Ngay khi vừa bước ra, đám người Tiêu Hỗn đã không chờ được nữa vội vã tâng
bốc nịnh hót rồi.
“Ha ha, vừa rồi cũng làm cho bọn ta sợ hãi đó.”
“Khương chưởng môn, uy phong năm đó của ngươi thật sự không hề giảm sút!”
“Cái gì mà năm đó không giảm, cái này rõ ràng là tiến thêm một bước rồi được
không hả?”
“Tiến thêm một bước? Ý của ngươi là trước kia hắn vẫn còn chưa vô địch sao?”
“Ta không có, đừng nói lung tung, trong suy nghĩ của ta Khương chưởng môn
luôn đồng nghĩa với bất khả chiến bại.”
Sau khi tâng bốc một trận xong, cuối cùng mọi người mới nói tới chuyện chính.
Tiêu Hỗn liếc nhìn tộc nhân Thiên tộc ở phía sau Thành ca rồi lặng lẽ chuyển
sang truyền âm.
“Bây giờ bọn ta cứ thế đi theo ngươi hay là quay về Tiên tộc?”
Khương Thành suy nghĩ một chút, hiện nay bản thân mình đang làm ăn cùng
với Thiên tộc, cũng không tiện dẫn theo bọn họ.
“Như vậy đi, sau này vào thời điểm quan trọng ta sẽ lại triệu hồi các ngươi.”
“Tạm thời các ngươi tiếp tục duy trì thân phận ở bên phía Tiên tộc, hơn nữa bây
giờ các ngươi có thể làm quen với nhau một chút.”
“Sau này tiện cho việc liên thủ.”
Mọi người suy nghĩ lại thì cũng đều là người quen của Khương Thành, vậy là
người cùng một nhà rồi.
Mặc dù có người đến từ Hạ giới, có người đến từ Cổ Tiên giới, có người xuất
thân từ Băng giới, nhưng bây giờ hoàn toàn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Vậy nên cuối cùng đoàn người cũng cáo từ mà đi.
Tộc nhân Thiên tộc ở phía sau đều nhìn đến ngây người.
Ngoại trừ ba vị Thân vương đã biết thân phận của Khương Thành từ sớm, trong
đầu những người còn lại vẫn là một dấu chấm hỏi.
Không phải người này là người của Thiên tộc chúng ta sao?
Tại sao vẫn còn gọi xưng huynh gọi đệ với Tiên tộc?
Nếu như không phải vì chiến tích vừa rồi của Khương Thành, chỉ sợ rằng sẽ có
tiếng chỉ trích ùn ùn kéo đến, nói hắn cấu kết với kẻ địch bên ngoài rồi.
Nhưng bây giờ không một ai dám nói gì.
Chỉ có một Chủ tướng Thiên giai cửu trọng thật cẩn thận hỏi: “Ba vị Vương gia,
không biết vị tiền bối cao nhân này rốt cuộc là ai?”
Vấn đề này khiến cho tất cả tộc nhân Thiên tộc trong toàn trường đều dựng lỗ
tai lên.
Đúng là bọn họ vô cùng tò mò.
Nhưng nó cũng đẩy ba vị Thân vương vào thế khó.
Tuyên bố thân phận của Khương Thành trước mặt trăm mấy chục ngàn người,
vậy chắc chắn sẽ được lan truyền rộng rãi.
Đến lúc đó…
Dựa theo kế hoạch lúc đầu của Nguyệt Ảnh Hoàng và một đám Vương công,
cho dù muốn hợp tác cùng với Khương Thành thì cũng có thể tạm thời che giấu
được.
Tránh việc làm lòng người xao động bên trong vương triều Nguyệt Hoàn, cũng
tránh khả năng tan vỡ với quốc sư và nguyên sĩ.
Vẻ mặt bị làm khó đó của bọn họ làm sao Thành ca không nhìn ra chứ.
“Ta là Khương Thành.”
“Các ngươi đều cho rằng ta là Ma thai, vậy thì đừng ôm những mong đợi viển
vông với ta.”
“Lần này ta tiêu diệt hết đại quân Tiên tộc ở đối diện, không phải vì ta đứng về
phía các ngươi, mà là vì cấp cao của các ngươi sẽ trả thù lao cho ta.”
Hắn tra kiếm vào vỏ và nhìn về phía ba vị Thân vương.
“Nói với bệ hạ của các ngươi, dám hợp tác cùng với ta thì cứ tiếp tục hợp tác.”
“Không dám thì thôi đi.”
Mấy câu nói ngắn ngủn cũng đủ để toàn trường nổi lên sóng gió động trời rồi.
Sắc mặt của trăm mấy mươi ngàn tộc nhân Thiên tộc đều đồng loạt thay đổi dữ
dội.
“Cái gì!”
“Hắn chính là Ma thai sao?”
“Trời ạ, làm sao có thể là hắn chứ? Không phải hắn đã chết rồi sao?”
“Thì ra Ma thai mạnh như vậy?”
“Thần thai cũng không bằng hắn sao?”
“Làm sao bây giờ? Hắn lại là Ma thai, vậy tương lai chẳng phải là sẽ…”
“Nhưng hắn đã tiêu diệt kẻ địch Tiên tộc ở đối diện rồi!”
“Nhưng hắn cũng không thật sự đứng về phía chúng ta.”
“Chẳng lẽ ngươi hy vọng người này đứng ở đối diện à, đừng quên vừa rồi hắn
đáng sợ như thế nào, ta cũng không muốn đối mặt với kẻ địch như thế…”
Những lời bàn tán long trời lở đất ngập tràn khắp toàn trường.
Giờ khắc này, tất cả tộc nhân Thiên tộc trong toàn trường đều có tâm trạng mâu
thuẫn cực độ.
Mộ bên là lời tiên đoán Ma thai của Tinh U quốc sư.
Bên kia thì lại là chiến tích chấn động trời đất của Khương Thành.
Trong lòng bọn họ đang hình thành hai phe đấu tranh dữ dội.
Nếu như là trong quá khứ thì chắc chắn bọn họ sẽ nghiêng về một bên la hét
đánh tiếng kêu giết, cũng giống như những tộc nhân Thiên tộc ở hoàng thành
Tinh U năm đó.
Mặc dù mạnh mẽ và tôn quý như Tinh Diệu Hoàng cũng không thể nào thay đổi
được niềm tin mù quáng tôn thờ đối với lời tiên đoán ở trong lòng bọn họ.
Mà bây giờ, cuối cùng Khương Thành cũng đã có dấu hiệu lay động uy vọng
của quốc sư rồi.
Ít nhất, sau khi mấy trăm ngàn người trước mặt nghe tên của hắn xong, tạm thời
cũng không còn lộ ra thái độ thù địch với hắn nữa.
Chỉ là bọn họ rất mơ màng.
Rốt cuộc nên đối xử với người này như thế nào đây?
Ba vị thân vương lộ ra vẻ mặt lo lắng, còn Khương Thành thì lại tỏ vẻ thờ ơ.
Hắn sẽ không che giấu.
Dựa vào cái gì mà ta phải vì thái độ của quốc sư và nguyên sĩ các ngươi mà cẩn
thận che giấu thân phận chứ?
Ta cũng không phải kẻ trộm, quang minh chính đại không được à?
Chân Anh Vương tiếp tục ở lại đây cùng với Khương Thành.
Hắn không dám rời đi.
Ngộ nhỡ trong số trăm mấy mươi ngàn người này, có một số người có mắt như
mù nhảy ra lên tiếng phê phán Ma thai thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Còn về phần Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương thì quay về hoàng
thành Nguyệt Hoàn với tốc độ nhanh nhất, bọn họ muốn báo cáo kết quả “khảo
sát” lần này với cấp trên.
“Hai vị Thân vương, nhanh như vậy đã quay về rồi sao?”
Trong suy nghĩ của Nguyệt Ảnh Hoàng và những vương công khác, quá trình
khảo sát ít nhất cũng phải một tháng trở lên, thậm chí còn lâu hơn.
Dù sao đó cũng là một việc lớn liên quan kia là một việc liên quan đến tình hình
của vương triều Nguyệt Hoàn, phải nghiêm túc, chặt chẽ và cẩn thận.
Có một số Thân vương phản đối việc hợp tác cùng với Khương Thành đã không
nhịn được bắt đầu châm chọc rồi.
“Chẳng lẽ tên Khương Thành rời đi rồi?”
“Hay là hắn không dám tiếp nhận thử thách của chúng ta?”
“Ta biết ngay Ma thai không đáng tin cậy, cái này các ngươi không có gì để nói
sao?”
“Coi như hắn chưa từng xuất hiện đi…”
Hai vị Thân vương không thèm đếm xỉa đến bọn họ, trực tiếp đi thẳng tới trước
mặt Nguyệt Ảnh Hoàng.
Bọn họ đồng loạt cung kính khom người, lúc này mới nghiêm nghị nói: “Bệ hạ,
xin hãy giữ Khương Thành lại, nhất định phải hợp tác với hắn!”
“Dù thế nào cũng không thể để cho hắn rời khỏi vương triều Nguyệt Hoàn!”
Thái độ kiên quyết của hai người này làm cho tất cả mọi người trong điện đều
mông lung.
“Đoan Tịnh Vương, Thường Dung Vương, chẳng lẽ trúng tà rồi sao?”
“Tại sao các ngươi lại ủng hộ hợp tác?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Ngay cả Nguyệt Ảnh Hoàng cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn vô cùng hứng thú nhếch khóe miệng: “Không phải lúc trước các ngươi cực
kỳ phản đối hợp tác à? Tại sao đột nhiên lại thay đổi thái độ?”
“Trước đây là tầm nhìn của bọn ta nông cạn, bây giờ mới biết bệ hạ nhìn xa
trông rộng như thế nào.”
“May mà lúc ấy không từ chối, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Đoan Tịnh Vương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sau khi bọn ta qua đó thì
đang là cuộc giao chiến thường lệ ở chiến khu thứ mười hai.”
“Cho nên đã lập tức hoàn thành giao ước với Khương Thành.”
“Nếu như hắn thật sự có thể chém giết một vị Đạo Thần sơ giai trong đại chiến
ở ngay trước mặt bọn ta, vậy bọn ta sẽ suy nghĩ hợp tác với hắn.”
Mọi người trong điện vội vàng truy hỏi.
“Sau đó thì sao?”
“Hắn sẽ không thật sự làm được ở trên chiến trường đấy chứ?”
“Có khoảng bảy vị Đạo Thần ở đối diện của chiến khu thứ mười hai, hắn có thể
chém giết một vị Đạo Thần trong tình huống như vậy sao?”
“Hắn mạnh như vậy?”
“Không phải là Chân Anh Vương âm thầm giúp đỡ hắn đấy chứ?”
“Nếu là như vậy, bọn ta sẽ không công nhận đâu!”
Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương có chút dở khóc dở cười.
Thực lực của Khương Thành còn cần các ngươi công nhận sao?
Các ngươi cũng không có tư cách đó đâu.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như không phải tự mình trải qua, tận mắt nhìn
thấy, vậy thì bây giờ mình cũng sẽ là một thành viên trong số bọn họ.
Hơn nữa còn là người lớn tiếng nhất