nơi này!
Không ngờ, khu vực cốt lõi của Băng giới này, lại còn có một nơi đặc biệt như
vậy.
“Trời ơi!”
“Đây, đây rốt cuộc là cảnh sắc rực rỡ huyền diệu biết bao?”
“Hay là ta đang nằm mơ?”
Cung Tình cũng đã sắp quên sự tồn tại của mình, nàng ngây ngốc đi về phía
trước, chìa tay, dường như muốn chạm vào cái gì đó.
Các vị tiền bối cười tủm tỉm nhìn nàng, cũng không ngăn cản.
Năm đó khi bọn họ lần đầu đi vào nơi này, còn có phản ứng khoa trương hơn
nàng.
Dù sao hầu hết người Băng tộc, đời này cũng chỉ tiếp xúc với tất cả quy tắc
băng, không tiếp xúc với thứ khác.
Nhận thức của rất nhiều người bọn họ đối với quy tắc khác, thường chỉ đến từ
câu chữ và lời đồn.
Trọng Bi tôn giả nhìn về phía Khương Thành, kinh ngạc nói: “Dường như
Khương đạo hữu vẫn chưa bị xúc động?”
“Cũng được.”
Thành Ca âm thầm bĩu môi.
Các ngươi coi ta là người nhà quê sao?
Loại phong cảnh này, ở Tiên giới ta ra ngoài là có thể nhìn thấy.
Điểm duy nhất thần kỳ ở đây, đó là gần như tất cả cảnh vật trên trời dưới đất
đều chồng lên nhau, mà còn trôi nổi di chuyển xung quanh.
Những thứ khác cũng chỉ như vậy thôi.
Điều hắn chú ý chính là những đệ tử kia của mình.
Vùng biển này cũng không lớn.
Sau khi bay đến chỗ cao, hắn rất nhanh nhìn thấy bên trong biển cả trôi nổi kia,
bóng dáng hàng trăm người đang ngồi xếp bằng thiền định.
Sự phân bố của những người này được sắp đặt rất thú vị.
Trong khu vực cốt lõi có bảy người.
Dường như bảy người này chiếu theo trận hình huyền ảo nào đó, phương hướng
và vị trí được cố tình sắp xếp.
Ở trong này, chẳng những Thành Ca gặp được Kỷ Linh Hàm, còn gặp được
Chung Ly Khuyết và ba gã đệ tử khác.
Chỉ là lúc này, tất cả bảy người này đều nhắm chặt hai mắt, đắm chìm bên trong
trạng thái tu luyện tầng sâu.
Trên người các nàng, thỉnh thoảng tỏa ra vẻ quyến rũ làm cho hắn hơi quen
thuộc.
Hơi giống như Thiên Đạo bên Tiên giới.
Chẳng qua, so với Thiên Đạo thật sự vẫn còn kém rất nhiều.
“Các nàng đang làm gì?”
Trọng Bi tôn giả bay qua cùng hắn chậm rãi nói: “Ngộ đạo!”
“Ngộ đạo gì?”
“Thiên Đạo.”
Thiên Đạo còn có thể cảm ngộ được?
Thành Ca đã nghe qua cảm ngộ quy tắc, cảm ngộ ý cảnh, nhưng đây vẫn là lần
đầu nghe tới cảm ngộ Thiên Đạo.
Vân Soa tôn giả xúc động nói: “Đây chính là nơi duy nhất trong toàn bộ Băng
giới còn sót lại dư vị Thiên Đạo!”
Phong Lẫm tôn giả gật đầu: “Đúng vậy, vùng Thiên Đạo Di Hải này bị băng lực
ăn mòn hàng năm, càng ngày càng nhỏ, e là qua mấy chục tỷ năm nữa, sẽ hoàn
toàn biến mất.”
“Đến lúc đó, Băng giới sẽ không còn một chút dư vị Thiên Đạo nào nữa.”
Gì?
Các ngươi đang nói gì?
Thành Ca hơi ngây ngốc.
“Vậy mà Băng giới ngay cả Thiên Đạo cũng không có?”
Thiên Đạo chẳng phải hư vô mờ mịt, nhưng lại ở khắp mọi nơi sao?
Tả Mạch tôn giả cười khanh khách.
“Ha ha, Khương đạo hữu thật là thích nói đùa.”
“Không chỉ Băng giới, ba nghìn chân giới đều không có Thiên Đạo, cũng bởi
vậy mà không trọn vẹn, vĩnh viễn không thể hoàn hảo, đây là lẽ thường mà ai
cũng biết.”
“Chẳng lẽ ngươi lại không biết?”
Thành Ca giật giật khóe miệng, ta đúng là không biết.
Trước đây hắn đi qua Tiên giới và Huyền Giới, cũng đều có Thiên Đạo duy trì
tuần hoàn vạn vật.
Hơn nữa Thiên Đạo hai giới, hắn đều đã liên hệ qua.
Vốn tưởng rằng đây là thứ tồn tại phổ biến.
Hiện tại nghe bọn hắn nói, Thiên Đạo còn rất quý giá?
Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân người Băng giới không có Đạo Tâm?
Những Đế Cảnh này của Băng giới, thực lực so với Tiên Đế Ma Đế bên Tiên
giới, lại mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, thực ra bọn họ vẫn thiếu thứ gì đó.
Đó chính là Pháp Tắc không gian.
Bọn họ không có pháp tắc thuộc về bản thân mình.
Cho nên, rõ ràng thực lực của bọn họ mạnh hớn, nhưng dường như còn không
bằng đám Tiên Đế kia, mà giống tiên nhân toàn năng trong truyền thuyết hơn.
Thì ra điểm sinh ra quan trọng như vậy sao?
Quên đi quên đi, việc này có liên quan gì đến bản thân mình?
Dù sao bản thân mình cũng có Đạo Tâm.
“Các nàng phải ngộ trong bao lâu?”
Tả Mạch tôn giả cười nói: “Bọn ta cũng không nắm được, chậm thì mấy ngày,
lâu thì triệu năm.”
Phụt, khoảng cách thời gian này cũng quá lớn.
Nếu không phải lo lắng cắt ngang tu luyện, sẽ ảnh hưởng đến việc nhập cảnh
của đám người Kỷ Linh Hàm, Thành Ca đã muốn trực tiếp xuống dẫn người đi
rồi.
Thế nhưng nghĩ lại bản thân mình hiện tại cũng không có việc gì gấp, từ từ cũng
sao.
“Đúng rồi, vị Băng Cực Thiên Tôn kia đâu?”
“Lão nhân gia hắn bế quan quanh năm, hiếm khi xuất hiện.”
“Vậy được rồi, gần đây ta ở lại đây là được rồi.”
Các vị tôn giả nhìn hắn bay ra Thiên Đạo Di Hải, không kìm được kinh ngạc
nói: “Khương đạo hữu không định đi vào cảm ngộ Thiên Đạo một phen sao?”
“Không không.”
Nhắc tới cảm ngộ hắn lại đau đầu.
Đâu có kỹ năng nào đến thẳng được?
Ngược lại dường như Cung Tình bị vùng biển đặc biệt này mê hoặc.
Vì thế Thành Ca để nàng ở lại đây, để nàng cũng đi vào từ từ cảm ngộ.
Còn bản thân hắn, thì tùy tiện tìm một tòa núi băng ở “bờ biển”, một cung điện
được biến ra ở đỉnh núi.
Rồi sau đó, chỉ ở lại như vậy.
Nhìn thấy tác phong hắn làm như thế, một đám tôn giả đưa mắt nhìn nhau, có
hơi không nói nên lời.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người không động lòng chút nào khi đối
mặt với Thiên Đạo Di Hải.”
“Đâu chỉ như thế, dường như hắn cũng không có hứng thú gì với Băng Nguyên
cốc.”
Hễ là người tiến vào nơi này, ai mà không mừng rỡ như điên, sau đó tràn ngập
tò mò với tất cả?
Hơi thở căn nguyên băng quá phi thường.
Cảm ngộ Thiên Đạo Di Hải.
Điển tịch uyên thâm do Băng Cực Thiên Tôn để lại.
Còn có sự chỉ bảo nhiệt tình của các vị tiền bối Đế Cảnh bát trọng cửu trọng.
Bất cứ thứ gì trong số này thả ra bên ngoài, cũng đều là sức hấp dẫn đủ để khiến
kẻ khác nghẹt thở.
Mà Thành Ca hết lần này tới lần khác hoàn toàn không thích thú với những thứ
này.
“Sao ta cảm giác hắn tiến vào cũng chỉ vì để tìm người?”
“Khương đạo hữu này đúng là một người hiếm thấy.”
Thành Ca ở lại, bắt đầu kiểm soát những thu hoạch mấy ngày nay.
Sau khi trao đổi những thứ có thể đổi, hắn có hơn ba mươi triệu điểm tiên
nguyên.
Còn lần trước leo lên thang băng và một loạt thao tác xông vào Băng Nguyên
cốc kia, lại mang đến nhiều giá trị thanh danh.
Mặc dù vẫn không tồn tại sự khuất phục nào, nhưng sự khiếp sợ và bội phục, là
điều không tránh khỏi.
Cuối cùng lại mang đến cho hắn khoảng hơn bốn mươi triệu điểm tiên nguyên.
“Hơn 70 triệu, cuối cùng lần này cũng có thể thăng lên thập nhất trọng.”
Huyền văn băng lên tới thập nhất trọng, cần 10 triệu điểm tiên nguyên.
“Hiện tại ca đây có rất nhiều điểm tiên nguyên, thăng!”
Sau khi thăng cấp bằng một cú nhấp chuột, huyền văn băng tăng lên đến thập
nhất trọng, đây đã là trình độ cảm ngộ quy tắc mà Đế Cảnh cửu trọng mới có.
Sau đó hắn lại mở bảng điều khiển thần hồn.
Thăng cấp ngọc hồn đến tinh hồn cần 30 triệu điểm tiên nguyên.
“Thần hồn có thể làm cho chiến đấu bớt đi không ít phiền phức, phải thăng!”
Sau khi thăng cấp bằng một cú nhấp chuột khác, thần hồn của hắn lại sinh ra
biến dị, trở thành tinh hồn mà bản thân hắn cũng không hiểu rõ lợi hại như thế
nào.
Dù sao trong khoảnh khắc hắn lên tới tinh hồn, trên bầu trời khắp Băng Nguyên
cốc đều xuất hiện đạo tường vân.
“Tinh hồn!”
Phong Lẫm, Vân Soa, Tả Mạch và tất cả các vị tôn giả Đế Cảnh cửu trọng đều
bay ra, vừa kinh ngạc vừa vui sướng điều tra xung quanh.
“Là vị đạo hữu nào đột phá?”
“Đây là việc mừng, không biết đạo hữu phương nào đột phá?”
“Ha ha ha, Băng Nguyên cốc của ta lại xuất hiện một vị tôn giả!”
“Chuyện may mắn của Băng giới!”