ngay vào lúc này, chuyện không thể nào nghĩ ra cũng đã đến rồi.
Chiếc lông vũ không hề tạo ra bất cứ tổn hại nào đã trực tiếp xuyên qua thánh
giới, rơi ngay vào đầu kí chủ ngay trước mặt.
Ngay sau đó, cuối cùng nó đã giải phóng ra uy năng của nguyên thuật tam bách
trọng.
Nhất thời cả vùng trời trở nên u ám, thoáng chốc có vô số quang mang chói lọi
bạo phát ra.
Thời khắc này, mọi người của Phi Tiên môn bên dưới thậm chỉ còn có cảm giác
như trời sắp bị nổ tung rồi.
Vô số hư ảnh củ lông vũ bay tứ phía, mỗi một cái đều ẩn chứa uy năng hủy diệt
thiên địa.
Còn Thánh Chủ ở ngay trung tâm kia thì sớm đã trở thành một cái xác rồi.
Không chỉ có hắn mà rất nhiều Thánh Chủ ở xung quanh hắn cũng bị nguyên
thuật tam bách trọng này bao trùm trong phạm vi công kích.
Có người thì hư thần bị diệt, có người thì toàn thân nhuốm máu, tiên thể vỡ tan,
có người chỉ còn thoi thóp vài hơi thở rồi chết ngay tại chỗ.
Một kích như vậy, ba mươi bảy Thánh Chủ đã có mười lăm người ngã xuống.
Chuyện này không những ngoài dự liệu của những người khác mà đến cả
Khương Thành cũng suýt chút hoang mang.
“Ôi trời ạ, đây lại là tình huống gì đây?”
Nguyên thuật của ta có uy năng mạnh đến vậy sao?”
Tuy bị kinh ngạc, nhưng động tác của hắn thì không hề ngưng lại.
Lại là ba trăm tòa căn nguyên thần đài tụ hội lại với nhau, chiếc lông vũ thứ hai
bay xuống.
Những Thánh Chủ còn lại lại lần nữa gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, lại có
mười ba Thánh Chủ bị cú kích này giết chết ngay tại chỗ.
Chính Thánh Chủ còn lại cũng bị dọa cho ngốc luôn rồi.
Cả mặt bọn họ đều mang vẻ sợ hãi khó có thể tin được.
“Sao lại có thể như vậy được…”