Thiệt hại lúc trước mà hai bên đánh ra cuối cùng đều sẽ được hoàn trả lại.
Bởi vì thiệt hại mà mỗi người đánh ra đều không kèm theo đạo và lực căn
nguyên nên lực sát thương thật ra không quá mạnh.
Ít nhất đối với Huyền Thánh cửu trọng mà nói, lực công kích như vậy còn lâu
mới có thể lấy mạng.
Trong trường hợp bình thường, tám người đó sẽ không thể chết được.
Nhưng ai mà ngờ, cuối cùng cú đánh sát thương của Khôn Nguyên Sơn đã trực
tiếp nổ tung.
“Cửa thứ nhất, Tiều Huyền giới thành công vượt qua.”
Di đích thân công bố kết quả chiến thắng.
“Ba ngày sau sẽ mở khóa cửa thứ hai.”
Nói xong, hắn liền biến mất ngay tại chỗ.
Cùng hắn biến mất còn có đấu trường to lớn kia và tất cả tộc nhân của Đại
Huyền giới.
Nhìn cánh đồng xung quanh mọi người có cảm giác như bước vào trong mơ.
Trong lúc những tộc nhân khác đang bận ăn mừng thì các đại điện chủ và điện
chủ lại tụ họp lại với nhau.
“Không biết cửa thứ hai sẽ là thử thách gì.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không thể chuẩn bị trước.”
“Từ độ khó của cửa thứ nhất ban nãy mà nói, cửa thứ hai chắc chắn sẽ không
đơn giản.”
“Cửa thứ nhất đọ sức công kích, vậy cửa thứ hai có khi nào sẽ đọ sức phòng
ngự không?”
“Khó nói lắm, suy nghĩ của Di thật sự rất khó đoán.”
Thành ca cũng không thể không gật gật đầu.
“Đúng vậy, tám người vừa nãy theo lý mà nói Di vốn dĩ có thể cứu được đúng
chứ?”
“Kết quả hắn lại trơ mắt nhìn tám người kia chết, đúng là hết sức kỳ lạ.”
Nghe hắn nói như vậy những người khác đều rất ngạc nhiên.
Nếu không phải Khương Thành nhắc nhở, thì bọn họ còn không ý thức được
chuyện này.
“Đúng vậy, tại sao hắn không cứu nhỉ?”
“Theo lý mà nói tám người đó đều là thuộc hạ của hắn, đúng là không hợp lý
chút nào”.
“Lẽ nào là vì để duy trì tính công bằng của cuộc thi sao?”
“Chắc là vậy, suy cho cùng hắn hiện tại đã vướng vào Thiên Đạo, hành sự ít
nhiều cũng bị hạn chế….”
Trong lúc bọn họ đang ở bên này bàn luận suy đoán thì tám bộ tộc lớn cấp cao
của Đại Huyền giới cũng tụ hợp lại với nhau.
So với lần trước, lần này tâm trạng của mọi người nặng nề hơn rất nhiều.
Cái chết của đám người Cảnh Hồi và Văn Hải thậm chí còn đem lại một số hỗn
loạn cho bộ tộc của mình.
Hơn một trăm vị Huyền Thánh cửu trọng còn lại, lúc đó hăng hái ghi danh, vì
để tranh cơ hội ra trận còn suýt chút nữa đánh nhau.
Bây giờ hồi tưởng lại chỉ có thể nói đó là một điều may mắn.
“Cửa thứ hai là một trận chiến tranh.”
Là một trong những tộc trưởng may mắn sống sót, Dịch Hoài lần trước chưa ra
trận nên lần này đã trở thành chỉ huy.
Mà hắn cũng nhận được thử thách thi đấu mà Di đã thông báo từ trước.
“Chiến tranh?”
“Nghĩa là gì?”
Những Huyền Thánh cửu trọng đang có mặt tại hiện trường có chút không hiểu.
“Chiến đấu mà cúng ta bình thường hay đấu không phải chính là chiến tranh
sao?”
“Đúng vậy, có gì khác lạ sao?”
Đường Ngột tộc trưởng của Thiên Mang Bộ xua xua tay: “Các ngươi hiểu sai
rồi, cuộc chiến tranh này chỉ là công thành và giữ thành bình thường thôi.”
“Chúng ta là bên giữ thành, bọn họ là bên công thành.”
“Hai bên sẽ dẫn theo đại quân của riêng mình so bày binh bố trận và đạo binh
pháp.”
Mọi người càng trở nên mơ hồ hơn.
“Công thành, giữ thành? Ý ngươi là cuộc chiến tranh thế tục của một số tiểu thế
giới ở dưới đó sao?”
“Bày binh bố trận còn có ý nghĩa gì đối với chúng ta không?”
“Đúng đấy, thành trì nào có thể cản được kiếm của lão phu chứ?”
“Lẽ nào đã bố trí rất nhiều huyền trận cấp cao?”
Không phải là bọn họ kiêu ngạo, mà là sau khi thực lực của bọn họ đạt đến cấp
độ tiên nhân, cái gọi là công thành giữ thành thật sự không có ý nghĩa gì cả.
Cao thủ chỉ cần tùy tiện đã có thể phá hủy một tinh tú.
Mặc dù vị diện Huyền giới cấp cao không dễ bị phá hủy, nhưng nếu đạt đến cấp
độ Huyền Thánh cửu trọng thì muốn tùy ý thay đổi địa mạo cũng không hề khó.
“Không không không, các ngươi lại nghĩ sai rồi.”
Dịch Hoài lắc ngón tay một cách thần bí.
“Trận chiến tấn công và phòng vệ này vẫn không có sự tồn tại của đạo và căn
nguyên, chúng ta cũng không thể dùng quá nhiều thần thông.”
“Sau khi vào trận, thực lực của mỗi người đều sẽ như nhau cả.”
Mọi người đều không hiểu: “Thực lực như nhau? Vậy sao có thể làm được
chứ?”
“Đúng đấy, cảnh giới tu vi của mỗi người không đồng đều, sao lại có thể giống
như nhau được chứ?”
Theo lý mà nói, Huyền Thánh cửu trọng và Huyền Thánh bát trọng đều bị quy
tắc Thiên Đạo hạn chế, nhưng Huyền Thánh cửu trọng vẫn sẽ mạnh hơn Huyền
Thánh bát trọng.
Dù gì thì nền tảng hùng hậu đã quá rõ ràng.
“Cho dù không gian thi đấu có sự áp chế của quy tắc Thiên Đạo đặc biệt, khiến
những chiêu trò của chúng ta bị phong ấn cũng không thể nào mọi người đều
giống như nhau chứ?”
Nếu thật sự tất cả mọi người đều trở nên như nhau, vậy là không công bằng rồi.
“Đây chính là nguyên nhân phải dùng phương thức chiến tranh.”
Đường Ngột khẽ mỉm cười, chậm rãi đáp: “Thực lực của chúng ta tuy trở nên
như nhau nhưng binh lực thì lại khác.”
“Dưới sự ảnh hưởng quy tắc Thiên Đạo đặc biệt của không gian thi đấu, mỗi
người vào trận sẽ có được số lượng binh sĩ khác nhau làm thuộc hạ.
“Những binh sĩ đó thật ra chính là cảnh giới tu vi của chúng ta biến thành.”
Sau khi nghe hắn nói như vậy, mọi người cuối cùng đã tỉnh ngộ.
“Ta hiểu rồi, tu vi càng cao binh lực có được sẽ càng nhiều!”
“Chả trách thực lực của tất cả mọi người đều có thể trở nên mạnh như nhau.”
Nếu như tu vi có thể dùng con số để hiển thị, ví dụ như tu vi của Huyền Thánh
bát trọng là hai mươi lăm, tu vi của Huyền Thánh cửu trọng là một trăm tám
mươi.
Vậy thì sau khi vào trận, khi sức chiến đấu của bản thân Huyền Thánh bát trọng
trở thành một điểm thì sẽ có thể nhận được hai mươi bốn binh sĩ với sức chiến
đấu là một.
Còn Huyền Thánh cửu trọng sẽ nhận được một trăm bảy mươi chín binh sĩ với
sức chiến đấu là một.
Thực lực đơn thể của hai bên toàn bộ sẽ trở thành một điểm, nhưng số lượng sẽ
không giống nhau.
Sau khi đã nghĩ thông, mọi người nô nức đập tay hoan hô.
“Chuyện này vô cùng có lợi cho chúng ta!”
“Chúng ta ở đây đa số là Huyền Thánh cửu trọng, Huyền Thánh bát trọng càng
nhiều vô số kể, cảnh giới tu vi chiếm ưu thế gần như tuyệt đối.”
“Ưu thế về tu vi này khi đến cửa thứ hai sẽ có thể biến thành ưu thế về quân
số!”
“Mà đối với chiến tranh cấp thấp thì người đông chính là vương đạo!”
“Sức chiến đấu của Khương Thành và Thu Vũ Tuyền tuy mạnh, nhưng cảnh
giới thật sự của hai người họ đều rất thấp, cũng chỉ ở khoảng cấp độ Huyền
Thánh bát trọng mà thôi.”
“Chỉ cần hai người họ vào sân, quân số của bọn họ sẽ ít hơn chúng ta.”
“Đúng rồi, số người của chúng ta ở cửa này vẫn gấp hai lần bọn họ chứ?”
Dịch Hoài mỉm cười gật đầu.
“Không sai, cửa thứ hai chúng ta vẫn có thể cử gấp đôi số lượng người.”
Mọi người đã hoàn toàn yên tâm trở lại.
“Ha ha ha, vậy thì ổn rồi!”
“Chúng ta còn là bên giữ thành, chiếm lợi ích từ thành trì, đây lại là một ưu thế
nữa!”
“Đúng, ta đã xem qua cảnh tượng công thành của trần giới, thông thường không
có quân số gấp ba đến năm lần trở lên thì sẽ rất khó đánh bại được.”
“Hơn nữa không gian thi đấu còn không cần nghĩ đến việc phải tiếp tế sĩ khí
lương thực giống như trần giới, đây quả thật là muốn thua cũng khó!”
Bọn họ lại lần nữa nói ra bốn từ “muốn thua cũng khó”.
Bởi vì dù xem thế nào cũng thấy trận này bọn họ không đánh cũng sẽ thắng.
“Huyền Thần quả nhiên vẫn đứng về phía chúng ta, thiên vị chúng ta như vậy.”
“Chắc chắn rồi, chúng ta là chiến đấu vì hắn mà.”
“Ta đã sắp đợi hết nổi rồi.”
Dịch Hoài mỉm cười xua tay.
“Chư vị cũng đừng quá đắc ý, dù sao chiến tranh cấp thấp cũng phải cần đến
chiến thuật binh pháp….”
Hắn còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến thông báo.
“Có ba vị Thiên ma ngoại vực cầu kiến.”